[BH - Edit - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Đánh Dấu

Chương 94: Tiếc nuối



Trúc Tuế dùng chính lời của ông cụ để chặn miệng ông, nhất thời làm ông không biết nói lại như thế nào...

Sắc mặt ông cụ thay đổi mấy lần, nhưng vì đang ở trước mặt Tống Chân nên đương nhiên không thể mắng cô, mà không mắng thì lại bực bội cực kì.

Thế là Tống Chân nhìn thấy ông cụ trừng mắt nhìn Trúc Tuế, sau đó lại gằn giọng ho vài tiếng.

Trúc lão gia cả đời làm quân nhân, mấy tiếng ho này nghe đầy khí lực, chẳng có chút gì giống người bệnh cả.

Ông cụ thì đang tức không chịu được, còn Trúc Tuế lại cười tươi như hoa, không những đẩy ông cụ vào hố mà còn phủi đất lên, "Mấy năm nay trong nhà ai cũng biết mỗi sáng dậy ông lại ra sân đánh một bài quyền để dưỡng sinh mà ạ."

Lại còn cố tình dẫm thêm vài cái, "Tụi con không làm phiền ông đâu, ông cứ tập quyền của ông, cô Tống đợi chút cũng không sao, phận con cháu thì đây là lẽ đương nhiên ạ."

Ông cụ: "!"

Con bé này, đẩy ông xuống hố xong còn lấp kín lại luôn sao?

Đúng là... Quá đáng!

Ông cụ trừng mắt lớn hơn nữa, lại ho thêm vài tiếng, vẻ mặt mất tự nhiên, đành tự tìm lối thoát cho mình, nói, "Dù sao thì nhà cũng có khách, quyền thì ngày nào cũng tập rồi, hôm nay không tập một hôm cũng không sao..."

Trúc Tuế không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Ông cụ bị cười đến mức có chút không nói nên lời, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa ngầm ghi thù với Trúc Tuế, khóe miệng ông khẽ nhếch lên, thầm nghĩ, thôi bỏ đi, giữ thể diện vẫn quan trọng hơn, trước mắt cứ án binh bất động đã...

Còn chưa nghĩ xong, Trúc Tuế đã nói thêm, "A —— Tập quyền tuy quan trọng thật, nhưng trong nhà vẫn cần có trưởng bối đứng ra làm chủ mới đúng, hôm nay cô Tống lần đầu tiên sang đây, nếu ông không là người lì xì đầu tiên thì hai bác hay cha mẹ con cũng không dám làm người đầu tiên đâu, đúng không ạ?"

Trúc Tuế thăm dò ông, "Ông đã chuẩn bị bao lì xì chưa?"

Ông cụ có được lý do, lập tức mắng thẳng một câu, "Nói bậy bạ gì vậy chứ, con nghĩ ai cũng như con à, không biết quy tắc, không chút lễ nghĩa! Những thứ cần thiết ta đã... Ta đều đã chuẩn bị đủ cả rồi!!"

Không chút lễ nghĩa, chẳng biết tôn trọng người già chút nào!

Trúc Tuế nháy mắt với Tống Chân bên cạnh, không thèm phân bua, vừa kéo ông cụ vào nhà vừa cười nói, "Nếu ông đã chủ bị bao lì xì rồi thì đi thôi, quyền đợi lát nữa tập cũng được, bao lì xì là do ông phát đầu tiên, ông không được nuốt lời đâu đó."

Cô nói vậy xem như đã trải sẵn đường cho ông cụ, đưa ông bước qua.

Thế là chuyện đánh quyền cứ thế qua đi, sắc mặt ông cụ còn chưa khá hơn bao nhiêu thì Tống Chân lại nghe Trúc Tuế thắc mắc.

"Ông ở Quân khu đã nhiều năm như vậy, tuy Quân khu luôn khuyến khích tiết kiệm nhưng lì xì cũng không được quá sơ sài đúng không, ông cho bao nhiêu vậy ạ, có đủ tiêu chuẩn không?"

Câu này vừa thốt ra, ông cụ lại quay sang thổi râu trừng mắt, bắt đầu đấu khẩu với Trúc Tuế.

Trúc Nghi đứng sau liên tục lắc đầu, nói với Tống Chân, "Họ là như vậy đấy, lâu dần em sẽ quen thôi, nhà họ Trúc không sợ trời không sợ đất, từ bé đã nghịch như khỉ, đặc biệt là Tuế Tuế, chẳng ai nghịch bằng em ấy cả."

Vốn dĩ Tống Chân còn có chút căng thẳng khi gặp ông cụ, nhưng trong bầu không khi gia đình vui vẻ thế này, nàng cũng bị cuốn theo, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn, trên mặt lộ ra nụ cười chân thật.

