[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC
CHƯƠNG 13
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên dính vào nha môn, ba người ngồi trong chiếc xe ngựa kín như bưng mà nhìn nhau đầy lo lắng. Người tới đọc lệnh bắt người tên Tô Thuyên, có vẻ là một người ôn hoà dễ gần, ngồi trên thành xe bên ngoài rèm vừa cười vừa nói qua tấm màn che: "Yên tâm đi, đây chỉ là thủ tục theo nguyên tắc thôi, nhìn mấy cô nương đây là biết không phải loại người dính dáng đến pháp luật!"Trấn Phủ ti nằm trên phường Chiêu Nghĩa, nơi đây và am Từ Thọ am một đông một tây, đi xe ngựa cũng phải mất gần nửa canh giờ. Đại môn màu son của Trấn Phủ ti mở rộng, bên trong đèn đuốc thắp sáng trưng. Tô Thuyên xuất trình lệnh bài cho thủ vệ khoác đao canh bên ngoài rồi dẫn mọi người đi qua con đường hẻm, nhưng không vào đại đường mà vào bước qua cửa nhỏ bên phải. Cuối con đường đá xanh là một gian phòng lớn, bên trong đông đúc người với người. Có một nữ quan mặt tròn trịa đứng trước cửa, lật giấy kiểm tra tên tuổi Cố Uyên và mấy người khác nữa, rồi chỉ tay vào trong, nói: "Mời mấy cô nương vào, xin hãy yên tâm chờ một lát."Bên trong phòng toàn là sĩ tử Nữ khoa đang tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, không hề có cảnh giương cung bạt kiếm tra hỏi gì, ba người mới thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ Tô Thuyên rồi đi vào.Thấy mấy người đã vào cửa, Tô Thuyên kéo tay áo nữ quan, hỏi: "Thuỵ Nương vẫn chưa xuống à?""Thuỵ Nương vừa mới tình cờ gặp lại một tiên sinh cùng quê cũ, đang nói chuyện đôi câu, lát nữa sẽ đến ngay." Nữ quan liếc nhìn Tô Thuyên, ghé tai nói nhỏ: "Không phải là Điện hạ nhận lệnh đi đón mỹ nhân sao? Mỹ nhân đã đón về rồi, sao không theo mỹ nhân vào luôn đi?""Chỉ có hạng phàm phu tục tử mới làm cái chuyện hái hoa bẻ liễu." Tô Thuyên lắc đầu, không đồng tình: "Ta chỉ muốn thử xem lần này Tiểu Cửu thích loại người nào, kiểm tra một chút thôi. Quả đúng như Hàn đại nhân đã nói, mắt Tiểu Cửu không tệ, vị kia mỹ mạo xuất sắc như vậy, e rằng nếu có nhập cung thì cũng sẽ leo cành vàng.""Leo cành vàng thì sao?" Nữ quan nói: "Vấn đề là Quan gia của chúng ta không giống như Điện hạ, Quan gia rất nghiêm chỉnh đoan chính, rất là chính phái..." Chưa nói hết câu, thấy hai bóng người mặc quan phục xanh đi tới, vội chỉnh đốn y trang, đứng nghiêm một bên.Lý Thuỵ Nương đến trước cửa hoa viện, định hành lễ với Tô Thuyên, nhưng Tô Thuyên đã nhanh tay đỡ lấy, đẩy người vào trong: "Vào đi, đừng để mấy tiểu thư trong đó đợi lâu!"Lý Thuỵ Nương đột nhiên bị đẩy cho loạng choạng bước vào, thấy bao nhiêu con mắt đều dồn về phía mình mà Tô Thuyên chỉ cứ khoanh tay đứng ngoài cửa không có ý định vào, đành cười khổ, chỉnh lại áo, bước lên trước án lớn rồi chắp tay với đám đông phía dưới, nói lớn: "Hạ quan, Lý Thuỵ Nương của Loan Nghi ty, hôm nay phụng lệnh trên mời các tiểu thư đến đây để minh tra một việc."Giọng Lý Thuỵ Nương vẫn tiếp tục bên trong: "Ngày nào lên thuyền, ngày nào xuống thuyền, hành lý những gì, mấy người cùng đi, tất cả đều phải tự tay viết ra và ký tên..." Bên ngoài, Tô Thuyên đã sắp hết kiên nhẫn, nói với nữ quan: "Sao Thuỵ Nương lắm lời thế? Theo ta ấy à, ký tên làm gì, cũng đâu phải phạm pháp, cứ công khai hỏi thẳng trước mặt mọi người một tiếng là xong!"Mọi người trong cung đều biết tính