[BH - Edit - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Đánh Dấu

Chương 93: Tiệc gia đình



Hơn một tháng không về nhà, khi bước vào chung cư của Trúc Tuế, cảm giác thật khác biệt.

Nói thế nào nhỉ, trước đây nàng chỉ xem nơi này là chỗ ở tạm.

Lúc ban đầu, nghĩ rằng chỉ cần mình và Trúc Tuế hòa hợp, sinh một đứa con, sau khi có con rồi thì mình có thể dọn ra ngoài.

Nhưng sau này, tâm tư thay đổi, nàng lại nghĩ có thể ở được bao lâu thì hay bấy lâu, đến khi không ở đây được nữa, phải đối mặt với số mệnh của cuộc đời mình thì ly hôn, nhẹ nhàng, không vướng bận.

Còn hiện tại...

Tống Chân ở huyền quan thay giày xong, cũng không vội vào phòng khách ngồi, nàng chỉ đứng tại chỗ, ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn khắp các căn phòng, diện tích gần 200 mét vuông, phòng ngủ chính có ban công, phòng khách cũng có ban công, có hai phòng cho khách, phòng làm việc cũng khá rộng, với hai phòng tắm độc lập, phòng bếp thì trước giờ là dì giúp việc sử dụng, nhưng chỉ cần mở tủ lạnh ra thì luôn đầy ắp mọi thứ. 

Thật sự rất giống như một mái nhà ấm áp.

"Chị ơi, chị... Đang nhìn cái gì thế?"

Trúc Tuế thấy Tống Chân không bước vào, nhìn theo hướng Tống Chân nhìn cũng không thấy gì nên thắc mắc lên tiếng.

Tống Chân mỉm cười: "Lâu rồi chị không về, nên nhìn ngắm nhà mình chút."

Nghĩ đến gì đó, Tống Chân đột nhiên nói, "Lúc chị và Trình Lang kết hôn đã mua nhà rất vội vàng, lúc cô ấy ra nước ngoài chủ nhà vẫn còn đang tu sửa, phải nửa năm sau đó thì nhà mới được bàn giao, khi nhận nhà, việc chuyển nhà cũng rất sơ sài, do chị tự tìm công ty vận chuyển, chị cũng không có nhiều thời gian, cô ấy thì bảo chị không cần quá cầu kì, nói là sau này về rồi thì hai người cùng nhau chăm chút thêm..."

Nụ cười của Tống Chân chợt tắt, ánh mắt trở nên mờ mịt trong phút chốc, nàng cúi thấp đầu.

Kết quả là làm gì có cái gọi là 'sau này', ngôi nhà mua được một năm rưỡi, thời gian hoàn thiện và mua sắm đồ cơ bản mất nửa năm, đến khi cô ấy trở về thì... Ly hôn, và căn nhà ấy lập tức được bán đi. 

"Thật ra chị thích kiểu bài trí mang hơi hướng mộc mạc, phần hoàn thiện cơ bản của căn hộ này tốt rồi, nhưng phần trang trí thì chị muốn thay đổi một chút, chị không thích cái đồng hồ treo tường kia, cả cái đèn cạnh sofa chị cũng không thích, chị muốn mua thêm hoa tươi để trang trí trên bàn. Ở văn phòng, Tả Điềm luôn đặt hoa tươi định kì, đặt trên ứng dụng ấy, mỗi tuần giao một lần, rất tiện lợi, chị cũng muốn làm vậy, đến lúc đó chị tự lấy hay dì giúp việc đi lấy cũng được..."

Tống Chân cứ lẩm bẩm như vậy, giọng không lớn lắm.

Thế nhưng lại khiến Trúc Tuế ngẩn ngơ trong chốc lát.

Người khác có thể không biết, nhưng Trúc Tuế thì hiểu rất rõ, từ lúc nàng dọn vào, tuy rằng đã nói không cần giữ kẽ, cô cũng hy vọng Tống Chân xem nơi này như nhà mình, nhưng Trúc Tuế có thể cảm nhận được Tống Chân không như vậy.

