[BH - Edit - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Đánh Dấu

Chương 95: Bác bỏ



Khi nghe câu hỏi này, vẻ mặt thư thái của ông cụ lập tức biến mất, ông vô thức ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tống Chân, dò xét nàng kĩ càng.

Tống Chân cũng không né tránh, lúc tới đây, tâm trạng nàng thấp thỏm, sau đó người nhà họ Trúc đối xử với nàng càng tốt, nàng càng cảm thấy lo lắng.

Lòng cảm thấy có lỗi, làm sao có thể an tâm.

Thậm chí, sự bất an này không phải chỉ hôm nay mới xuất hiện, mà là kể từ sau khi nàng nói với Trúc Tuế sẽ không ly hôn, thì ngay cả trong những khoảnh khắc vui vẻ nhất ở bên cô, Tống Chân cũng luôn cảm nhận rõ sự bất an và lo lắng sâu trong lòng mình.

Nàng tự biết cái gì là đúng, cái gì là sai, có tam quan tốt đẹp và được giáo dục, học hành tử tế.

Nàng tự nhận bản thân là người chính trực, chính vì sự chính trực ấy, cho nên nàng không thể bình thản chấp nhận tình huống hiện tại.

Cho dù không ly hôn, nàng cũng không thể thoải mái, yên tâm sống trong một cuộc hôn nhân mà nàng biết rõ có khả năng gây tổn hại đến đối phương.

Hôm nay đến đây, mọi người trong nhà họ Trúc ai cũng đối xử tốt với nàng, ai cũng đều dễ thương, đáng mến.

Nàng không muốn làm tổn thương đến Trúc gia, ảnh hưởng đến người nhà của Trúc Tuế, từ đó làm tổn thương Trúc Tuế rồi khiến cô ấy đau lòng.

Cô ấy đối xử với nàng tốt biết bao nhiêu.

Nàng nỡ lòng nào chứ?

Dù thế nào đi nữa, Tống Chân cũng không thể nhẫn tâm.

Và loại cảm giác bất an này, lời nói của bất kì ai cũng không có đủ sức nặng để giải tỏa nó bằng lời của ông cụ.

Nỗi trăn trở đè nặng trong lòng bao lâu, nay được nói ra, Tống Chân cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ông cụ chậm rãi lặp lại, "Bí mật sao..."

"Bố con có biết không?"

Câu hỏi bất ngờ này khiến Tống Chân ngây người một lúc rồi lắc đầu.

Ông cúi mắt xuống, "Theo như con nói, bản thảo của Trang Khanh, mấy năm nay con bận rộn không chỉ vì thuốc thử Z, và... Đến cả Trang Khanh cũng không dám công bố..."

Ông cụ bỗng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói, "Ông lão này đoán, hôm nay con cũng không định nói với ta đó là gì đúng không?"

Câu nói nhẹ nhàng này làm không khí căng thẳng dịu lại.

Tống Chân cúi đầu một chốc, rồi chậm rãi nhưng kiên định lắc đầu, "Thật xin lỗi, nhưng con vẫn chưa sẵn sàng công khai nó."

Ông cụ cũng không làm khó Tống Chân, gật đầu như không có gì nằm ngoài dự liệu, lại hỏi tiếp.

"Vậy bí mật này là do Trang Khanh phát hiện sao? Cô ấy có biết không?"

"Bà ấy..." Tống Chân không muốn nói dối ông, nàng cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận trong sân vườn chỉ còn lại hai người, rồi vô thức hạ giọng nói, "Bà ấy biết, cũng có thể coi như là bà phát hiện, chắc hẳn bà ấy đã có kết luận trong lòng, nhưng không viết ra..."

Câu trả lời này rất thú vị.

Ông cụ nhướng mày, nhanh chóng nắm bắt trọng điểm, "Không có trong bản thảo đó sao?"

"Có, nhưng mà cũng không hẳn..."

