[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC

CHƯƠNG 12



Hoàng đế rảo nhanh bước chân dọc con đường đá rêu phong thẳng đến cửa Tây am Từ Thọ mới dừng chân. Thôi Thành Tú vội vàng bưng khăn tay chạy theo phía sau, thấy Hoàng đế đang chăm chú nhìn chiếc vòng đồng trên cửa, cứ câm nín đợi một lúc rồi mới dè dặt hỏi: "Quan gia, nơi này nắng gắt, e sẽ làm Quan gia khó chịu đấy ạ. Hay là chúng ta về chùa nghỉ ngơi một lát?"

Hoàng đế thở dài, lấy khăn tay từ tay Thôi Thành Tú để thấm lau gương mặt, cảm giác mát lạnh khiến nàng dần lấy lại lý trí, mới lắc đầu: "Đi gặp mấy người nhà họ Hàn trước đã, cứ để bọn họ đợi ở đây cũng không phải."

Vẫn nói thiên tử toạ trấn bốn phương, nhất cử nhất động đều có người theo dõi sát sao, dù đáy lòng rối bời hay tâm tư đại loạn thì cũng không thể để lộ ra ngoài. Hoàng đế sâu kín thở dài, dồn nén mọi loại cảm xúc thất vọng, sợ hãi, tức giận và chua xót vào đáy lòng hết cả. Lau mặt xong mới đưa khăn tay lại cho Thôi Thành Tú, ép mình trở lại vẻ bình thản như thường ngày: "Đi thôi."

Lúc này, Thôi Tam Thuận vừa pha xong trà Dương Tiễn để dâng lên. Hàn Doãn Trực uống hai ngụm, khen một tiếng "Không tệ", rồi cầm chén trà đưa cho chú khỉ nhỏ lông vàng uống nốt nửa chén còn lại. Hàn Doãn Thành thấy Thôi Tam Thuận đang nhìn chằm chằm hành động đó, mặt vốn đỏ sẵn còn càng đỏ hơn: "Đại ca!"

"Chưa thấy bao giờ à?" Hàn Doãn Trực cười nhếch mép với Thôi Tam Thuận, đặt chén trà không xuống: "Chớ coi thường nó, năm ngoái khi thư phòng của ta bị cháy, nếu không phải là nhờ nó kêu la đánh thức ta, có lẽ năm nay mộ phần của ta đã mọc cỏ xanh rì rồi! Ân nhân cứu mạng đích thực đấy, ở phủ ta cũng đối xử với nó như vậy, ngay cả phụ thân cũng không nói gì. Thời buổi này lòng người xấu xa giả dối, có kẻ còn không bằng loài vật chân thành trung thành đâu. Tiểu tổng quản nói xem có phải không?"

Thôi Tam Thuận cảm thấy câu này thật khó trả lời, chỉ đành cười gượng: "Tiểu nhân không kham nổi danh xưng đó, Đại lang đừng trêu chọc tiểu nhân."

"Thập Nhất tiểu thư trọng tình nghĩa mà, ngươi sớm muộn cũng có ngày bay cao thôi." Hàn Doãn Trực lại cười, thấy Hàn Doãn Thành ngồi một bên im lìm không nói gì, thở dài trong lòng rồi tháo chiếc ngọc bội đeo bên hông đưa cho Thôi Tam Thuận.

Thấy Thôi Tam Thuận xua xua tay từ chối, hắn chỉ cười nhạt: "Người ngay thẳng không nói lời quanh co, đệ đệ ta bị phụ thân quản chặt quá, tính tình thật thà trầm mặc, chỉ biết đọc sách, sau này vào cung, ắt phải nhờ các ngươi chiếu cố. Ngươi cũng đừng từ chối, quy củ ta hiểu, ta cũng không mong Tam đệ được Quan gia yêu thích, chỉ hy vọng nó bình an vô sự không bị người khác hãm hại. Nếu có khi nào gió thổi cỏ lay, mong tiểu tổng quản có thể mật báo, được vậy Hàn gia chúng ta đã cảm kích lắm vô vàn."

Thôi Tam Thuận thở phào nhẹ nhõm, cất ngọc bội vào ngực, lại nghe Hàn Doãn Trực hỏi: "Tiểu tổng quản, cô tiểu thư sắc nước hương trời trong viện kia có xuất thân lai lịch thế nào? Chuyện này chắc không phải điều cấm kỵ không được nói chứ?"