Ban đầu, Tống Chân ở phòng ngủ khách, đến cả việc lấy đồ cũng hỏi Trúc Tuế có được hay không, sợ làm phiền chủ nhà là cô.

Về sau, khi chuyển vào phòng ngủ chính, nếu Trúc Tuế không chủ động nhắc, thì Tống Chân sẽ tuyệt đối không xâm phạm vào không gian riêng tư của cô, dù có đôi lúc bất tiện, nhưng ngày nào Tống Chân cũng đều đặn sang phòng ngủ phụ lấy quần áo, đồ dùng cá nhân, chứ không bao giờ mở lời để Trúc Tuế chia tủ đồ hay ngăn kéo trong phòng ngủ chính...

Đối với nơi này, trong lòng Tống Chân vẫn luôn duy trì ranh giới, cũng không hoàn toàn xem nơi này là nhà của mình, hoặc là nói, nàng coi nơi này là nhà của Trúc Tuế, mà nàng chỉ là khách ở tạm thời, cho nên mới luôn khách sáo giữ lễ như vậy, thà rằng để mình bất tiện còn hơn là gây thêm phiền phức cho Trúc Tuế!

Nhưng hôm nay, cái người vẫn luôn giữ khoảng cách này, cuối cùng cũng bắt đầu muốn thay đổi nơi này theo tiêu chuẩn của mình.

Trang trí nơi này theo ý thích của bản thân...

Hiểu được điều này có nghĩa là gì, Trúc Tuế ngơ ngác nhìn Tống Chân, ánh mắt mãnh liệt đến mức Tống Chân nhận ra, biểu cảm khẽ động, nghi hoặc hỏi, "Chị... nói gì sai sao?"

Trúc Tuế không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tống Chân, nhìn đến mức người ta ngượng cô mới nở nụ cười.

Đôi mắt dài cong cong, ánh nhìn tinh nghịch và linh động.

Câu trả lời cũng mang theo ý cười, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng không mất đi sự trịnh trọng, "Đều được cả, chị muốn thế nào thì làm thế ấy."

"Chị cũng là chủ nhân của ngôi nhà này, chị muốn trang trí ra sao cũng được."

"Dù sao, thì đây cũng là nhà của chúng ta mà."

Đúng vậy, việc Tống Chân muốn dùng sở thích của mình để bố trí lại ngôi nhà cũng đồng nghĩa với việc ——

Nàng đã thật sự xem nơi này là nhà, không rời đi nữa, mà quyết định ở lại.

Trúc Tuế sao có thể không vui cho được, thậm chí cô còn hận không thể bảo Tống Chân lập tức lên mạng chọn mua đồ nội thất, đồ trang trí ấy chứ!

Trong lòng cô vô cùng vui sướng, vui không sao tả xiết.

*

Hai ngày sau, mọi chuyện dần đâu vào đấy, Tống Chân cũng quay lại khoa Tuyến tố làm việc.

Trở về khoa Tuyến tố, nhưng đãi ngộ lại có vẻ hơi khác trước, dường như mọi người xung quanh nàng đều nhiệt tình hơn hẳn.

Hễ gặp ai quen là họ đều muốn đi tới nói với nàng hai ba câu, người hiền lành thì vui mừng vì nàng không sao, còn chanh chua hơn một chút thì không quên nhân cơ hội bóng gió vài câu chê bai Quân khu III.

Ban đầu, Tống Chân có chút không quen, nhưng sau hai ngày thì nàng cũng dần chấp nhận.

Dù sao thì khi thuốc thử Z thành công nàng cũng đã từng trải qua những đãi ngộ này, bây giờ bên kia vừa rút đơn kiện, mọi người đến bày tỏ quan tâm với nàng, nàng nên cảm ơn họ mới phải, tuy rằng đôi khi hơi lúng túng nhưng dù sao cũng là ý tốt của mọi người. 

Lúc đó có chút xấu hổ, nhưng giờ nhớ lại, mới thấy thật cảm động và tràn đầy ấm áp.