Ông đã hiểu ra một chút, "Nhà chúng ta cũng có người làm nghiên cứu khoa học, vậy là, mẹ con không để lại thông tin kết luận, nhưng các điểm mấu chốt đều được viết ra, đúng không?"

Có thông tin mấu chốt, Tống Chân lớn lên, theo kiến thức tích góp được qua quá trình học tập, có thể dần hiểu được nội dung bản thảo và đi sâu vào nó.

Tống Chân cắn môi.

Nàng không phản bác, ông cụ ngầm hiểu, cũng không cần nàng phải khẳng định, bèn tiếp tục, "Nói vậy, bí mật này có lẽ là kết quả của một nghiên cứu khoa học, là sự thật, chứ không phải chuyện đấu đá chính trị ở Quân khu III hay tranh giành lợi ích giữa các gia tộc đúng không?"

Ông hít sâu rồi thở dài một hơi, phân tích một cách hợp lí, "Con làm về thuốc ổn định, những gì con tìm được trong bản thảo chắc chắn có liên quan đến lĩnh vực này, hoặc là một phát hiện mang tính nền tảng..." 

"Khi thuốc ổn định cơ bản được chiết xuất thành công, cả nước, hay thậm chí là cả thế giới đều chấn động."

"Khi thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Z thành công, trở thành thuốc ổn định dạng phối hợp đầu tiên, cũng gây hiệu ứng tương tự."

"Nếu bí mật này cũng có tầm ảnh hưởng tương tự như vậy, ta có thể hình dung ra."

"Ngày công bố, có lẽ sẽ không chỉ ảnh hưởng đến mỗi Trúc gia đúng không?"

Tống Chân tránh ánh mắt.

Nhìn phản ứng của nàng, Trúc lão gia lại có thêm suy đoán trong lòng.

Tống Chân: "Nhưng con với Trúc gia có quan hệ như vậy, đến lúc đó áp lực chắc chắn sẽ dồn ép lên mọi người..."

Ông cụ gật đầu, trong lòng đã phác thảo ra một bức tranh tổng quan về sự việc, dần bình tâm lại, cũng trở nên thong thả hơn.

Ông nheo mắt, nhấp một ngụm trà, chợt lên tiếng, "Hôm nay trời nắng đẹp, phơi nắng rất dễ chịu."

Những lời này cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Chân, nàng ngẩng lên, thấy ông cụ thực sự mang vẻ mặt thư thái, cảm giác bối rối thoáng hiện trong lòng.

Ông cụ chậm rãi lắc đầu, không quan tâm đến phản ứng của Tống Chân, từ từ nói tiếp, "Con cho rằng nhà họ Trúc sợ rắc rối sao?"

"Tranh giành lợi ích giữa các Quân khu, các gia tộc đã kéo dài từ cả trăm năm về trước."

"Nhiều lúc, không phải con cứ tránh rắc rối thì rắc rối sẽ không tìm đến con."

"Cho nên trốn tránh cũng không phải là giải pháp triệt để, đại khái là có muốn thì khả năng cao là không trốn được."

"Ông già này đã sống cả đời, nói một câu tự đại thì, con nghĩ rằng những bí mật không thể nói ra mà ta đã từng nghe qua, sẽ ít sao?"

Ông cụ nở nụ cười, giọng nói mang sự thông suốt và thấu triệt về cuộc đời, "Còn nữa, cách nhìn của bọn trẻ các con khác với cách nhìn của người già như ta, trước hết không nói đến việc ta có chấp nhận hay không, bởi vì vốn dĩ, chuyện này con không nên hỏi ta..."

"Nhưng ta muốn hỏi con một vấn đề khác."

Tống Chân: "Ông nói đi ạ."0000 

Trúc lão gia: "Lúc đó khi bị người của Cục V dẫn đi, ta nghe cấp dưới nói là do con tự nguyện đi theo, nhưng Tuế Tuế đã ngăn con lại, không muốn con đi, vì bất đồng ý kiến nên chuyện hôn nhân này mới bị con bé lôi ra ánh sáng, có đúng không?"