"Cũng không có gì cấm kỵ." Thôi Tam Thuận sợ nói nhiều sai nhiều, không dám mở miệng bừa bãi, bèn tránh nặng tìm nhẹ qua loa đối phó: "Trong viện có ba vị cô nương nhập kinh ứng thí dự thi Nữ khoa, trước đây từng bàn văn chương bình thi phú với Tùy Vương điện hạ và Quan gia, sau đó xui rủi lại không tìm được chỗ ở, cuối cùng gặp người của Tùy Vương phủ rồi được được an trí ở đây. Quan gia muốn học văn Bát cổ, trước đã đến đây thỉnh giáo một lần rồi, còn những chuyện khác của Tùy Vương điện hạ thì tiểu nhân không rõ."

"Người của Tùy Vương?" Câu này khớp với lời của ni cô, Hàn Doãn Trực cũng không hỏi thêm, chỉ tặc lưỡi: "Tiếc cho một dung nhan tuyệt sắc như vậy."

Câu này thì Thôi Tam Thuận càng không dám đáp, chỉ đứng im một bên, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vọng lại vội vàng ra cửa đón. Thấy sắc mặt Hoàng đế vẫn như thường ngày, nhưng Thôi Thành Tú theo sau lại lén ra hiệu "cẩn thận", thế là hắn liền im bặt đi theo sau Hoàng đế.

Hoàng đế vẫn giữ một giọng điệu bình thản, an ủi huynh đệ nhà họ Hàn vài câu, lại cười nói: "Hôm nay ở chùa Báo Quốc, mấy nhà công hầu nhà nào cũng có người đến, thật ồn ào. Ta thấy phiền phức quá, bèn mượn danh biểu ca trốn ra am bên ngoài tránh ồn, không ngờ lại thật sự gặp ở đây, qua chuyện này mới thấy, nơi này đúng thật có chút linh khí."

"Nơi này yên tĩnh hơn." Hàn Doãn Thành gắng hết can đảm nói: "Thập Nhất tiểu thư có thể nghỉ ngơi thêm ở đây, cũng có thể... cùng vị tiểu thư kia bàn luận văn chương."

"Cũng không nghỉ ngơi được lâu," Câu này chạm đúng vào chỗ khó chịu trong lòng Nguyên Gia, nàng chau mày, rồi lại làm ra vẻ không có chuyện gì: "Trưa nay sẽ về ngay. Còn văn Bát cổ, văn Bát cổ..." Nàng gần như không nói được nữa bèn, cầm chén trà lên che giấu.

Hàn Doãn Thành lại tưởng nàng xấu hổ vì thua kém trước Cố Uyên, vội tìm lời an ủi: "Học văn Bát cổ không thể vội được đâu, ta đã viết ba năm rồi mà đến giờ vẫn bị tiên sinh sửa bài thành một mớ hỗn độn đấy!"

Hoàng đế mím chặt môi không nói, chỉ siết chặt chén trà trong tay, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh Cố Uyên thanh sắc bất động lẳng lặng nhìn mình. Tới khi hoàn hồn tỉnh lại mới thấy Hàn Doãn Trực đã lui ra không biết từ lúc nào, chỉ còn mình và Hàn Doãn Thành ngồi đối diện nhau. Nguyên Gia hơi nhíu mày, dùng giọng điệu quân thần tấu đối mà nói:

"Năm nay Doãn Thành biểu ca cũng phải thi Tước khảo. Sau này xuất sĩ, biểu ca có nguyện vọng muốn nhận chức vụ gì?"

"Ta... không có năng lực gì, cũng không có nguyện vọng gì." Hàn Doãn Thành thành thật. "Nhà ta bàn bạc rồi, năm sau đại ca và nhị ca đều sẽ ly kinh nhậm chức, ta sẽ ở lại kinh thành để chăm sóc phụ mẫu."

"Cũng nên lập chút công nghiệp chứ nhỉ." Hoàng đế trầm ngâm, ngón tay trắng như ngọc khẽ gõ lên bàn: "Thế này đi, sau kỳ Tước khảo, huynh hãy đến Lễ bộ học việc, tạm thời giữ chức Chủ sự, đến ty Thanh Lại nghiên cứu kĩ về lễ nghi và học vụ, năm sau tổ chức lễ thành hôn và thân chính của ta, lại còn phải mở khoa thi nữa, lúc đó huynh sẽ được trọng dụng."

"Vâng."

Dù chỉ là nói chuyện phiếm khi cải trang vi hành mà thôi, thế mà tiền đồ tương lai của mình đã bị Hoàng đế dùng một câu mà định đoạt mất rồi. Hàn Doãn Thành liếc nhìn hoàng đế, gương mặt thiếu nữ trước mặt đẹp như tranh sáng như ngọc, thế mà khó gần như trăng treo tầng không, lạnh lùng như ngọc điêu tuyết đắp. Cậu ta nén nỗi thất vọng trong lòng, cúi đầu tạ ơn, mà cứ thấy Hoàng đế nhìn mình rồi bỗng cười nhẹ:

"Doãn Thành biểu ca, huynh có biết hôm nay ta triệu huynh đến để làm gì không?"