Không nói đâu xa, từ trước đến nay, các đồng nghiệp ở Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I vẫn luôn rất thân thiện với nàng.

*

Việc sản xuất thuốc thử Z cũng đã lần nữa về tay Tống Chân.

Trúc Tuế trút được gánh nặng, Tả Điềm cũng cùng Tống Chân về làm việc lại ở khoa Tuyến tố, mỗi sáng hai người hoặc là xử lý tài liệu theo quy trình liên quan đến thuốc thử Z, hoặc là trao đổi với nhà máy sản xuất dược phẩm về công việc sản xuất, vào buổi chiều, cả hai tiếp tục từng bước phân tích, tính toán tỉ mỉ lại số liệu thử nghiệm lâm sàng Alpha.

Số liệu của Alpha đã được phân tích rất lâu, trong thời gian bị hạn chế tự do, Tống Chân gần như ngày đêm vùi đầu vào đống số liệu đó, một tháng qua chỉ chuyên tâm làm việc này nên tiến độ cũng tăng lên không ít.

Nhưng kỳ lạ là những phần số liệu có vấn đề được xác định trước đây, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng lại thì hoàn toàn bình thường.

Đúng vậy, bình thường.

Dù là liều lượng dùng thuốc, hay là chỉ số cơ thể của thai phụ sau khi sử dụng thuốc, tất cả đề bình thường.

Điều kỳ quái nhất là ngay cả những giá trị sai lệch trong số liệu, khi nhập vào thuật toán quốc tế mới nhất mà Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I chi rất nhiều tiền để mua cũng hoàn toàn bình thường, các sai sót và sai lệch không tuân theo bất kỳ quy luật nào, điều này đồng nghĩa với việc đây là số liệu thực tế.

Bởi vì, chỉ có số liệu thực tế mới có những sai lệch mang tính rời rạc, không tuân theo quy luật như vậy.

Tống Chân không hiểu được, "Mọi thứ đều đúng, chẳng lẽ hướng đi của tớ sai rồi sao?"

Tả Điềm không nản lòng, vừa chạy chương trình tính toán số liệu trên máy tính vừa lạc quan nói, "Những phần cậu đánh dấu còn chưa tính toán xong hết mà, vội gì chứ, vẫn còn hai phạm vi nữa. Đoạn đầu không có vấn đề cũng chẳng sao, không có vấn đề mới là bình thường, các số liệu gần với thời điểm thử nghiệm bị gián đoạn mới có khả năng xảy ra vấn đề cao nhất, có đúng không!" 

Thời điểm thử nghiệm bị gián đoạn, số liệu và thuốc bị động tay động chân, dẫn đến thử nghiệm thất bại, xác suất xảy ra cao nhất nằm ở đó là điều hợp tình hợp lý.

Tống Chân cũng biết, nàng thở dài một hơi, nhíu mày nói, "Tớ hơi sốt ruột một chút."

"Tớ biết mà, nhưng bây giờ sốt ruột cũng đâu có ích gì, dù sao cũng sắp tính toán xong rồi, chỉ còn hai phạm vi cuối cùng này nữa thôi."

"... Được rồi."

Tống Chân có chút mệt mỏi, đặt chuột máy tính xuống, hoạt động tay một chút, ngẩng đầu lên, không kìm được nhìn về phía Tả Điềm.

Không đợi Tả Điềm mở miệng, Tống Chân đã chỉ ra cửa kính phòng thí nghiệm, không chắc chắn hỏi, "Này, Hứa An Bạch đứng ở cửa, chắc là, tới tìm cậu phải không?"

Tả Điềm đang nhập dữ liệu thì tay chợt dừng lại, từ từ quay đầu, quả nhiên, Hứa An Bạch đang đứng ở cửa, nhìn về phía họ...

*

Như Tống Chân dự đoán, đúng là tới tìm Tả Điềm.

Tả Điềm gác lại công việc, thần sắc có chút không ổn, ấp úng một lúc lâu mới gọi Hứa An Bạch ra ngoài nói chuyện.

Lần này Tống Chân cảm nhận rõ bầu không khí có chút vi diệu, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là không đúng chỗ nào.