"Đúng ạ, khi đó..."

Tống Chân đang lúng túng không biết giải thích thế nào, ông cụ đã phẩy tay ra hiệu nàng không cần nói thêm.

"Vậy xem ra, nhà họ Đồng nắm giữ trong tay điểm yếu gì đó của con, có thể dùng thủ đoạn để đối phó với con, trong lòng con chắc chắn đều rõ ràng cả, nhưng con vẫn đi theo người của Cục V... Vừa rồi con còn nói đã nghĩ đến chuyện ly hôn từ trước, vậy nghĩa là, dù ly hôn, con vẫn có thể tự mình giải quyết mọi việc?"

Tống Chân ngẩn người, hơi hơi gật gật đầu.

Ông cụ: "Với tính cách làm gì cũng suy nghĩ trước sau của con, nếu đã nhắc đến chuyện này với ta, thì chắc chắn con cũng đã quyết định sẽ có ngày công bố bí mật đó đúng không? Vì nếu đã quyết tâm sống để bụng chết mang theo, hiện tại giữa hai ta cũng không có mâu thuẫn gì, thì trong lòng con cũng sẽ không bất an, đúng chứ?"

Ánh mắt sắc bén của ông cụ làm Tống Chân có cảm giác như đang đối diện với Trúc Tuế, cảm giác như bị nhìn thấu hoàn toàn.

Tống Chân căng thẳng mím môi, lần nữa gật đầu.

Ông cụ cũng gật đầu, "Xét từ cách con xử lý mọi chuyện, và nhìn dáng vẻ không muốn liên lụy đến nhà họ Trúc hay kéo Trúc Tuế vào của con, ta muốn hỏi thêm, con hãy cho ta một câu trả lời chắc chắn, nếu ngày nào đó bí mật thật sự được công bố, con có cách nào tự bảo vệ chính mình không?"

Tống Chân kinh ngạc.

Người đời thường nói nhìn cỏ non biết rắn ngầm, chỉ từ vài lời nói ít ỏi và cách cô đối nhân xử thế mà ông cụ có thể suy luận được đến mức này, Tống Chân không chỉ cảm thấy kinh ngạc mà còn cả sự kính nể.

Biểu cảm của nàng làm ông cụ bật cười, ông uống một ngụm trà, tay khẽ chỉ vào Tống Chân, "Được rồi, có gì mà ngạc nhiên vậy? Lão già này làm việc cả đời ở Quân khu, chút bản lĩnh nhìn người này sao có thể không có chứ?"

Với Tống Chân thì đây không chỉ là chút bản lĩnh.

Ngoại trừ việc không biết cụ thể bí mật này là gì, Trúc lão gia đã hoàn toàn xác định được phạm vi và suy đoán được dự định của nàng...

Có thể nói, trừ việc không biết bí mật của Tống Chân là gì, ông cụ gần như đã đoán ra toàn bộ!

"Con... Có thể."

Nói đến đây, Tống Chân lại ngẩng đầu lên, khẳng định suy đoán của ông cụ.

"Nếu không có cách tự bảo vệ mình, con sẽ không nói ra."

"Sự việc của mẹ đã dạy cho con một bài học: Một người chỉ nên giúp một người khác khi bản thân họ có khả năng tự bảo vệ chính mình. Nếu vì giúp người mà hi sinh chính mình, thì không những mất cả chì lẫn chài, mà người được giúp có khi còn chẳng biết ơn..."

Chẳng những không nhận được sự cảm kích, mà còn bị ghét bỏ.

Tống Chân cúi đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng, "Lòng tốt cũng cần có góc cạnh."

Ông cụ gật đầu, thở ra một hơi dài, "Con nói vậy thì ta không còn gì để hỏi nữa, cũng coi như là yên tâm được rồi."