Tim Hàn Doãn Thành đập mạnh: "Thập... Thập Nhất tiểu thư muốn ta làm gì?"

"Kỳ thực cũng không có gì to tát." Nụ cười của Nguyên Gia càng thêm mơ hồ, nhưng giọng điệu lại toát ra một sự ngoan cố và tàn nhẫn khó tả: "Huynh đến Lễ bộ rồi, phải rất chú ý đến các điển lễ nghi chú thời Thái Tổ, để ngày sau khi cần dùng tới thì phải có ngay lập tức, miễn vào tình thế không kịp trở tay." Rồi Nguyên Gia trầm giọng. "Những lời này trẫm chỉ nói với duy nhất một mình ngươi, nếu có người thứ hai biết, ngươi liệu mà tự giải quyết, không còn cơ hội đến nhìn mặt trẫm thêm một lần nữa đâu."

Hàn Doãn Thành sợ đến run cả người, mà Hoàng đế cũng không liếc nhìn cậu ta thêm cái nào nữa, vén rèm bước thẳng ra ngoài.

Địa thế ở am Từ Thọ là trước thấp sau cao, Nguyên Gia quay đầu nhìn qua mái nhà, thấy rõ lớp mái ngói cũ kĩ màu xám xanh của chính phòng trong hậu viện nơi Cố Uyên ở, bỗng thấy nơi đáy lòng khó chịu như bị xát muối chà chanh, đồng thời lại ẩn ẩn cái cảm giác khoái trá và bất lực của một kẻ liều mạng ngoan cố. Nguyên Gia biết nàng không thích mình còn buộc tội mình là một kẻ háo sắc, giờ lại muốn hạ một cái quyết tâm hoang đường là cho nàng một danh phận, hòng chứng minh lời buộc tội ấy là sai.

Có lẽ chuyện này căn bản là vô ích, Hoàng đế thở dài, trong lòng lại tràn ngập cảm giác buồn rầu và tủi thân bây giờ mới được trải nghiệm. Muốn tự mình chọn người cho đại hôn sắp tới, ít nhất cũng phải đợi đến năm sau, sau Đại điển thân chính. Mà Cố Uyên thi khoa năm nay, đỗ đạt xong ắt sẽ lập tức hồi hương gả chồng sinh con, dù mình có xoay trời chuyển đất cũng không liên quan gì đến nàng nữa. Hoặc, cũng có thể ép nàng ở lại kinh thành - ý nghĩ này mới chỉ thoáng qua trong lòng Nguyên Gia rồi tan biến không dấu vết, những kẻ tính toán khúm núm, từ khi còn nhỏ nàng đã thấy đầy rẫy rồi. Chỉ cần nàng mở miệng, dù là không cho danh phận, cũng không thiếu kẻ muốn vin vào cành vàng. Mà Nguyên Gia tuyệt đối không muốn nhìn người mình thích phải khom lưng quỳ gối trước mặt mình, thế nên, hoặc là lưỡng tình tương duyệt, hoặc là đoạn tuyệt đời này.

Chỉ là... hy vọng về lưỡng tình tương duyệt giờ đây mong manh đến mức chính Hoàng đế cũng không dám tin.

Bề ngoài vẫn bình thản, trong lòng lại mơ màng như mất hồn, gần như không nhớ mình đã từ biệt huynh đệ Hàn gia thế nào, về chùa Báo Quốc hầu Thái hậu thế nào, từ biệt các vị tôn tử để về cung thế nào. Khi hoàn hồn lại, trời đã tối.

"Hôm nay Quan gia mệt mỏi, dùng bữa trưa không ngon miệng gì cả." Hoàng đế chiều nay đọc sách mà cứ ngẩn ngơ, Thôi Thành Tú nhận ra có điều không ổn nhưng không dám khuyên nhủ, cũng không dám tùy tiện mời Thái y. Giờ thấy đôi mắt Hoàng đế mắt có thần hơn rồi mới thở phào nhẹ nhõm, bưng khay trà gỗ hoàng dương khắc rồng cuộn lên: "Đây là trà Dương Tiễn mới tiến cống, Quan gia nhấp môi đi ạ, nô tài đi truyền bữa."

"Khoan đã." Hoàng đế nâng chén trà, suy nghĩ: "Trà này tiến cống được bao nhiêu?"