*

Lì xì này, theo lý phải được phát khi Trúc Tuế dẫn Tống Chân về nhà ra mắt trước khi kết hôn.

Nhưng mà tình hướng của hai người hiện tại đã như vậy, nên tất cả đều hiểu mà chuyển sang hôm nay.

Cũng không biết là do Trúc Tuế hay sao, Tống Chân được cô dẫn đi chào hỏi từng người trong nhà, nhận được rất nhiều bao lì xì, nhưng tuyệt nhiên không ai hỏi về chuyện trước đây hai người yêu nhau, kết hôn như thế nào, cứ như tất cả mọi người đều thống nhất giả vờ không nghe không thấy vậy.

Sau khi gặp gỡ hết mọi người, mấy cái bao lì xì đầy ắp trên tay làm Tống Chân vừa thấy vui, vừa lo lắng vì hết thảy mọi việc tiến triển quá thuận lợi.

Luôn có cảm giác rằng, chắc chắn vấn có điều gì đó sẽ bị hỏi, chỉ là không biết khi nào.

Cảm xúc thấp thỏm này biểu hiện rõ trên gương mặt nàng, khi Vinh Thanh Sơn từ Vinh gia bên cạnh đến chơi với con của Trúc Nghi, mọi người đều ngồi ở phòng khách trò chuyện, Trúc Tuế để ý thấy, bèn lặng lẽ tới gần Tống Chân, nhẹ giọng hỏi, "Chị, chị cảm thấy không quen à?"

Tống Chân lập tức lắc đầu, lắc xong lại lí nhí nói, "Người nhà em ai cũng rất tốt..."

Chính vì quá tốt, nên nàng mới cảm thấy không yên lòng.

Nói xong, nàng cúi thấp đầu xuống, động tác này khiến Trúc Tuế đoán ra, mặt mày khẽ động, liền nói thẳng: "Nói là mọi người rất tốt, nhưng biểu cảm của chị thì không giống vậy."

Tống Chân nghẹn lời, lông mi cũng rũ xuống, chần chờ nói, "Chuyện chúng ta trước đây... Họ không hỏi gì sao?"

Trúc Tuế cười, "Em biết ngay là chị lo lắng chuyện này mà, chuyện này thì... Trước đây em đã kể hết với ông rồi, cơ bản thì người trong nhà chắc ai cũng biết hết rồi."

Biết Tống Chân đang lo lắng, Trúc Tuế cố ý trêu chọc nàng, "Chị cũng thật là, chuyện chúng ta kết hôn chị bắt trưởng bối phải hỏi thế nào được chứ? Hỏi có phải em lợi dụng chị không? Hay hỏi chuyện ngày phân hóa gặp phải em, chị có cảm thấy thiệt thòi hay không à?"

Trúc Tuế cười rộ lên, "Chị tha cho mọi người đi, chuyện đó mà hỏi thì khó xử lắm, hơn nữa, chẳng lẽ chị muốn họ hỏi xem chúng ta dựa vào điều luật nào mà không cần sổ hộ khẩu vẫn làm được giấy tờ sao? Thế này thì có hơi... Người nhà em cũng phải giữ cho em vài phần mặt mũi chứ!"

Tống Chân: "..."

Cũng đúng là như vậy, nhưng mà...

"Đừng đánh trống lảng, em biết chị không nói đến chuyện này mà..."

Tống Chân cắn môi, lời không nói hết, nhưng nàng biết Trúc Tuế có thể hiểu.

Trúc Tuế đương nhiên hiểu.

Nụ cười thu lại, thấy không thể qua loa cho qua, cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Chuyện là, trong nhà em, việc lớn đều do ông nội quyết định, ông nội đã mời chị đến đây, chắc chắn ông đã thừa nhận chị rồi, còn vấn đề đó, nếu ông nội không nói ra, thì cả bác cả và bố em cũng không dám hỏi trước đâu."

"Còn chuyện ông ấy có hỏi chị hay không, thì em nghĩ là..."

Cô cố tình kéo dài âm cuối, thấy Tống Chân lần nữa nhìn về phía mình, Trúc Tuế mới tiếp tục, đồng thời ghé sát lại gần, hạ giọng thấp xuống, chỉ đủ cho hai người nghe, "Em nghĩ ông sẽ trò chuyện với chị, không nhất thiết là nói về mấy chuyện có liên quan đến trước đây, nhưng cho dù có hỏi cũng sẽ không phải là kiểu hỏi như khi ông hỏi em đâu."