"Phải biết rằng, bất kể là gia tộc nào, dù có lớn mạnh đến đâu cũng không thể bảo vệ nổi một kẻ ngốc chỉ biết tìm đường chết, nhưng những lời con vừa nói... Nếu bản thân con đã tính toán chu toàn, không coi nhà họ Trúc là chiếc phao cứu sinh, ta cảm thấy nhà họ Trúc cũng chẳng có gì phải sợ."

"Không cần sợ yêu ma quỷ quái, càng không phải sợ một chân lý được rút ra từ nghiên cứu khoa học."

"Bởi vì 'chân lý' vốn dĩ là thứ mà cả thế giới này sẽ biết đến, vấn đề chỉ là sớm hay muộn, nó sẽ luôn vĩnh hằng với thời gian, dù có muốn che đậy, cũng không thể nào che nổi."

"Nếu đã như vậy, thì con không cần phải bất an, con chỉ vừa hay là người được ông trời lựa chọn mà thôi."

"Tri thức không phải là tội lỗi, đúng không? Nó luôn tồn tại một cách khách quan, chẳng qua là nó cần được truyền đạt cho mọi người thông qua con mà thôi."

Ông cụ lại nở cụ cười, "Còn về câu hỏi liệu ta có chấp nhận con hay không."

"Câu này, con không nên hỏi ta, mà nên hỏi Trúc Tuế."

"Tuế Tuế rất tài giỏi, mọi người đều thấy rõ điều đó, ta đã già rồi, sau này nhà họ Trúc trông nhờ vào thế hệ trẻ, trông cậy vào con bé, còn về thái độ của nó đối với con như thế nào, ta nghĩ chúng ta ai cũng hiểu rõ..."

"Huống hồ, nếu con bé không có bản lĩnh để bảo vệ con, thì còn nói gì đến việc gánh vác nhà họ Trúc trong tương lai chứ..."

Lời nói tuy đơn giản nhưng lại hàm chứa đạo lý lớn lao, cũng thể hiện rõ thái độ của ông cụ, Tống Chân cảm động.

"Con..."

Tống Chân vừa muốn nói gì, thì bị ông cụ cắt ngang, ông nhìn ra cửa, sau đó nhanh chóng đứng dậy, "Haha, bọn nhỏ về rồi kìa, ta thấy có được mấy con cá to quá!"

"Đến đây nào Chân Chân, cùng nhau giúp một tay, tối nay có lộc ăn rồi ~"

Ông cụ cười tươi hớn hở ra đón người.

Tống Chân ngẩn người, cảm thán trước cách sống đơn giản của ông cụ, sau đó vô thức bật cười, rồi nàng cũng đứng dậy đi theo, đón Trúc Tuế và mọi người trở về.

Thu hoạch rất phong phú, hai con cá tươi, đâu đó hai mươi con ếch trâu, thêm cả rau củ tươi mới hái, Tống Chân giúp đem đồ vào, mọi người vừa làm vừa trò chuyện rôm rả, khiến sắc chiều tà ngập tràn tiếng rộn ràng.

Trúc Tuế tinh mắt, vừa về đã nhìn thấy chỉ có mỗi Tống Chân và ông cụ ngồi trong sân, đem đồ ăn vào bếp xong, Trúc Tuế nhân lúc rảnh rỗi, lấy que kem từ tủ lạnh, cắn một miếng, cảm giác sảng khoái không ít, thừa dịp không có ai xung quanh, cô quay sang hỏi Tống Chân.

"Lúc nãy chị và ông nội nói chuyện gì vậy? Ông ấy nói gì với chị à?"

Tống Chân ngập ngừng chốc lát rồi đáp, "Nói về nuôi cá với cây cỏ ông ấy trồng, chị chưa từng thấy nên nghe ông kể, không ngờ lại có nhiều điều thú vị như vậy."

Trúc Tuế chớp chớp mắt, vẻ mặt tinh ranh, "Chỉ vậy thôi sao?"

Tống Chân cười rộ lên, "Không, ông còn khen chị, công nhận chị nữa."

Những lời nói kia thực sự là sự công nhận lớn nhất đối với Tống Chân.