Tính cách của Tả Điềm và Hứa An Bạch đều rất tốt, họ cũng đâu thể nào có mâu thuẫn được chứ!?

Không thể nào, gần đây Hứa An Bạch đối với khoa Tuyến tố vẫn giữ thái độ rất tích cực, rất ủng hộ mà.

*

Rời khỏi tầm mắt của Tống Chân, nụ cười của Tả Điềm hoàn toàn tan biến, ánh mắt có chút mơ hồ, muốn nhìn Hứa An Bạch nhưng lại không dám, lời nói nghẹn lại cổ họng, muốn hỏi lý do anh đến đây, nhưng rồi... Lại có chút không cam lòng.

"Anh sắp phải đi rồi." Cuối cùng, là Hứa An Bạch mở lời trước.

"Thuốc thử Z đã bước vào giai đoạn sản xuất hàng loạt, hệ thống giám sát ở nhà máy dược phẩm cũng đã được hoàn thiện, bọn anh cũng không có việc gì bên Quân khu III nữa, cho nên, đến tháng sau, khi thuốc thử Z bắt đầu sản xuất hàng loạt, đúng theo thỏa thuận ban đầu, ngoài việc mang một ít thuốc về Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V cho người thân của nhân viên dùng, thì... Công tác giám sát thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Z xem như kết thúc."

Kết thúc, ai về chỗ nấy.

Anh sắp phải rời đi, trong vòng một hai năm tới, ngoại trừ đi du lịch, cũng không còn lý do nào khác để đến Quân khu I nữa.

Đi lần này, rất có thể, sẽ không quay lại nữa.

Tả Điềm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa An Bạch, trong mắt phảng phất cảm xúc phức tạp, khó nói thành lời.

Hứa An Bạch bất đắc dĩ mỉm cười, "Cuối cùng em cũng chịu nhìn anh rồi."

Từ sau chuyện đó, mỗi khi gặp nhau, Tả Điềm vẫn luôn cố tránh ánh mắt anh.

Tả Điềm: "..."

Sau một hồi im lặng đầy khó xử, Tả Điềm cúi đầu, gượng cười, "Đây là chuyện sớm muộn mà, về Quân khu V cũng tốt, vài năm nữa là anh có thể theo gia đình làm công việc nghiên cứu, không giống như... Về cũng tốt mà, ha, ha ha, rất tốt, gia đình sẽ tìm cho anh một Omega phù hợp, tôi bận lắm nên không cần gửi thiệp mời đâu, nhưng mà sau này, sau này..."

Giọng Tả Điềm khẽ run, nước mắt chực trào, cô cúi gằm mặt, cố tỏ ra hài hước nói, "Sau này nếu vợ anh khi mang thai gặp vấn đề gì, anh có thể đến Quân khu I tìm tôi, đến lúc đó, tôi sẽ giúp đỡ..."

Nhưng mà vẻ hài hước này lại bị Hứa An Bạch cắt ngang bằng một câu, "Em nhất định phải nói vậy để làm anh khó chịu sao?"

Tả Điềm nhắm mắt, cũng im lặng.

Không trách được cô, lòng cô cũng khó chịu, đến mức sắp không thể duy trì nổi chút khách sáo cơ bản.

Một tấm vé xem phim được đưa đến trước mặt Tả Điềm, nhìn tên phim, Tả Điềm ngẩn người.

"Đây là vé xem phim lúc trước em săn voucher được trên điện thoại anh, rạp chiếu phim gửi về chỗ anh."

"Không phải em từng nói quán sườn dê ở gần rạp chiếu phim ăn rất ngon sao, nhưng một người thì ăn không hết, em nói chỉ cần lấy được vé thì sẽ dẫn anh đi..."

Giọng Hứa An Bạch trở nên thật nhẹ nhàng.

"Anh sắp phải đi rồi, coi như là lần cuối cùng, em dẫn anh đi ăn món sườn dê thần tiên mà em đã nói đi."

Tả Điềm cố nói, giọng nghẹn ngào, "Tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại, không chắc sẽ đi."