"Chị yên tâm đi, kể cả có bị mắng thì lần trước em về nhà đã bị mắng thay cả rồi ——"

Cô kéo giãn khoảng cách, nháy mắt tinh nghịch với Tống Chân, "Với lại, bây giờ chị là ai chứ? Ông nội dù có đứng trên lập trường của mình thì cũng rất quý chị, ông ấy còn nói không hiểu sao em có thể may mắn đến nổi tìm được một người tốt hơn cả tưởng tượng của ông, từ góc độ quốc gia mà nói, ông lại càng không mắng một người trẻ tuổi đã có công trạng đặc biệt như chị đâu!"

Trúc Tuế nói không sai, ông cụ quả thực rất quý mến Tống Chân, ngay cả Vinh Thanh Sơn cũng có thể nhìn ra được điều đó.

Đến bữa trưa, khi nói đến chuyện công việc, Tống Chân là gương mặt mới duy nhất trên bàn ăn, nay đã là quan hệ gần gũi, những chuyện ngày xưa khó nói, lần này mọi người đều hỏi.

"Điều chỉnh tỉ lệ thuốc điều hòa khó lắm đúng không, bao nhiêu năm rồi vẫn không ai làm được?"

"Chân Chân này, sau này những ca khó như Trúc Nghi hay phu nhân Brown đều có thể dùng thuốc thử Z để ổn định Pheromone rồi phải không? Trên mạng nói thuốc thử Z rất đa dụng, chị có thể nói cụ thể cho em được không?"

"Tiểu Chân, chỗ con vẫn nhận thai phụ đúng không, con gái của bạn cô dạo gần đây..."

Mọi người hỏi tới tấp, ông cụ không nói gì, nhưng cả nhà thì như bầy ong, tò mò không chịu nổi về thuốc ổn định.

Ban đầu Tống Chân còn có thể từ tốn trả lời, nhưng sau đó hỏi nhiều quá, nàng có chút xoay sở không kịp, ông cụ bèn ho mạnh hai tiếng, lúc ngoài cửa ho với Trúc Tuế, Trúc Tuế không sợ, nhưng ở bàn ăn, tiếng ho này vừa vang lên, cả nhà lập tức im bặt!

Tống Chân giác ngộ, thì ra tiếng ho khan này ở nhà họ Trúc là ám hiệu để yên lặng!

Ông cụ nghiêm giọng nói, "Hỏi gì mà lắm thế? Có gì thắc mắc không biết đọc báo à? Gần đây Chân Chân nhận biết bao nhiêu là phỏng vấn, trong tin tức viết rõ ràng hết rồi, mấy người hỏi thế này làm sao mà người ta ăn cơm nữa?"

Ông cụ nói xong, Trúc Tuế thuận thế gắp cho Tống Chân một đũa thức ăn, phụ họa, "Đúng vậy, cô Tống còn chưa động đũa được bao nhiêu kìa!"

Mọi người: "..."

Ông cụ mắng thì không sao, nhưng Trúc Tuế còn thừa cơ nói thêm một câu, đúng là cáo mượn oai hùm mà!

Ông cụ là người công bằng, cũng lườm Trúc Tuế một cái, "Vậy sao lúc nãy con không biết mở miệng!"

"Được rồi được rồi, để cho con bé ăn cơm đi, người ta về nhà không phải để trả lời câu hỏi của mấy đứa, ăn cơm đi!"

Lời của ông cụ rất có trọng lượng, cả nhà im lặng một lúc lâu, sau đó cuộc trò chuyện cũng không hướng về Tống Chân nữa, mà chuyển sang chuyện về cuộc sống và công việc của mỗi người.

Đợi đến khi Tống Chân gần ăn xong, nàng mở lời, lúc này mọi người mới quay lại trò chuyện với nàng.

Vinh Thanh Sơn hỏi đùa, "Vậy hai người định khi nào có con đây?"

Câu này Tống Chân chưa kịp trả lời, ông cụ đã lên tiếng trước, "Không cần vội, công việc hậu kì của thuốc thử Z vẫn còn phải trông cậy vào Chân Chân, sau này nào là sản xuất hàng loạt, lựa chọn nhà máy, xuất khẩu, đủ thứ, mấy đứa nghĩ chỉ có mỗi nước mình là quan tâm đến thôi sao? Quốc tế hiện giờ đanh tranh nhau từng ngày từng giờ, qua một thời gian nữa là có nước này nước kia, rồi các hiệp hội gửi cho Quân khu chúng ta một đống văn bản, không phải mời nhà khoa học qua giao lưu thì cũng là hỏi về chuyện xuất khẩu thuốc!"

"Các con cứ làm tốt công việc đã, còn chuyện con cái là duyên phận, không cần cưỡng cầu."