"Chậc chậc chậc! Được rồi, ai bảo cô Tống của chúng ta quá xuất sắc cơ chứ!!"

Nói xong, Trúc Tuế đưa phần chưa ăn của que kem cắn dở qua cho Tống Chân, "Không biết ai mang loại kem nhập khẩu này về, ăn cũng ngon lắm, chị thử một miếng đi?"

Tống Chân ngẩn người, động tác của Trúc Tuế rất tự nhiên, nàng nghe nói vậy thì không nghĩ ngợi gì, cúi xuống cắn một miếng.

Mát lạnh, vị sữa ngọt ngào.

"Ngon không?"

Tống Chân gật đầu: "Ngon lắm."

"Ừm, để em chụp lại bao bì, sau này mua về nhà ăn."

Trúc Tuế vừa định lấy điện thoại ra thì từa phía sau Tống Chân vang lên một giọng nói ai oán, "Phiền hai người nhường chỗ một chút được không?"

Tống Chân giật mình, quay đầu lại đã thấy vẻ mặt đầy uất hận của Vinh Thanh Sơn, ánh mắt lườm Trúc Tuế, đầy bất bình nói.

"Tôi cũng muốn lấy một que kem, chứ không phải bị chặn ở đây để ăn cơm chó!"

*

Hôm nay là một ngày thật vui vẻ.

Buổi chiều, mọi người mang nguyên liệu nấu ăn về, bữa tối được chuẩn bị vô cùng thịnh soạn, khi tạm biệt để về nhà, Tống Chân đã ăn no căng cả bụng.

Hai người vừa định rời khỏi thì bị gọi lại, người giúp việc không nói không rằng, dúi vào tay họ một gói đồ, Trúc Tuế liếc mắt nhìn liền hiểu ra, là ếch và cá làm tối nay, trên bàn ăn còn dư rất nhiều, mà một mình ông cụ cũng không thể ăn hết, nên để tránh lãng phí, người giúp việc chia đều cho mỗi người mang về nhà.

Ra khỏi cổng, Trúc Tuế lái xe, đưa túi đồ ăn cho Tống Chân cầm.

Tống Chân ôm túi thức ăn đã đóng gói sẵn, nhìn Trúc Tuế khởi động xe, ánh trăng như nước chảy tràn xuống, trong lòng cảm thấy bình yên lạ thường.

Một cảm giác mãn nguyện đến khó ta, khiến cho trái tim nàng như được ủ ấm.

Có lẽ, đây chính là hương vị của một cuộc sống đơn giản, là sự ấm áp của gia đình.

Ở nhà họ Trúc, cảm giác khác hoàn toàn với khi ở nhà họ Trình, không có ai suốt ngày nói này nói nọ nàng, cũng không có ai cứ thích giáo huấn người khác.

Mẹ Trúc Tuế khác hoàn toàn với mẹ Trình, mẹ Trúc thường hỏi han công việc của nàng, thỉnh thoảng nói đôi ba câu nhắc hai người nhớ chăm sóc sức khỏe, đừng ỷ vào tuổi còn trẻ mà vùi đầu vào công việc, thậm chí, bởi vì cùng là nhân viên nghiên cứu, mẹ Trúc còn rất hiểu và đánh giá cao đóng góp của Tống Chân, nhưng vì không rõ chuyện thường ngày của Trúc tuế nên bà cũng không nói nhiều về cô.

Mọi người đều hòa thuận, bao dung lẫn nhau, không ai soi mói hay bắt bẻ người khác.

Tống Chân thích bầu không khí này, thậm chí còn vô cùng tận hưởng.

"Chị ngẩn ngơ gì thế, lên xe thôi, chúng ta về nhà!" Trúc Tuế ngồi ở ghế lái gọi nàng.

Tống Chân hoàn hồn, tươi cười xán lạn, đáp, "Được, tới ngay đây."