khí thất thường của vị Bắc Vương này, nữ quan bèn mím môi liếc nhìn người phụ nữ chạc tuổi tứ tuần đang mặc quan phục xanh bên cạnh, rồi lại thấy Lý Thuỵ Nương nhìn ra đây. Nữ quan vội vào cửa, nhanh chóng bày văn phòng tứ bảo ra trên án lớn cho các sĩ tử lần lượt viết ra. Trong lúc ấy, người phụ nữ mặc quan phục kia hành lễ với Tô Thuyên, nói: "Theo lệ, hỏi cung nhân chứng phải yêu cầu tự khai khẩu cung và ký tên điểm chỉ, quy trình đó là để phòng khuất tất trong thẩm tra, xin Điện hạ chờ một lát.""Ngươi nói giống hệt Thuỵ Nương." Tô Thuyên nhìn người phụ nữ, tuổi ngoài bốn mươi, ăn mặc chỉnh tề, trán rộng mày dài, dáng vẻ đoan trang. Người đó hơi cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng miệng nhìn tim, rất mực trang nghiêm trầm ổn, dung mạo không phải quá xinh đẹp nhưng khiến người ta nhìn thấy rất vừa mắt dễ chịu. Vốn là ưa thích nhìn người qua ngoại hình, Tô Thuyên hứng thủ hỏi: "Ngươi là người của Hình bộ?""Hình bộ, Hữu chủ sự Tư Ngục ty Trình Tố, phụng lệnh đến đây phụ trách việc lấy khẩu cung của các sĩ tử Nữ khoa, nếu ai có dấu hiệu phạm pháp sẽ tạm giam vào nữ ngục Hình bộ." Người phụ nữ vẫn giữ giọng điệu bình thản: "Thần từng dạy học ở Ngô Châu mấy năm, đến năm Thiên Thọ nguyên niên mới được điều về kinh, hôm nay may mắn, được diện kiến Bắc Vương điện hạ.""Bảo sao!" Tô Thuyên cười: "Ở đây không có Bắc Vương, ngươi cứ gọi ta là Tô Thuyên là được." Bắc Vương bao đời nay giữ trọng trách trấn thủ Định Châu, thế nên coi trọng vũ dũng, riêng thế tử Bắc Vương ngoài thi Tước khảo còn phải sung ba năm quân hộ ở Định Châu. Khi vi hành, Bắc Vương dùng tên Tô Thuyên, vào kinh còn tự mình đến Loan Nghi ty xin cấp thẻ bài, khiến cho Đề đốc Loan Nghi ty Lâm Viễn vừa khóc vừa cười một phen.Thấy bên trong mọi người viết đã gần xong, nữ quan ôm một xấp khẩu cung đi ra, Tô Thuyên chỉ Trình Tố mà nói: "Việc của Hình bộ ta chưa làm bao giờ, nhưng ở đây có một người thạo việc, lại từng làm tiên sinh, quen thuộc với mấy sĩ tử này lắm, để cô ấy cùng làm với Thuỵ Nương đi! Mỗi người một nửa, làm nhanh cho xong, kẻo nửa đêm còn giam người ta ở đây."Trình Tố cáo lỗi, nhận khẩu cung rồi xem từng tờ, đột nhiên dừng lại ở một tờ, hơi trầm ngâm. Tô Thuyên đã hỏi ngay: "Sao vậy? Người này có vấn đề?""Không phải." Trình Tố cười: "Chỉ là chữ người này đặc biệt đẹp, đẹp quá, thần xem đến mải mê." Bắc Vương không giỏi thư pháp, nhưng thấy chữ ký ghi 'Cố Uyên', cũng cười: "À, đây là người Tùy Vương để ý, chữ sao có thể không đẹp?"Ngón tay Trình Tố cầm tờ giấy hơi siết chặt: "Người Tùy Vương để ý?"Tô Thuyên thấy thần sắc Trình Tố rất kỳ lạ, chỉ nghĩ cô ta giống với mấy lão thần cổ hủ trong Nội các, không ưa phong khí phóng khoáng hiện tại, liền cười nói: "Ta nghe người khác nói thôi, không biết thực hư. Nhưng vị tiểu thư này dung mạo đến cử chỉ đều không hề tầm thường, nếu văn tài chữ nghĩa cũng tốt thì ắt là giống như những người mà Tiểu Cửu vẫn thường thích, bị người ta đồn thế cũng không có gì là lạ.""