Ông vừa múc cho mình bát canh, vừa từ tốn nói tiếp, "Khi nào đến lúc, thì tự nhiên sẽ có thôi."

Câu này ông nói với nụ cười, rất thong dong, không hề giống như là đang nói dối.

Cả nhà trên bàn nhìn nhau, trong lòng vừa có chút kinh ngạc, vừa tán thành với ông.

Trúc Tuế nhanh nhảu nịnh nọt, "Lời này, tầm nhìn này, không hổ là lão Tư lệnh Quân khu I của chúng ta! Tư lệnh Trúc cao kiến, cả nhà chúng ta phải lấy ông làm gương, học tập ông!"

Ngay lúc Vinh Thanh Sơn định nhìn Trúc Tuế với ánh mắt 'Cậu có biết xấu hổ không?", thì Trúc Tuế đã giơ bát lên trước tiên, "Dô dô dô, con kính ông một bát canh dưỡng sinh!"

Phụt ——

Câu này làm Vinh Thanh Sơn tí nữa thì phun hết thức ăn trong miệng ra!

Thế mà ông cụ lại hưởng ứng, đắc ý cụng bát với Trúc Tuế, còn thẳng lưng khẳng định, "Con đúng là nên học theo ta!"

*

Bữa trưa hòa thuận vui vẻ, Tống Chân ăn no nê, nàng có thói quen ngủ trưa một lúc, Trúc Tuế sắp xếp cho nàng nghỉ trong phòng của mình ở nhà lớn, phòng này dì giúp việc vẫn thường xuyên quét dọn.

Tống Chân nghỉ trưa, hôm nay Trúc Tuế tâm trạng vui vẻ, không biết ai gợi ý, mọi người bàn nhau ra sau núi câu cá, hái rau tươi và bắt mấy con ếch về làm bữa tối, đổi món một chút cho mới mẻ.

Sau sự kiện Tống Chân bị giam lỏng một tháng ở khách sạn vì Đồng Nhu, Trúc Tuế ở ngoài ăn không ngon, ngủ không yên, cảm thấy người gầy đi một chút, cần được bồi bổ, nên cô và Vinh Thanh Sơn lập tức bàn bạc rồi quyết định tự đi câu cá.

Cả nhà họ Trúc có không ít người thích câu cá, và cứ vậy, tiếng hô hào vừa dứt, người thì muốn đi xem vườn rau, người lên núi hít thở chút không khí mát mẻ, người muốn tự tay câu cá, nhanh chóng rời đi hơn phân nửa, đợi đến khi Tống Chân tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, trong nhà chỉ còn lại Trúc Nghi và con của chị, cùng với ông cụ.

*

Ngủ dậy, người giúp việc pha cho Tống Chân một tách trà, Tống Chân cầm trà đi ra sân, ngồi xuống bàn đá dưới tán cây, nhìn ngắm hoa cỏ cho tỉnh táo tinh thần.

Phải nói, khu nhà quân nhân này có môi trường rất tốt, lưng dựa sườn núi, xung quanh yên tĩnh, từng ngôi nhà riêng biệt, khi trong nhà vắng người, không gian lại càng thanh bình.

Nhìn bể cá bên cạnh với những chú cá vàng bơi lội, Tống Chân nghiêng đầu, chăm chú quan sát, mỗi con cá có một dáng vẻ riêng, hiển nhiên là được mua về làm cá cưng.

Nhìn chằm chằm hồi lâu, đột nhiên một nắm thức ăn được rải xuống, phá vỡ sự yên tĩnh của mặt nước.

Tống Chân ngẩng đầu, ông cụ đang cầm một nắm thức ăn, chậm rãi rải vào bể rồi hỏi nàng, "Thích ngắm cá à?"

Tống Chân: "Những con này nhìn không giống cá vàng bình thường lắm ạ."

Ông cười, trên mặt lộ vẻ đắc ý, "Đây đều là cá được mua về nuôi dưỡng, có đủ loại, nhiều con là giống lai tạo ở nước ngoài, cũng có vài con là được người ta tặng, nuôi cũng được đâu đó mười năm, coi như đã bầu bạn với ta rất lâu rồi."

Tống Chân kinh ngạc, "Có thể sống lâu vậy sao ạ?"

"Nếu chăm sóc tốt, tuổi thọ có thể lên đến hơn mười năm, nhưng cũng không biết là còn có thể bầu bạn với ta bao lâu nữa, tóm lại là còn ngày nào thì nuôi ngày đó thôi, trong nhà có người chăm sóc, ta chỉ thỉnh thoảng cho ăn."