*

Việc sản xuất thuốc thử Z đang được tiến hành rất thuận lợi, công việc không quá nhiều, chỉ có nhà máy dược phẩm mỗi khi có vấn đề gì thì sẽ liên lạc với khoa Tuyến tố để trao đổi.

Sau thời gian đầu công bố thành quả nghiên cứu, số buổi phỏng vấn mà Tống Chân nhận được dần ít đi, rất nhiều buổi phỏng vấn, nếu không phải do đơn vị yêu cầu nàng cũng không tham gia, chỉ tập trung toàn bộ tâm sức vào công việc, đặc biệt là phân tích số liệu của thuốc thử Alpha.

Đồng Nhu đã đăng thư xin lỗi lên trang chủ trang web chính thức của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III.

Tống Chân đã đọc qua, viết cũng khá tốt, mỗi chữ thoạt nhìn có vẻ đều rất chân thành. 

Tất nhiên, đó chỉ là thoạt nhìn.

Nhưng thế cũng đủ mất mặt rồi.

Hai ngày đầu, chẳng mấy ai để ý tới, nhưng Trúc Tuế còn cố ý 'chơi xấu', nhờ bạn bè làm việc trong lĩnh vực truyền thông báo chí đến hỏi thăm.

Chỉ ngay hôm sau, bức thư xin lỗi đã đứng đầu danh sách bản tin nóng ở Quân khu I, thu hút sự chú ý không nhỏ.

Các cơ quan truyền thông lớn ở Quân khu III cũng hưởng ứng, đưa tin chút chút.

Tả Điềm mấy hôm đó, công việc có thể không làm, nhưng đi like bình luận ác ý dưới bài viết xin lỗi kia thì không thể thiếu.

Vừa bấm like vừa cười, vô cùng hả hê.

Tống Chân biết Tả Điềm có uất ức trong lòng nên cũng không ngăn cản, chỉ lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình.

*

Cuối mùa xuân, Viện nghiên cứu khoa học bắt đầu tuyển dụng nhân sự mới, Viện phó Vinh còn hỏi xem Tống Chân có cần thêm người không.

Không cần... Là chuyện không thể.

Có không ít sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ Đại học Quân y, thông qua giáo viên hướng dẫn cũng sôi nổi bày tỏ mong muốn gia nhập nhóm hai khoa Tuyến tố.

Tống Chân nhận được một số sơ yếu lí lịch từ Viện phó Vinh, nhìn qua đều là Alpha và Omega, gần như không có Beta.

Sau cuộc họp nội bộ, quyết định sẽ đến hội chợ việc làm tại Đại học Quân y để tuyển dụng trực tiếp.

Còn kết quả cuối cùng, bất kể là giới tính nào, chỉ chọn những người xuất sắc nhất.

Chuyện này cuối cùng được giao cho Tả Điềm và Tào Phàm.

*

Tống Chân gửi đơn yêu cầu tái thẩm vụ án của Trang Khanh lên Quân khu, đã được công bố trên trang web chính thức.

Còn về việc có được thông qua hay không, Trúc Tuế đã hỏi thông tin nội bộ, nói là vẫn cần thêm thời gian.

Vụ án gần hai mươi năm trước, sự việc phức tạp, tòa án và các cấp cao trong Quân khu ý kiến không thống nhất, vẫn đang mở họp tranh luận.

Để ra được kết quả, chắc chắn không dễ dàng, mất thêm giời gian là điều đương nhiên.

Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Tống Chân, nàng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

*

Khi Tống Chân bị giam lỏng, bố Tống bởi vì công việc và do Trúc Tuế khuyên ngăn nên cũng không đến Quân khu I.

Hiện tại Tống Chân đã được thả, bố Tống cũng đã xin nghỉ phép nửa tháng, dự định đến Quân khu I thăm nàng.

Tống Chân dĩ nhiên rất hoan nghênh, sau khi bàn bạc với Trúc Tuế, cả hai quyết định để bố Tống ở lại nhà bọn họ.

Quyết định xong, Tống Chân tính toán thời gian, lên mạng đặt vé máy bay cho bố Tống.

