[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC

CHƯƠNG 11



Ngày mười sáu tháng sáu, tiết trời oi bức khác thường. Chùa Báo Quốc mở đạo tràng thủy lục, càng náo nhiệt vô cùng. Am Từ Thọ chỉ cách chùa Báo Quốc một bức tường, cũng bị lây cái không khí ấy. Lý Thanh và Hứa Tịch bị sự huyên náo quấy rầy, không thể tập trung viết văn, đành buông bút đi xem cảnh nhộn nhịp, nơi đây chỉ còn lại một mình Cố Uyên.

Cả một ngày hôm nay nàng đang miệt mài chép lại văn tập của Đại Học sĩ Cẩn Thân điện Tiết Hiếu Thông, một bậc đại nho nổi danh thiên hạ với nét văn chương đặc biệt cao siêu sâu sắc. Cố Uyên đang còn định tâm tĩnh thần, bỗng nghe có tiếng hô ngoài cổng:

"Ở đây có thùng nước nào không?"

Cố Uyên giật mình ngẩng đầu lên, nhìn ra thấy một nam tử trẻ tuổi lạ mặt đang đứng ngoài sân, một thân áo gấm đai da, tay phải giơ cao một con khỉ nhỏ xích vàng, tay trái cầm chiếc roi ngựa khảm ngọc, nhìn nàng một cái rồi thân thiện hỏi:

"Ta đi ngang qua đây, con vật quý của ta đang khát nước." Hắn giơ con khỉ lên, "Có thể mượn thùng nước của cô nương một chút được không?"

Tuy am Từ Thọ không có nhiều sân vườn nhưng tiểu viện của Cố Uyên lại nằm sâu trong cùng, phía trước có sơn môn và mấy tòa đại điện. Cố Uyên suýt bật cười, bỗng lại nghe ngoài sân văng vẳng tiếng 'huỵch' một cái, liền tự hiểu ra, vừa gật đầu đồng ý vừa đi ra múc nước từ cái giếng ở góc sân, trong lòng lại dở khóc dở cười: "Tại làm sao mà những công tử tiểu thư nhà vương tôn quý tộc kinh thành này lại thích trèo tường đến am Từ Thọ thế không biết?"

Con khỉ nhỏ rất khôn ngoan, biết dùng chân bưng nước uống mấy lần, rồi còn nhăn nhó làm mặt quỷ với Cố Uyên.

Nam tử kia mỉm cười: "Tiểu Hồ nhi biết nhìn người lắm, nó thích cô như vậy, hẳn là con người cô không tệ." Rồi hắn quay sang góc phía tây hô lớn: "Lão Tam! Lề mề cái gì thế?"

Có tiếng đáp lại miễn cưỡng, lát sau, một thiếu niên áo gấm từ góc ấy bước ra, vừa chỉnh y trang vừa lẩm bẩm: "Thế cho nên quân tử giữ gìn, e dè cái mắt không nhìn. Tai nghe không nổi cho nên hãi hùng. Càng ẩn áo lại càng hiện rõ, càng siêu vi càng tỏ sáng nhiều. Nên dù chiếc bóng tịch liêu, đã là quân tử chẳng xiêu lòng vàng..."[1]

[1] Gốc: "Thị cố quân t gii thận hồ kỳ s bất đổ, khủng cụ hồ kỳ s bất văn. Mạc hiện hồ ẩn, mạc hiển hồ vi. Cố quân t thận kỳ độc dã." — Chương 1, Trung Dung.

"Còn dông dài làm gì? Nếu mà làm lỡ việc, về nhà ta sẽ tâu phụ thân dùng gia pháp trị đệ!" Nam tử trừng mắt với người kia, rồi lại cười hiền với Cố Uyên: "Ta không thích khách sáo, chỉ ưa nghĩ thẳng nói thẳng. Cô nương đã trú ngụ được ở nơi này, hẳn gia thế cũng không tầm thường. Hai người chúng ta không phải kẻ xấu, ở kinh thành này cũng có chút danh tiếng, chỉ là hôm nay gặp chuyện khó nói nên không tiện xưng danh. Cô nương yên tâm, chúng ta không làm gì phạm quốc pháp cả." Rồi hắn chỉ về phía chùa Báo Quốc, "Chỉ là vị hôn thê của thân đệ ta đang ở trong đó, hôm nay có một buổi gặp mặt mà cổng chính đông đúc tắc nghẽn quá, đành mượn đường từ nơi đây. Cô nương cứ coi như không thấy không nghe không biết, đảm bảo sẽ không liên lụy gì, được chứ?"