Hai người bắt đầu trò chuyện bâng quơ, sau khi rải hết nắm thức ăn trên tay, ông cụ cũng vào nhà lấy một tách trà rồi ngồi xuống bàn đá trong sân, cùng Tống Chân ngắm hoa cỏ trong vườn và dãy núi phía sau khu nhà quân nhân.

Ông cụ cảm thán, "Căn nhà này là do Quân khu sắp xếp khi Kiến Minh chuẩn bị kết hôn, sau này bọn trẻ đều ra ngoài sống, nơi này chỉ còn lại những ông bà già như bọn ta thôi ~"

Nói xong, ông cụ lại nheo mắt tinh quái nói, "Nhưng khi chọn chỗ này, bọn ta cũng đã nghĩ đến rồi, đất nước ổn định, nghĩ rằng sống cố định một chỗ không chuyển đi nữa, nên cố tình chọn nơi phong cảnh hữu tình để dưỡng già, khi đó lão Tôn không tin, giờ thì cũng phải công nhận là chỗ này tốt, haha!"

Cử chỉ và giọng điệu của ông cụ, kì lạ thay, lại rất giống Trúc Tuế, điều này làm Tống Chân không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, ông cụ quay đầu lại, Tống Chân cũng không né tránh mà thẳng thắn nói, "Con cảm thấy, Tuế Tuế rất giống ông."

Ông cụ lập tức phẩy tay, nghiêm giọng phản bác, "Con nhóc đó? Hệt như con khỉ, giống ta chỗ nào chứ?!"

Tống Chân cảm thấy ông thật đáng yêu, mỉm cười khen ngợi, "Về công việc thì tất nhiên không thể so được với ông rồi ạ."

Ông là người thuộc thế hệ đã đi qua những năm tháng ban sơ của Hoa Quốc, có sóng gió gì chưa từng trải qua.

Như nhớ đến điều gì đó, ông cụ uống một ngụm trà, nét mặt bỗng nhiên dịu xuống, "Cũng không thể nói thế."

Rồi ông thành thật nói, "Nói thật lòng, ta cũng không ngờ nó có thể đạt được như ngày hôm nay."

Ông cúi đầu cười cười, "Từ nhỏ, con bé này đã nghịch ngợm, trong nhà có ba đứa cháu nội, lúc bà nó còn ở đây, Tiểu Nghi và A Niên năm nào cũng đem giấy khen về, còn không thì cũng là bài thi đạt điểm tuyệt đối, nhưng còn nó, ngày nào cũng bày trò nghịch ngợm với Thanh Sơn, về nhà quần áo lắm lem, còn hay bị giáo viên đến tận nhà mắng vốn. Con bé là út trong nhà, bà nội nó lại cưng chiều hết mực, lúc đó ta cũng đau đầu lắm, không đùa với con chứ, nhiều lúc ta cũng nghĩ đến việc bảo vợ chồng thằng hai chuyển ra ngoài ở riêng."

"Nhưng bây giờ chuyển ra ngoài được lâu rồi, thì ta lại có chút nhớ khoảng thời gian đó, con người ta, đúng thật là kì lạ."

"Con bé có kể cho con nghe về gia đình mình không?" Ông cụ quay sang hỏi Tống Chân.

Tống Chân suy nghĩ một lát rồi thành thật đáp, "Không nhiều lắm ạ."

Ông cụ hiểu ý, "Nó không nhắc tới cha mẹ mình đúng không?"

Câu hỏi này khiến Tống Chân không biết trả lời ra sao, nhưng ông cũng không làm khó nàng, hỏi xong lại tự mình tiếp lời.

"Con bé này, không gần gũi với cha mẹ, cũng trách thằng hai và vợ nó, thật ra, lúc đó hai đứa nó không định sinh thêm, nhưng lại có Tuế Tuế ngoài ý muốn, không có kế hoạch mà lại có thai, nhưng cũng không thể... Đúng không? Hiện giờ trẻ con quý giá biết bao, lúc ấy, hai đứa nó đang làm nghiên cứu phát triển vũ khí mới, mẹ con bé vừa làm việc vừa sinh con."

"Sau khi sinh ra thì thuê bảo mẫu chăm sóc ngay, hết thời gian nghỉ thai sản mẹ con bé lại quay về làm việc, hai vợ chồng cứ chăm chăm vào công việc nghiên cứu, bà nó thấy vậy thì thương cháu gái nên lại càng cưng chiều thêm, những dịp lễ tết, cái gì tốt nhất trong nhà cũng dành hết cho nó."