*

Ba ngày trước khi bố Tống đến, toàn bộ số liệu của Alpha đã được Tống Chân và Tả Điềm kiểm tra và tính toán lại.

Khi có kết quả, Tống Chân lập tức đứng bật dậy, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào đống số liệu đầy trên mặt bàn.

Một nửa là số liệu do bọn họ đã tính toán, còn lại là số liệu thử nghiệm lâm sàng nguyên bản của Alpha.

Tống Chân không tin, cũng không thể chấp nhận, cảm thấy thật hoang đường, "Sao có thể như vậy được chứ?!"

"Làm sao... Làm sao có thể!"

Tả Điềm cũng bị sốc, vừa kinh sợ nhưng cũng không để mất đi lý trí, cô kiểm tra lại số liệu mà họ đã cùng xử lý, lật từng trang một, sau đó thất vọng đặt xuống, nhìn về phía Tống Chân.

Tả Điềm chắc chắn, "Số liệu mà chúng ta đã tính toán không có vấn đề, đây là những số liệu đáng nghi cuối cùng, tất cả đều bình thường."

"Những số liệu trước kia, mỗi lần kiểm tra chúng ta đều tính toán cả bằng tay và máy tính, cũng không có vấn đề gì."

Tống Chân đỡ trán: "Nếu tất cả đều bình thường, vậy vấn đề nằm ở đâu?"

Tả Điềm im lặng giây lát.

Sau đó, cô lại lên tiếng, khó khăn thừa nhận sự thật, "Nếu tất cả đều bình thường, số liệu cũng không có vấn đề, vậy chỉ có thể chứng minh ——"

"Số liệu thử nghiệm lâm sàng của Alpha là thật."

"Bản thân nó vốn dĩ không có vấn đề."

Tống Chân nhắm mắt, đầu óc hỗn loạn, "Tớ..."

Nàng không dám tin, cũng không chấp nhận được.

Tả Điềm thẳng thắn, "Là những nhà nghiên cứu, chúng ta biết rõ, số liệu không biết nói dối."

Cô lặp lại sự thật tàn nhẫn, "Chân Chân, số liệu cho thấy, tư liệu của Alpha, hoàn toàn là thật."

Là thật, không có dấu vết bị can thiệp, không có... Bất kì vấn đề nào.

Tả Điềm không đành lòng, nhưng cũng hiểu rằng lúc này chỉ có cô mới có thể nói ra những lời này.

Vì thế cô gằn từng chữ, "Dựa vào số liệu thử nghiệm lâm sàng của Alpha, việc so sánh giữa hai kết quả trước và sau kiểm tra hoàn toàn trùng khớp, từ đó có thể suy ra, đây là số liệu thật, không bị can thiệp ——"

"Những số liệu này phản ánh hướng đi của thử nghiệm, từ báo cáo kiểm tra của phu nhân Brown và Trúc Nghi, cho đến số liệu thử nghiệm lâm sàng của nhóm Trình Lang lúc đó, rất nhiều số liệu kiểm tra đều khớp với nhau, nếu dựa trên phản hồi từ những số liệu này, thì trong những lần sử dụng thuốc cuối cùng, những thai phụ đó thực sự... Nếu tiếp tục dùng thuốc, việc họ xảy ra vấn đề là hoàn toàn hợp lí."

Số liệu phản ánh rất rõ ràng rằng, tỉ lệ của thuốc ổn định dùng trong thử nghiệm thực sự đã dẫn đến thất bại.

Thảm kịch năm đó, chỉ đơn giản là kết quả tất yếu của việc cố chấp tiếp tục thực hiện một thử nghiệm lâm sàng thất bại.

Từ số liệu có thể thấy, không có ai hãm hại, cũng không có sự can thiệp của bất kì ai.

Thảm kịch xảy ra với các thai phụ kia, chỉ đơn giản là kết quả của một cuộc thử nghiệm lâm sàng thất bại mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...