Điện hạ nói phải." Trình Tố đáp, xem xong phần khẩu cung còn lại, thu lại dâng lên Tô Thuyên: "Bên thần không có gì đáng ngờ.""Bên thần cũng vậy." Lý Thuỵ Nương nói."Vậy thì thế này." Tô Thuyên ngẩng lên nhìn trăng tròn trên cao, ra lệnh: "Trình chủ sự mang khẩu cung về, Thuỵ Nương hồi cung bẩm báo, thay ta nói với Trịnh cô cô rằng giờ đã gần canh ba, ta sẽ sắp xếp người đưa mấy tiểu thư này về kẻo dọc đường xảy ra chuyện, lát nữa ta sẽ đến."Khi Cố Uyên và hai người kia về đến am Từ Thọ, đã là canh tư. Thôi Thành Tú đang ngủ gật dưới bệ thờ, được tiểu ni cô báo tin, vội vàng chạy từ trong Phật đường ra nghênh đón: "Mấy cô nương vất vả quá, tiểu nhân đã chuẩn bị bếp lửa, lại xin nước sạch trước Phật, trừ uế khí là linh nghiệm nhất! Trong am các sư phụ đã chuẩn bị mì chay, mấy vị thay quần áo xong hãy ăn chút lót dạ, thức đêm hao tổn tinh thần lắm!"Hoạn quan luôn rất ân cần, luôn tươi cười xun xoe, Lý Thanh và Hứa Tịch vô cùng cảm kích, không ngừng cảm tạ. Duy chỉ có Cố Uyên nhớ tới lời người trẻ kia nói hồi sớm, bèn nói với Thôi Thành Tú: "Thôi quản gia, những thứ này, chúng tôi thực không dám phiền...""Cố tiểu thư nói lời khách sáo làm gì?" Thôi Thành Tú đã có chủ ý, cười tươi mời Cố Uyên vào trong: "Cố tiểu thư cứ đi thu dọn đi, tiểu nhân còn có mấy lời của Thập Nhất tiểu thư nhờ chuyển nữa!"Cố Uyên không từ chối nổi, bèn cùng Hứa Tịch và Lý Thanh bước qua bếp lửa, trong lòng vẫn cứ nhớ tới lời Thập Nhất. Nàng vội vàng tắm rửa thay y phục, rồi đi ra tìm Thôi Thành Tú, thấy hắn đang đợi trong Phật đường.Thôi Thành Tú thấy nàng liền ân cần đưa nén hương: "Am này rất linh nghiệm, Cố cô nương cũng thắp một nén đi, cô nương phúc phận lớn, có nén hương này, Phật tổ tất bảo hộ cô nương phú quý dài lâu."Cố Uyên nghe lời nói của hắn mà thấy có chút khó chịu, nhíu mày: "Kẻ đọc sách thánh hiền chúng tôi chỉ biết quân tử mưu đạo bất mưu thực, ưu đạo bất ưu bần, giàu sang hay cùng khốn đều là thiên ý, chứ không dám mong cầu cao xa."Thôi Thành Tú một phen ân cần đối đãi mà đổi lấy câu trả lời không mềm không cứng, sắc mặt lập tức không vui, trong lòng giận Cố Uyên cứng cỏi không biết điều. Con đường thông thiên dẫn thẳng lên trời tốt đẹp trước mắt thế này, thật là kỳ lạ, sao cô nương này cứ không chịu bước lên? Vị Hoàng đế kia cũng thật là kỳ lạ, trong cung biết bao người khóc lóc ăn chay niệm Phật cầu được Hoàng đế để mắt tới, cuối cùng Hoàng để lại chỉ để mắt tới một người ngoài cung cứng đầu cứng cổ thích nói lý thế này. Cả hai người này đều thật là quái lạ!Nén giận, tự mình thắp một nén hương, bụng bảo dạ trách móc Phật tổ xe duyên trái khoáy một hồi, hắn bình tâm lại, mở mắt ra lại nở nụ cười, với lên bàn thờ lấy gói trà xuống: "Thập Nhất tiểu thư nhờ tiểu nhân mang chút trà mới năm nay cho Cố cô nương thưởng thức - cô nương đừng vội từ chối, Thập Nhất tiểu thư còn có gửi lời nhắn nữa!"Truyền đạt nguyên văn lời Hoàng đế cho Cố Uyên xong, hắn thấy nàng cầm gói trà ngẩn người. Hắn suy nghĩ một chút, nghiêm túc mở lời, trước tiên mạnh dạn thay Cố Uyên trách móc Hoàng đế: "To gan nói một câu vượt phận, tiểu nhân tuy không biết nội tình, nhưng cũng đã hầu hạ mấy tiểu thư từ nhỏ, Thập Nhất tiểu thư nhà ta từ nhỏ đến lớn chỉ biết đọc sách vở lo việc nhà, ngoài ra không để ý đến cái gì khác. Nếu có lỡ nói điều gì không phải mạo phạm đến cô nương, thì có lẽ là đúng, nhưng nếu nói có tính toán ác ý hay hư tình giả ý với cô nương thì tiểu nhân dám đảm bảo, tuyệt đối không có! Trưa nay Thập Nhất tiểu thư về, bữa trưa bữa tối đều không ăn, vội vàng tìm được thứ này rồi bảo tiểu nhân mang tới. Lời nói tuy không êm tai nhưng trong lòng vẫn quan tâm cô nương