"Khi còn bé, sức khỏe nó yếu, ốm đau mấy lần, A Niên cũng vì thế mà thương đứa em gái này hơn, ai mà ngờ lớn lên lại bị chiều hư, trở thành một tiểu quỷ như vậy, ngày nào cũng ham vui quậy phá. Bà nội nó trước đây còn lo, sợ nó lớn lên phân hóa thành Omega thì với tính cách như vậy ai mà dám lấy! Nhưng mà có lẽ ông trời nghe được mấy lời đó, may mắn là không phải!" 

"Lên mười mấy tuổi, thành tích học tập cũng chẳng khá khẩm gì hơn, đương nhiên, cũng có thể là do A Niên và Tiểu Nghi quá giỏi, làm nó bị lu mờ, tuy không quá mức tài giỏi, nhưng cũng coi như một loại phúc khí, nhìn con bé ngây thơ, vô tư lự như vậy, làm ta đôi khi nhìn đứa nhóc đó mà nghĩ, nếu nó có thể mãi mãi vui vẻ như thế thì cũng tốt."

"Lúc đó ai mà ngờ nó có thể đạt được như ngày hôm nay chứ, nhận huân chương chiến công hạng hai*, còn thăng lên trung tá, quả thật không ngờ."

(*) Không biết có phải nhầm không nhưng mà tác giả ghi ở chỗ này là huân chương chiến công hạng nhất, mà theo tui nhớ là hình như Trúc Tuế không có thì phải nên tui sửa lại thành hạng hai nha, nếu tui nhầm thì nhắc tui nhó!

Bỗng nhiên, ông cụ thở dài, có chút đau lòng nói, "Nhưng cũng là số phận trớ trêu, ta vẫn nhớ rõ khi A Niên thăng lên thiếu úy, cả nhà đã rất vui mừng, lúc đó A Niên còn luôn miệng nói rằng, dù Tuế Tuế có thế nào cũng không sao, trong nhà đã có anh trai nó lo rồi... Haiz, ai mà ngờ được giờ lại thành ra thế này đâu!"

Dừng một lúc, nghĩ đến Trúc Niên, đôi mắt ông cụ đỏ hoe, vội vàng chuyển đề tài.

"Nhìn ta này, già cả rồi, đến nói năng cũng lộn xộn, Chân Chân con cứ nghe vậy thôi, đừng để tâm làm gì."

"Già rồi, dễ xúc động."

Tống Chân thấy ông không né tránh khi nhắc đến Trúc Niên, thử hỏi, "Con nghe nói, Tuế Tuế rất thân với anh trai em ấy."

Ông cụ liền cười khẩy, "Đương nhiên là thân rồi, hồi nhỏ nó nghịch ngợm ham chơi, A Niên làm bài tập hộ nó, lớn lên còn gánh tội thay nó, mỗi khi nó phạm lỗi, lúc còn nhỏ thì trốn sau lưng bà nội, khi bà nội không còn nữa thì trốn sau lưng anh trai, lúc nào cũng có người bênh vực!"

"Mỗi lần như vậy, ta đánh cũng không được, không đánh cũng không xong, vô cùng đau đầu!"

"Thằng hai và vợ nó cũng không chăm sóc gì được cho Trúc Tuế, lúc nhỏ thì còn có bà nội, khi lớn lên, A Niên tuy là anh trai nhưng quần áo, giày dép, tất cả mọi thứ của nó đều do thằng bé lo liệu, khi giáo viên ở trường mắng vốn, A Niên cũng là người bị gọi lên thay, haizz, mấy chuyện ngày, kể cả ngày cũng không hết chuyện."

"Nói chung, về mặt giáo dục, dạy dỗ con bé thì A Niên có trách nhiệm hơn so với vợ chồng thằng hai nhiều, mấy khi tức giận, ta đều nghĩ, thằng hai nuôi con kiểu buông lỏng như thế, nghịch thì nghịch, nhưng may mắn là không đi sai đường, có thể trưởng thành được như bây giờ cũng không dễ dàng gì."

"Thật ra A Niên là do ta và bà nó chăm sóc nhiều hơn, bà nó không quá nuông chiều A Niên, vợ chồng thằng hai cũng hay nói trẻ con nên được dạy bảo nghiêm khắc từ nhỏ sẽ tốt hơn, nhưng tới lượt Tuế Tuế thì lớn tuổi rồi, đâm ra lại cũng chiều con bé quá mức."

Nhắc đến Trúc Niên, vẻ mặt ông cụ lại trở nên dịu dàng, ông cảm thán, "Lúc đầu ta nghĩ nhà họ Trúc thế này là ổn rồi, Trúc Niên đảm đương gánh vác, Tiểu Nghi làm cháu dâu cho lão Vinh, còn Tuế Tuế thì thôi, cứ thuận theo tự nhiên là được, ai bảo con bé có anh trai và chị gái tốt thế chứ."