Cố Uyên thấy hai nam tử trước mặt y trang sang trọng, phong thái phóng khoáng, lại thấy thiếu niên trẻ trung kia đã đỏ mặt, hẵng còn do dự, vừa định gật đầu, bỗng thấy một tiểu đồng dẫn theo một người mập mạp hớt hải chạy đến từ phía đông của viện, từ xa đã hét lên: "Ôi! Đại gia của ta! Sao ngài lại ở bên này? Còn Tam gia đâu? Người bên kia đã hỏi ba lần rồi..."

Hắn chưa dứt lời, thấy Cố Uyên đang đứng ở cổng, hắn cũng biến sắc, bèn lau sạch mồ hôi rồi mới hành lễ: "Tiểu nhân có thấy Lý cô nương và Hứa cô nương ở tiền điện, tưởng Cố cô nương cũng đi, định lát nữa mấy vị về rồi sẽ đến chào, không ngờ cô nương vẫn còn ở đây. Trời nóng thế này, cô nương quả nhiên là 'hàn thử bất phạm' như lời thánh nhân nói, chăm chỉ chịu khó như vậy ắt sẽ bảng vàng sẽ đề tên..."

Hắn vừa nói luyên thuyên vừa lùi dần, không ngờ thiếu niên kia thấy hắn mặt đã đỏ như gấc, liền hỏi dồn: "Thôi... Thôi tổng quản! Thập... Thập Nhất tiểu thư có sốt ruột không? Có giục giã gì không?"

Chỉ cần nhìn cảnh này thì dù không hiểu cũng đoán ra một hai, huống chi là Cố Uyên vốn nhạy cảm, tinh ý. Thôi Thành Tú thấy nàng đã hiểu ra rồi, trong lòng hắn liền bực bội. Tính toán giờ giấc, biết Thôi Tam Thuận đã dẫn Hoàng đế vào am Từ Thọ từ cửa tây, liền quyết đoán hẳn, cười nói giả lả: "Lại nói duyên phận, duyên phận thật là trùng hợp! Hai vị này là công tử nhà Cữu cữu của bọn ta, hôm nay đến chùa Báo Quốc dâng hương mà không ngờ đến muộn lại không vào được, làm phiền cô nương rồi. Thập Nhất tiểu thư nhà ta với hai công tử đây thân như huynh muội, lát nữa sẽ đến tạ lỗi, cô nương đừng trách nhé?"

Cố Uyên thấy hắn cười tươi roi rói nhưng cả người cứ có xu hướng ngóng về phía đông, cũng liền đưa mắt nhìn về hướng đó. Mắt nàng tinh tường, vừa nhìn đã thấy Thập Nhất tiểu thư đang đi sau Thôi Tam Thuận, hai người vội vã bước đi trên con đường đá xanh. Hôm nay Thập Nhất tiểu thư mặc một thường y màu xanh ngọc, bước chân gấp gáp khiến gò má ửng hồng, đứng cùng với thiếu niên đỏ mặt trông thật là giống một đôi thanh mai trúc mã.

"Thì ra nàng cũng đã có hôn ước rồi..." Cố Uyên thấy trước mắt mình là một đôi uyên ương như ngọc cũng cảm thấy mình ở đây thật không phải lẽ, vốn dĩ nàng cũng không có liên quan gì, bèn mỉm cười nói: "Hai vị tiểu lang không làm gì phiền phức cả, nói tạ lỗi ta thực không dám nhận. Ta còn việc, xin phép cáo lui."

Lúc này Hoàng đế đã đến gần với Cố Uyên, nghe được rõ lời nàng nói. Mấy ngày nay bận rộn, chưa có dịp gặp lại, lại vừa mới sinh tình, thiếu nữ lần đầu tiên hiểu thế nào là tương tư. Thấy Cố Uyên định nhanh chóng đóng cửa bèn vội vàng đưa tay mình ra chặn lại: "Đề văn lần trước giao ta đã làm xong rồi, ta muốn nhờ A Uyên bình phẩm giúp."

Nói rồi là hành động, cũng không để hai huynh đệ Hàn gia vào trong mắt, Hoàng đế đẩy cửa lách vào, một tay nắm lấy cổ tay Cố Uyên, một tay lấy tập giấy ra từ tay áo, cùng nàng đi thẳng vào viện.

"Khoan đã." Thôi Tam Thuận theo Hoàng đế vào viện, mà Thôi Thành Tú đã bị Hàn Doãn Trực chặn lại. Hắn vuốt con khỉ nhỏ trên tay, cười một nụ cười lạnh căm căm:

"Hôm trước ngươi đến phủ ta truyền chỉ, nói Quan gia triệu hai huynh đệ chúng ta đến chùa Báo Quốc yết kiến, lại bảo là đi tuần thú. Thú thật, đệ đệ ta thật thà, nhận thánh chỉ mà vui đến mất ngủ cả đêm, sáng dậy uể oải suýt lỡ việc. Hai huynh đệ ta vội vã chạy đến đây, rốt cuộc tình hình trước mắt này là thế nào đây? Chuyện này, nếu lão Thôi không nói rõ, đừng trách ta không khách khí!"