lắm, chỉ là tính khí cao ngạo không chịu hạ mình thôi. Hay là, tiểu nhân thay Thập Nhất tiểu thư xin lỗi cô nương?"Hắn vừa nói vừa cúi người tạ lỗi, Cố Uyên lập tức hoảng hốt ngăn lại: "Nhà ngài đối với bọn ta săn sóc chiếu cố nhiều như vậy, sao ta dám nhận? Huống chi..." Nàng gắng gượng nở nụ cười, đưa gói trà lại cho Thôi Thành Tú, "Nếu nói mạo phạm thì cũng là ta mạo phạm Thập Nhất tiểu thư. Nàng không trách ta đã là khoan dung lắm rồi, sao ta dám nhận lễ?"Thôi Thành Tú thấy Cố Uyên dùng giọng điệu nhạt nhẽo xa cách nhưng thần sắc kiên định, nghĩ một chút lại đặt gói trà lên bàn thờ, làm bộ nghiêm túc: "Nói thật lòng không giấu gì, Thập Nhất tiểu thư nhà ta thực sự một lòng chân thành với cô nương. Theo quy củ, việc này Thập Nhất tiểu thư phải tự đến tặng lễ kết duyên mới phải, nhưng tổ tiên lại kiêng kỵ, không thể cho cô nương một danh phận đường hoàng, chuyện này đúng là chỉ có thể để cho cô nương chịu thiệt thòi. Nói đến kết duyên, đó là việc hai bên phải tự nguyện, không thể miễn cưỡng chút nào. Nếu cô nương thấy Thập Nhất tiểu thư là người tốt, muốn cùng nhau gắn bó, thì đương nhiên là tốt nhất, còn nếu không muốn thì cũng coi như chưa từng nhắc đến là xong. Gói trà này là bằng chứng, cho thấy việc này đã xảy ra và cũng đã khép lại, cô nương thấy thế nào, có được không?"Cố Uyên đành đưa tay lấy gói trà từ trên bàn xuống, khẽ gật đầu. Thôi Thành Tú không ngờ Cố Uyên kiên quyết đến như vậy, lập tức cảm thấy dạ dày đau quặn, nụ cười suýt sụp đổ, không nhịn được mà than: "Cô nương thật là, thật là đúng như câu mặt như ngọc mà tâm như sắt. Cho ta nói câu không nên nói, Thập Nhất tiểu thư nhà ta thật sự rất tốt, rốt cuộc chỗ nào chưa đủ tốt mà không vừa ý cô nương? Cô nương có thể cho một câu không, để tiểu nhân cũng biết đường bảo Thập Nhất tiểu thư buông tay?""Nàng cái gì cũng tốt, là ta không xứng." Cố Uyên nói khẽ, hành lễ chào Thôi Thành Tú: "Cho ta xin phép lui trước."Thôi Thành Tú còn muốn ngăn lại mà thấy Cố Uyên đã đỏ mắt, nhất thời không mở miệng được, tới khi hoàn hồn thấy chỉ còn mình đứng trong Phật đường trống vắng. Hắn than thở, lẩm bẩm thắp hương cho Phật tổ: "Rõ ràng là một đôi tốt đẹp xứng đào xứng kép, tại sao lại không có duyên phận? Phật tổ từ bi ơi, ngài chỉ cho tiểu nhân một con đường phú quý khác đi!"Hắn lẩm bẩm một hồi, thấy trời đã bắt đầu sáng tỏ, xin hai chén trà uống rồi thu xếp rời đi, vừa đi vừa nghĩ cách bẩm báo với Hoàng đế. Vừa ra đến cổng liền đụng phải một người, Thôi Thành Tú choáng váng tức giận, định lớn tiếng quở mắng, đưa mắt nhìn lên đã thấy đối phương là một phụ nữ trung niên, y phục tuy bình thường nhưng cực chỉnh tề, tựa như có chút phong thái người của Loan Nghi ty. Hắn liền không dám khinh thường, vội xin lỗi: "Tiểu nhân sơ ý, xin phu nhân thứ lỗi.""Cũng là do ta không cẩn thận." Người phụ nữ chỉnh lại vạt áo, giọng điệu không nhanh không chậm, ung dung khiến người ta sinh hảo cảm. Thôi Thành Tú chỉ thấy phong thái ấy quen thuộc, lại thấy cô ta bước vào cổng, chợt lóe lên ý nghĩ: Trông tác phong khí chất cũng từa tựa Cố cô nương? Hắn leo lên lưng lừa, vẫn ngồi trên lưng lừa nghĩ ngợi: Cố cô nương kia coi như hết hi vọng rồi, lúc rảnh phải hỏi mấy ni cô xem vị phu nhân kia là ai, nếu có con gái hoặc học trò tuổi tương đương, biết đâu lại hợp mắt Quan gia?—— Hết chương 13 ——