Hứa An Bạch nhét vé xem phim vào tay cô, cương quyết nói, "Tới hay không là do em quyết định."

"Nhưng anh sẽ chờ em ở đó."

Dừng một chút, Hứa An Bạch vừa dịu dàng vừa buồn bã nói, "Gặp được em, khoảng thời gian ở Quân khu I này thật sự rất vui, cho dù em có đến hay không, thì niềm vui này anh sẽ luôn khắc ghi trong lòng."

*

Tống Chân và Trúc Tuế trở về nhà họ Trúc vào cái cuối tuần thứ hai sau khi công việc tồn đọng được xử lý ổn thỏa.

Đêm trước khi đi, Tống Chân bỗng mất ngủ.

Sáng hôm sau thức giấc, nàng lại đứng trước tủ quần áo chọn lựa mãi, bộ này cảm thấy không đủ trang trọng, bộ kia thì quá cứng nhắc, không đủ thân thiện...

Trang điểm nhạt thì cảm giác nhợt nhạt, trang điểm đậm thì cũng không ổn...

Nhẫn thì đã đeo, còn dây chuyền và hoa tai thì lưỡng lự mãi...

Trúc Tuế đứng một bên, buồn cười nhìn nàng tất bật, còn bản thân thì chỉ mặc bộ đồ thể thao, nhìn Tống Chân xoay mòng mòng đến khi không chịu nổi thì túm nàng ra khỏi nhà.

Tống Chân còn kháng cự, "Em đợi đã, để chị soi lại gương lần nữa!"

"Được rồi được rồi mà chị ơi, chị đẹp lắm rồi, hôm nay chị đi gặp mấy lão già nhà em chứ có phải đi xem mắt đâu!"

Tống Chân nói thầm, "Đi xem mắt thì còn lâu chị mới cẩn thận thế này!"

Trúc Tuế trêu chọc, "Ồ, vậy là xem mắt thì không căng thẳng nhưng ra mắt người nhà em thì căng thẳng đúng không?"

Tống Chân: "..."

Không biết trả lời sao, thôi thì đành giả đò im lặng.

Trúc Tuế cười ra tiếng, đẩy Tống Chân vào ghế phụ, chỉnh lại tóc mai cho nàng, ghé sát mặt nàng cười nói, "Chị đẹp thật mà, đừng lo lắng, người nhà em ai cũng dễ tính cả."

"Họ còn thích kiểu nhà khoa học như chị nữa, không cần phải nói, giờ chị vào nhà em là còn mang theo cả hào quang vào đấy!"

Trên đường lái xe, để làm dịu bớt sự lo lắng của Tống Chân, Trúc Tuế lấy những chuyện vui gần đây của ông cụ ra kể.

"Chị Nghi nói với em, ông cụ gần đây đến đơn vị, bạn bè đồng nghiệp ai cũng khen chị, còn liên tục hỏi ông ấy làm sao để có được một cô cháu dâu tốt như vậy?"

"Haha, chị đoán xem ông cụ trả lời thế nào?"

"Để em kể cho nghe, ông ấy chẳng biết xấu hổ tí nào, bảo là 'tại vì cháu nội tôi cũng rất tốt!'"

"Chị nghe xem, ở nhà bao nhiêu người thì chỉ toàn chê em, ra đường mà được khen thì lại khoe em là đứa cháu tốt, đúng là giỏi tự dát vàng lên mặt mình mà!"

Tống Chân bật cười, sau khi cười xong, lại không tin hỏi, "Thật không đó?"

"Thật mà! Ai mà không biết chị là người phát minh ra thuốc thử Z chứ, dù là không khen cho ông cụ vui vẻ, thì nghĩ đến việc sau này nhà mình có người mang thai gặp vấn đề gì, chẳng phải cũng vì để có thể thuận lợi sinh ra đứa trẻ mà muốn giữ quan hệ tốt với ông cụ sao?!"