Thế tử Xương Quốc công là kẻ liều lĩnh bạo gan nổi tiếng trong đám tôn tử thế tộc kinh thành, Thôi Thành Tú khinh bỉ trong lòng, ngoài mặt vẫn tươi cười giải thích:

"Thế tử điện hạ chẳng lẽ còn không tính Quan gia? Gặp chính sự là lãng quên hết tất cả mọi chuyện khác. Hôm trước Quan gia cải trang vi hành với Tùy Vương, tình cờ gặp mấy cô nương nhập kinh ứng thí, ở ngay nơi đây." Hắn chỉ vào viện, nói tiếp. "Quan gia đang học văn chương thơ phú từ vị Cố tiểu thư này, ngài còn định thử thi một khoa nữa kia! Hôm qua Quan gia thức làm bài đến tận nửa đêm, hôm nay vẫn nhớ mang bài đến để nhờ tiên sinh bình phẩm giúp, thế nên mới lỡ việc của hai điện hạ thôi. Bây giờ không tiện làm phiền đâu." Rồi hắn liếc nhìn Hàn Doãn Thành, "Hai vị điện hạ đợi chút nhé? Phía trước Phật đường mát mẻ yên tĩnh, trà Dương Tiên trong am cũng không tệ, tiểu nhân sẽ pha hai chén, hai vị tạm nghỉ trong Phật đường một chút, chứ trời nắng thế này lỡ phỏng da hai vị, Quan gia sẽ lột da tiểu nhân mất!"

Nói rồi hắn bước gần hơn, hạ giọng: "Tiểu nhân nói thêm lời không nên nói, mấy vị Thế tử phủ khác ấy à, Quan gia còn chẳng nhắc đến, đang chen chúc ở hành lang đại điện kia kìa!"

Sắc mặt Hàn Doãn Trực dịu lại, gọi Hàn Doãn Thành cùng đi vào Phật đường. Thôi Thành Tú cũng nhếch mép quay vào viện, sai Thôi Tam Thuận đi lấy trà, còn mình đến hầu Hoàng đế.

Vừa vén rèm bước vào, hắn nghe Cố Uyên đang nói bằng thứ ngữ điệu nhẹ nhàng: "Với bút lực của tiểu thư, hãy thử làm hai đề này xem. Cũng không cần vội vàng đâu, hôm nay trời đẹp, am Từ Thọ tuy nhỏ nhưng cũng có mấy chỗ núi đá rất đẹp, Thập Nhất tiểu thư không đi thưởng ngoạn một chút sao?"

Giọng nàng ôn hoà mà pha chút hài hước, chất chứa ngữ điệu của trưởng bối khuyên bảo hậu bối, trưởng tỷ nhắc nhở em nhỏ. Thôi Thành Tú ngó vào thấy mặt Hoàng đế từ đỏ ửng chuyển sang trắng bệch, trong lòng hắn âm thầm tiếc hận: "Cô nương này, cái gì cũng tốt, sao riêng chuyện này lại không hiểu?"

Hoàng đế chỉ ngồi với Thái hậu chừng nửa canh giờ trong chùa Báo Quốc rồi liền mượn cớ sang gặp hai huynh đệ Hàn gia ở am Từ Thọ, sau đó cho Thái giám báo lại là xong, chỉ không ngờ lại gặp Cố Uyên trước mặt hai người bọn họ. Dù chỉ thoáng nhìn cũng thấy được sự tồn tại của Hàn Doãn Thành dễ gây hiểu lầm, lại sợ Cố Uyên nghi ngờ, đành mượn cớ bình văn để cắt đuôi hai người ấy ở ngoài. Giờ đây lời Cố Uyên như mũi dao nho nhỏ chọc vào lồng ngực, ánh mắt Nguyên Gia trầm xuống, nén bực dọc, nói: "Ta không thường qua lại với hai biểu ca, gặp hay không cũng không quan trọng, chỉ có văn chương là quan trọng nhất."

"Ta biết ngươi hiếu học, nhưng 'văn võ chi đạo, nhất trương nhất thỉ'[2], thư giãn chốc lát cũng không sao." Cố Uyên thấy Nguyên Gia càng giấu càng lộ, thấy buồn cười, chỉ nói: "Ta cũng từng trải qua tuổi này rồi, hiểu tâm tư của Thập Nhất tiểu thư."

[2] Đạo văn võ, lúc căng lúc chùng.

Một nỗi chua xót khó tả và mới mẻ trào lên, Nguyên Gia cảm thấy muốn nói mà lời nghẹn lại, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay. Thấy Cố Uyên vẫn bình thản nhẹ nhàng khuyên bảo, nàng quyết đoán hỏi một câu: "Tâm tư của ta, cô thực sự hiểu được ư?"