Tống Chân còn chưa kịp hỏi điều mình muốn hỏi thì ông cụ đã chủ động mở lời.

"Thật ra, lần đầu tiên nó dẫn con về, ta đã nhận ra rồi, nó thích con, con bé này rất thân thiết với anh trai, cái tính cũng giống anh nó, lần đó nó còn nhỏ nên chắc không nhớ, nhưng A Niên lúc trước cũng mượn danh nghĩa bạn bè dẫn cô gái kia về nhà một hai lần, lần đầu thì còn dẫn theo cả một nhóm người, lần thứ hai thì chỉ còn mỗi cô gái đó."

"Nó giống y hệt anh trai, dẫn con về, ánh mắt lúc nào cũng dõi theo con, muốn nhìn con, cứ sợ mọi người trong nhà ức hiếp con, làm như bọn ta đáng sợ lắm vậy."

Tống Chân không ngờ tới điều này, hơi sững người rồi do dự nói, "Nhưng... lúc đó thân phận của con là Beta, ông..."

Ông cụ quay đầu lại, ánh mắt đầy thấu suốt nhìn Tống Chân, nói, "Con muốn hỏi, chuyện năm đó của Trúc Niên ầm ĩ như vậy, lúc ấy ta cũng đã nhìn ra quan hệ giữa hai con, mà vẫn không nói gì, cũng không phản đối, đúng không?"

Nghe vậy, Tống Chân hơi hơi cúi đầu, đây đúng là điều mà nàng muốn hỏi.

"Chuyện này à ——" Ông quay đầu, dùng tay vỗ lên đầu gối một cái.

Nhìn về dãy núi xa xăm, thở dài một hơi rồi bật cười, "Con người mà, ai không có lúc thay đổi, ta đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ."

"Chuyện của A Niên năm đó, người ngoài đều nghĩ ta sẽ cố chấp, kiên quyết giữ lập trường của mình, dù cho... Cũng không thay đổi."

"Haizz, nhưng bọn họ đánh giá cao ông già này quá rồi, làm sao có thể được..."

Ông cụ lắc đầu, "Lòng người cũng làm bằng máu bằng thịt, ta nhìn đứa cháu trai của mình... Sau chuyện đó, làm sao trong lòng lại không vướng bận gì được chứ?"

"Con người đều sẽ thay đổi, ta cũng vậy, ta đã sớm hối hận rồi... vô cùng hối hận..."

Dừng một chút, ông cụ cúi đầu, đầy tiếc nuối nói, "Nhưng chuyện cũng đã rồi, hối hận thì có ích gì đâu, có đúng không?"

"Cái gì đã qua thì không thể quay trở lại được nữa!"

"Hơn nữa, khi A Niên mất, có một khoảng thời gian sức khỏe của Tuế Tuế rất tệ, lúc đó Tiểu Nghi còn chưa kết hôn với Vinh Mạc, mọi người trong nhà đều sợ ta nghĩ không thông, Tiểu Nghi còn bảo, hay là nó không cưới Vinh Mạc nữa, làm giống như các Omega ở Quân khu III, kén rể, sau này con cái sẽ mang họ Trúc!"

"Toàn những lời linh tinh ở đâu đâu!"

"Sau đó con bé kết hôn với Vinh Mạc, Tuế Tuế cũng được đưa ra nước ngoài chữa bệnh, Tiểu Nghi lại nói, hay là sau này hai đứa nó sinh con, để một đứa mang họ Trúc, sợ ta..." 

Ông lắc đầu, "Đoạn thời gian đó, ở Quân khu ai cũng bàn tán về nhà mình, nói là phải làm thế nào đây, linh tinh đủ kiểu, nhưng thật ra, ta lại không nghĩ phức tạp như vậy, thật đấy."

"Sống hơn nửa đời người rồi, ta cũng hiểu rõ đạo lý: 'Số mệnh đã định, cái gì có sẽ có, không có thì cũng đừng cưỡng cầu'."

"Hơn nữa, Tuế Tuế lúc ấy chưa phân hóa, nó vẫn là Beta, nhưng đây có phải là lỗi của nó không? Đương nhiên là không, đây là số mệnh."

"Không thể trách bất cứ ai cả, cũng không nên có ai phải chịu khổ vì chuyện này, làm sao mà ta có thể không biết được chứ..."