"Đỉnh điểm là ngay cả ông Tôn cũng khen chị, hai người họ bình thường không ai phục ai, từ khi còn trẻ hai người đã ganh nhau, về già vẫn vậy, gặp mặt chẳng bao giờ khen con cháu đối phương, nhưng mà chị đoán xem, thế nào mà lần này ông Tôn cũng khen đôi ba câu trước mặt ông cụ, lúc đó anh rể cũng nhìn thấy, làm hôm đó ông cụ vui đến nổi ăn thêm một bát cơm."

Trúc Tuế kể chuyện rất sinh động, lại hài hước, Tống Chân ban đầu còn lo lắng, lúc sau bị cuốn theo câu chuyện cũng bật cười theo.

Từ đáy lòng, nàng cảm thấy Trúc lão gia và bạn già của ông ấy đều là những con người đáng yêu.

Xe dừng trước cổng nhà lớn, Trúc Nghi đã đứng chờ sẵn.

Chào hỏi xong, Trúc Nghi dẫn hai gười vào, vừa bước vào vài bước, Trúc Tuế đã híp mắt nhìn phía trước, ngờ vực nói, "Hình như vừa nãy em thấy có người chạy vào, sao giống ông nội thế nhỉ?"

Trúc Nghi cười rộ lên, cũng không giấu giếm, lập tức tiết lộ bí mật.

"Chứ còn ai nữa, em nói hôm nay dẫn cô Tống về, người ta đã dậy từ sáng sớm, không biết đi đi lại lại bao nhiêu lần từ nhà ra cổng rồi, còn mong chờ hơn cả chú với dì hai nữa!"

Trúc Tuế há hốc, "Sao em về nhà thì không được đối xử như này?"

Trúc Nghi: "Cái đó khó lắm, dạo này ông cụ ra ngoài lúc nào câu cửa miệng với bạn già là 'nhà tôi có người vừa nhận được huân chương hạng nhất'... Mà với cái nghề của em, muốn nhận được huân chương đó thì chỉ sợ khi ấy chúng ta chỉ được gặp em vào Thanh Minh thôi, bỏ đi cho lành em ạ."

Trúc Tuế: "..."

Thời bình, làm nhân viên tình báo không dễ nhận được huân chương hạng nhất, người nhận được thì hơn phần nửa là hi sinh vì Tổ quốc rồi.

Trúc Nghi chỉ toàn trêu chọc cô thôi!

Trúc Tuế lại chẳng giận, chỉ chậc chậc lắc đầu, vừa lắc đầu vừa nhìn Tống Chân, khen ngợi, "Em làm sao mà giỏi được như chị chứ!"

Hai người mỗi người một câu, lời nói nửa đùa nửa thật nhưng cũng đủ khiến Tống Chân có chút ngượng ngùng.

Vào đến cửa nhà họ Trúc, ông cụ đã đứng sẵn ở cửa, trước khi vào trong, Tống Chân còn nhìn thấy từ ngoài hàng rào, ông cụ đang phủi quần áo, là thói quen của quân nhân, bao giờ cũng giữ cho trang phục chỉnh tề.

Khi gặp nhau, Tống Chân chào hỏi, ông cụ khẽ gật đầu, liếc nhìn đồng hồ rồi chầm chậm nói.

"Ừ, không ngờ hôm nay mấy đứa tới sớm thế, ta còn đang định tập quyền trong sân đây!"

Trúc Tuế liền nói ngay, "Vậy sao ạ? Nhưng không phải vừa rồi ông nhìn thấy bọn con rồi sao?"

"Khụ khụ khụ!"

Bị vạch trần, ông cụ liền ho khan mấy tiếng để che đậy, không quên trừng mắt với Trúc Tuế một cái.

Nhưng Trúc Tuế cũng không sợ, còn cố tình chọc ghẹo, "Vậy ông cứ ra ngoài luyện quyền đi, bọn con không làm phiền ông đâu, để con đưa cô Tống đi gặp hai bác và cha mẹ con trước, ông cứ tập quyền của ông, ~ không thành vấn đề ~~"

Trúc lão gia: "..."

Chương trước Chương tiếp
Loading...