"Đây là loại thượng hạng, tổng cộng chỉ có hơn ba cân. Theo lệnh của Quan gia, lưu lại một cân cho Thái hậu, mỗi vị Thái phi được ban hai lạng, ban cho Bắc Vương và Tùy Vương mỗi người hai lạng, còn lại ban cho các đại học sĩ mỗi người nửa cân, ban cho mấy vị lão cô ở Loan Nghi ti nửa cân, giờ chỉ còn hơn ba lạng thôi ạ, nô tài biết Quan gia ưa thích, đã dặn người ở Ngự Hầu phòng bảo quản tốt rồi."

"Việc truyền bữa để Thôi Tam Thuận lo liệu đi, ngươi xuất cung đến am Từ Thọ một chuyến, tặng cho cô ấy hai lạng." Hoàng đế nhấp từng ngụm trà, chậm rãi nói từng chữ:

"Hãy nói với nàng: cứ yên tâm ở lại am Từ Thọ mà học cho tốt, cũng không cần nói lời tạ ơn hay báo đáp, nếu thật sự thấy cảm kích thì sau này hãy phục vụ triều đình toàn tâm toàn ý. Ban sớm ta thất lễ với cô ấy, chút trà này coi như trà tạ lỗi, mà nếu nàng nhất quyết không nhận, hãy nói rằng ta chỉ thấy rằng trà này là trà quân tử, rất giống với nàng, không có ý gì khác. Hãy nói ta và nàng không có duyên phận, sau này cũng không còn cơ hội gặp lại, chớ lăn tăn suy nghĩ nhiều."

"Vâng." Dù Hoàng đế không nêu tên, nhưng 'cô ta' là ai thì cả hai đều hiểu. Thấy tâm tình Hoàng đế rất tệ, Thôi Thành Tú cũng không dám nói nhiều, dặn dò Thôi Tam Thuận vài câu rồi vội vàng đeo lệnh bài mà xuất cung.

Lúc này, sự náo nhiệt ở chùa Báo Quốc cũng vừa mới tan. Lý Thanh và Hứa Tịch hứng khởi dắt tay nhau trở về, thấy chính phòng tối om om bèn mượn cái đèn lồng của tiểu ni cô để soi đường, vừa vào cửa đã thấy Cố Uyên đang ngồi bất động bên bàn như một bức tượng đá.

Sợ đến điếng hồn, Hứa Tịch suýt làm rơi đèn khỏi tay: "Sao A Uyên lại ngồi ở đây? Tối như mực thế này, cô đang thiền đấy à?"

Cố Uyên lắc đầu. Lý Thanh thấy sắc mặt nàng u ám, bèn tới quẹt diêm đốt một ngọn nến, nhìn mặt nàng, hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Không có gì." Cố Uyên cười gượng gạo: "Chỉ là hơi khó chịu trong người thôi."

"Đây không phải chữ của Thập Nhất tiểu thư sao? Hay là học trò ngốc quá, làm cho Cố tiên sinh của chúng ta tức giận?" Hứa Tịch cầm tờ giấy trên bàn lên nheo mắt đọc, cười nói: "Viết không kém ta chút nào, dường như dùng rất nhiều tâm huyết để làm bài mà Cố tiên sinh vẫn không hài lòng sao?"

Cố Uyên thấy trong lòng như thắt lại, nụ cười càng miễn cưỡng thấy rõ. Hứa Tịch còn định nói tiếp, bỗng nghe thấy ở cửa viện có giọng nói rõ ràng rành mạch, vang vọng không gian:

"Cố Uyên, hai mươi mốt tuổi, Hứa Tịch, mười tám tuổi, Lý Thanh, hai mươi tuổi, đều là người huyện Bình Giang, phủ Tùng Giang, Ngô Châu, từ bến Hải Châu đã lên thuyền tải lương đến bến Bình Giang để vào kinh, hiện đang trú tại viện Thanh Tâm, am Từ Thọ, có phải ở đây không?"

Ba người cùng quay đầu nhìn ra, chỉ thấy mấy người lính phủ nha và hai nữ tử mặc quân trang đang đứng ở cửa viện, người đứng đầu khoảng ba mươi tuổi, lấy thẻ bài Loan Nghi ty trong người ra, giơ lên:

"Các cô nương dự thi Nữ khoa phải không? Nếu không có việc gì gấp, hãy đi theo ta một chuyến."

—— Hết chương 12 ——


Nhà đài lảm nhảm: Drama bây gi mi chính thc bắt đầu!

Chương trước Chương tiếp
Loading...