Dừng một chốc, ông khàn giọng nói:

"Thật ra không giống như Tuế Tuế, từ nhỏ đến lớn A Niên rất nghe lời, và có lẽ cũng vì nó quá nghe lời, cho nên khi nó kiên quyết, ta vẫn cho rằng mình có thể làm nó đổi ý được, làm cho nó... Nhưng mà ta lại không biết, khi nó kiên quyết với một quyết định nào đó, có nghĩa là nó đã tới giới hạn của mình rồi, nó thật sự không thể buông bỏ được..."

"Ngày đã qua chẳng thể níu giữ, chuyện của A Niên ta đã không còn cách nào, nhưng đến Tuế Tuế, ta làm sao có thể hồ đồ như vậy được nữa chứ!"

"Dù cho con có tin hay không, ta cảm thấy chỉ cần mọi người trong nhà sống tốt là được, không cần biết nó có cãi lại ta, hay khăng khăng giống như anh trai nó... Thì có lẽ đây là số mệnh, mà là mệnh thì cứ mặc cho nó xoay chuyển, ta không muốn lại thêm một lần dằn vặt, ta già rồi, A Niên cũng không còn nữa, hai đứa còn lại, ta chỉ hi vọng chúng nó đều sống tốt, thế là đủ rồi." 

"Thật ra ta đã nghe rất nhiều về con, không phải là cố ý hỏi thăm hay gì cả, ta nghe nói con giúp không ít thai phụ ở Quân khu I, vợ của lão Lưu cũng được con chữa trị rất tốt, lúc đầu ta cũng không có cảm nhận gì, nhưng sau này, khi nghe nhiều hơn những lời khen về con, ta lại cảm thấy, Tuế Tuế có hơi không xứng với con..."

"Bây giờ, coi như nó gặp may đi, có được một người vợ tài giỏi như vậy!"

Ông cụ vừa nói vừa cười rộ lên, Tống Chân có thể nhận ra, đây là nụ cười thật lòng.

Trúc lão gia thực sự nghĩ rằng nàng rất tốt, rất xuất sắc, lại thêm ưu thế về giới tính, nghĩ Trúc Tuế không xứng với nàng.

Tống Chân thấp thỏm, cúi đầu, "Con không tốt như ông tưởng tượng đâu, con..."

Dừng một chút, Tống Chân cuối cùng cũng nói ra nỗi băn khoăn trong lòng mình.

"Thật ra, khi bị tố cáo, con đã muốn ly hôn với Trúc Tuế, dù bây giờ không còn suy nghĩ đó nữa, nhưng con vẫn không rõ rằng mình có đang làm đúng hay không..."

Ông cụ nhạy bén nhận ra được điều gì, lập túc nghiêm mặt, nhìn về phía Tống Chân.

Ông thẳng thắn, Tống Chân cũng dùng sự chân thành đáp lại, khó khăn nở một nụ cười, nói, "Thật ra, Đồng Nhu không sạch sẽ, nhưng con cũng không hoàn toàn vô tội, năm đó... Mẹ con thực sự có để lại một bản thảo ở nhà."

"Nhưng năm qua con bận rộn, thức khuya dậy sớm, cũng không hoàn toàn là vì nghiên cứu thuốc thử Z."

"Con..."

Tống Chân thành thật, lại đầy đau lòng nói, "Mọi người ở Trúc gia đều thật tốt, trong mắt con mọi người rất tốt, nhưng con không biết, liệu việc con đến với gia đình này có phải là một điều tốt cho mọi người hay không." 

"Tuế Tuế rất thích con, con cũng rất thích em ấy, nhưng mà có nhiều chuyện không thể lẫn lộn với nhau được, có một số việc, con, con muốn hỏi ý kiến của ông..."

"Thật ra con luôn không tìm được ai để chia sẻ chuyện này, con cảm thấy thật hổ thẹn, nhưng nếu thực sự muốn hỏi, có lẽ chỉ có thể hỏi ông."

"Nếu, nếu con đang phải gánh vác... Gánh vác một bí mật mà cho dù với thân phận của Trang Khanh năm xưa cũng không dám dễ dàng công bố."

Thân phận của Trang Khanh năm đó là nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu của Hoa Quốc, nhà khoa học thiên tài, bậc thầy nổi tiếng thế giới...

Thân phận ở cấp bậc cao như vậy còn không dám dễ dàng công bố bí mật này...

Đó đương nhiên phải là chuyện không tầm thường, liên quan đến đại sự, một khi nói ra, có lẽ sẽ gây nên một trận gió tanh mưa máu... 

"Vậy, đứng trên lập trường của Trúc gia, ông có còn... Chấp nhận con không?"

Dù biết rằng nếu có một ngày, nàng có thể liên lụy đến toàn bộ nhà họ Trúc, liệu ông... Vẫn sẽ chọn nàng chứ?

Chương trước Chương tiếp
Loading...