Giọng điệu kiên quyết, toát lên vẻ cao ngạo như thể quyết định sinh tử của người ta. Cố Uyên kinh ngạc ngẩng đầu, thấy người đối diện đang nhìn thẳng vào mắt mình, ý tứ rõ ràng trong đôi mắt khiến cho nàng giật mình.

Một khi đã quyết, đột nhiên lại cảm thấy không còn do dự bất an nữa. Hoàng đế nhớ lại khi xưa mình nâng hoàng phục nặng trịch quỳ trước Tiên đế, lúc ấy rõ ràng run sợ, nhưng một khi mở miệng tâm trí bỗng ràng mạch và tỉnh táo lạ thường, tựa như đó chỉ đơn thuần là một việc phải làm.

Nàng suy tư thêm chút, hạ quyết tâm, không e dè mà vào thẳng vấn đề: "Ta biết chuyện này đường đột và khó xử. Tuy ta không phải nam nhi, nhưng gia đình cũng là có thanh có thế, đủ để gánh vác. Ta có quyền, có tiền, tiền đồ quan lộ của cô, thân đệ thân mẫu của cô nữa, tất cả đều có thể giao phó cho ta. Chỉ có điều, ta có sự bất đắc dĩ riêng của ta, không thể cho cô một danh phận quang minh chính đại." Thấy Cố Uyên thanh sắc bất động, lẳng lặng nhìn mình, Nguyên Gia thấy như lời nghẹn trong họng, phải dừng một chút mới nói được tiếp. "Dù... dù vậy, ta nhất định toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ, cả đời này sẽ đối tốt với cô. A... A Uyên, cô... cô có nguyện ý theo ta không?"

Lời đã nói đến thế, đã là rõ ràng không thể rõ ràng hơn nổi nữa. Cố Uyên lặng lẽ, thấy người đối diện vẫn cứ nhìn mình bằng ánh mắt tha thiết mong chờ, bèn trầm giọng, nói: "Thập Nhất tiểu thư, 'dụng sắc sự nhân giả, sắc suy ân tuyệt'[3], thì tốt đẹp được mấy chốc?"

[3] Yêu người vì sắc, sắc tàn tình tan.

Mặt Hoàng đế lúc này tái mét, giọng run lên: "Cô, cô nghĩ ta là người như vậy sao?"

Cố Uyên vẫn bình thản, mặt không gợn sóng: "Lần đầu gặp mặt, Thập Nhất tiểu thư đã đối xử đặc biệt với ta, ta vẫn luôn tưởng là tri kỷ tương ngộ, không ngờ..." Nàng cười khổ một tiếng. "Giờ đây thế này, ngươi muốn ta nghĩ sao?"

Nguyên Gia thấy uất ức nghẹn trong cổ mà không thể phản bác được. Lời Cố Uyên nói không sai, đúng là nàng đã thích Cố Uyên ngay từ ánh nhìn đầu tiên, khi ấy còn chưa biết tên biết họ, làm sao biết được tài năng phẩm hạnh của người ta?

Phải chăng thực sự chỉ vì nhất thời mê muội dung mạo ấy? Hoàng đế xưa nay vốn giỏi lý lẽ phân phải trái đúng sai, giờ đây lại không thể phản bác nổi một chữ. Ấy thế nhưng trong lòng vẫn tự huyễn tranh luận: Không phải vậy đâu, đây là thiên duyên kiếp trước, hẳn là cả hai cùng quên mất chén canh Mạnh Bà, phải tìm kiếm khắp tứ hải bát hoang mới có thể gặp lại...

Khuôn mặt luôn nhu hoà dịu dàng kia giờ đây quá mức thanh minh lãnh tĩnh, khiến cho Hoàng đế hổ thẹn chán nản vô cùng, cảm thấy tương tư nhung nhớ của mình thật nực cười vô cùng, đáng để chê cười. Cuối cùng, nhìn Cố Uyên để miễn cưỡng cười một cái, rồi quay gót mà đi.

Tâm tư rối bời, bước chân loạng choạng, suýt đâm cả vào cửa, Thôi Thành Tú hoảng hốt đỡ lấy, thì thầm dưới kẽ răng: "Ôi, Quan gia, ngài... ngài..."

Hoàng đế phẩy tay: "Phiền phức, tránh ra!"

Thôi Thành Tú lùi ngay lại, không dám nói gì, chỉ nheo nheo mắt liếc nhìn bóng lưng ngay thẳng vẫn đang tĩnh toạ sau rèm trúc:

"Làm Quan gia thương tâm thất vọng, như vậy, Cố cô nương này thật là... tội ác tày trời!"

—— Hết chương 11 ——


Ác quá ác, mối tình đầu của Quan gia đã SE ngay t khi chưa bắt đầu như thế đó 😌

Chương trước Chương tiếp
Loading...