[BH] Cơ Hội
8.
Những ngày sau đó đã từng là những gì hạnh phúc nhất của tôi.Những dòng tin nhắn mập mờ, những động chạm cơ thể kín đáo và sự thiên vị mà giữa bất kì người bạn nào cũng không tồn tại, chúng tôi đều có.Một buổi tối giao mùa, chúng tôi cùng đi dạo quanh kí túc xá sau bữa cơm, tay đan bàn tay. Đi đến góc khuất, cậu ấy chợt nâng những ngón tay đang đan xen nhau lên, chạm môi lên đó.Kể từ buổi tối hôm hiểu rõ tình cảm của nhau, trái tim của tôi lúc ở cạnh cậu ấy chưa từng thôi rộn ràng. Tôi rụt rè hôn má cậu ấy. Và mấy ngày sau là nụ hôn môi đầu tiên của chúng tôi. Tôi chủ động, còn cậu ấy lại cho phép, mối quan hệ của chúng tôi cứ lấp lửng như vậy.Minh Anh thích làm nũng với chỉ một mình tôi, và cậu ấy sẽ nói thật nhiều thật nhiều khi ở cạnh tôi. Còn tôi thì lại thích nuông chiều người mình dành tình cảm. Mỗi một ngày đều rất vui vẻ. Tôi từng có suy nghĩ hay là mình cứ như thế mãi cũng được.Cho đến một ngày, có một bạn nam ở tầng một để ý Minh Anh. Cậu ta thường xuyên bê nước lên phòng giúp chúng tôi và nán lại trò chuyện với Minh Anh. Mấy đứa phòng tôi trừ Tùng Chi thì đều đẩy nhiệt tình. Tôi có chút chạnh lòng.Tôi nhận ra ngay cả tư cách ghen tôi cũng không có. Lấy thân phận gì để ghen đây? Tôi là cô gái rất dễ tủi thân. Mặc cho việc cậu ấy có người theo đuổi, tôi có buồn, có khổ sở đến mấy cũng chỉ dám ôm trong lòng. Tôi bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ cả nửa tháng.Tôi không thể cản được việc ai đó thích cậu ấy, và tôi sợ Minh Anh sẽ đáp lại họ. Tôi tự hỏi bản thân đã đủ tốt để được Minh Anh thích hay chưa. Nếu như tôi là con trai, phải chăng chuyện tình của chúng tôi sẽ có kết quả.Minh Anh là một người nhạy cảm. Cậu ấy đã nhận ra vết nứt trong cảm xúc của tôi. Cậu ấy đã kéo tôi ra một góc hỏi tôi rằng:"Mấy hôm nay cậu sao thế?"Tôi cứng đầu không chia sẻ những gì mình đang nghĩ. Và khi cậu ấy quá dồn dập, tôi buột miệng một câu không đầu không đuôi:"Có phải vì mình là con gái không?"Minh Anh cau mày. Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy giận. Nhưng những lời nói tiếp theo của cậu ấy thật sự trở thành cái dằm trong tim tôi mãi về sau:"Mình chưa từng hứa sẽ ở bên cậu. Kể cả là nam hay nữ. Cậu chờ là do cậu muốn mà?"Cổ họng tôi nghèn nghẹn, mắt nóng lên và sự thất vọng tràn trề lan rộng. Hoá ra người luôn đau đáu là tôi. Cũng đúng, ngay từ đầu cậu ấy cũng chẳng có ý nghiêm túc suy xét đến tôi. Là tôi tự coi trọng bản thân.Tôi không nói gì thêm, chỉ kéo tay cậu ấy nhẹ nhàng đặt vào một phong kẹo mà cậu ấy nói thích ăn từ hai ngày trước rồi đi qua cậu ấy mà sải bước sang phòng 502.Một quãng di chuyển chỉ mất mười mấy giây mà nước mắt tôi sắp không kìm được nữa. Tôi quen cửa quen nẻo vào phòng 502, leo lên giường của Dương, mở rèm chui vào trong chen chúc, úp mặt xuống gối nó mà góc oà lên.Giọng nói của Minh Anh cứ vọng lại trong đầu tôi. Tôi khóc đến khó thở, ướt cả nửa bên gối của Dương. Dương thì cứ lo lắng, vừa dỗ dành vừa hỏi tôi sao thế. Chờ cho tôi nín, chỉ còn tiếng nấc cục, nó mới rút giấy lau nước mắt, vuốt tóc cho tôi.Tôi kể cho nó toàn bộ câu chuyện, chỉ thấy nó kiễn nhẫn xoa lưng cho tôi, không bình phẩm điều gì. Tôi khóc xong, nằm ăn vạ ở đó xem điện thoại, chẳng muốn về phòng tí nào. Thứ nhất là bộ dáng hiện tại mà về, tôi lại sợ các bạn tra khảo. Thứ hai là tôi giận Minh Anh, không muốn thấy cậu ấy."Cho tao ngủ cùng đi". Tôi ngỏ lời."Không chê tao ngủ chảy dãi và ngáy thì cứ việc!""Thôi lát xuôi xuôi thì tao về!"Nào ngờ trong nhóm chat chung của hai phòng, các bạn tôi đã cập nhật tình hình nhanh đến thế. Mở bát là tin báo của Hà:"Phòng 501 bắt nạt Tú Anh à? Nó sang đây khóc trôi cả chăn gối bọn tao rồi!"Tôi tròn mắt hỏi Dương:"Tao tưởng úp mặt vào gối là không ai nghe thấy?"Dương nhún vai:"Đề xi ben hơi cao. Với cả khoảng cách các giương gần thế mà!"Vậy thì tôi càng không muốn về phòng. Trước khi đến giờ giới nghiêm đóng cửa phòng nửa tiếng, Dương đã có những động thái đầu tiên đuổi tôi về.Nhưng bỗng tôi nghe tiếng Minh Anh nhỏ nhẹ:"Tú Anh còn ở đây không mọi người?""Có! Ở trên giường Dương đó!"Tôi với Dương giật thót. Minh Anh không có trèo lên đây, chỉ đứng dưới kiên nhẫn gọi:"Tú Anh ơi, về phòng thôi."Dương miễn cưỡng làm hành động cố lên, vỗ vai cổ vũ tôi. Tôi mở camera điện thoại soi gương, xác định chỉ còn mắt hơi sưng rồi mới dám ló mặt ra bò xuống.Về phòng, tôi chẳng nói chẳng rằng, vệ sinh cá nhân một lèo rồi lên giường, kéo rèm kín mít. Nếu có cái khoá ở đây, tôi sẽ khoá luôn.Việc khóc luôn khiến mắt hoạt động quá tải, tôi nhanh chóng buồn ngủ, cứ vậy mà thiếp đi. Không rõ bao lâu, tôi mơ màng nghe tiếng khoá rèm mở, ngay sát bên tai, rồi giường tôi có động, sau đó là mùi thơm mộc mạc quen thuộc.Cảm giác mềm mại và ấm áp trên môi rất chân thật. Tôi choàng tỉnh, gương mặt Minh Anh phóng đại trước mắt. Đối lập với sự thảng thốt của tôi, Minh Anh lại bình tĩnh kéo giãn khoảng cách, nhìn tôi trìu mến dưới ánh đèn ngủ lay lắt tôi đặt ở cuối giường.
Tôi mò mẫm điện thoại xem giờ. Một giờ sáng, cả phòng tĩnh lặng, mọi người đều đã ngủ hết. Tôi khó hiểu thì thầm:"Nửa đêm đi doạ người à?"Minh Anh chưa vội đáp lời, đưa tay sờ sờ vành tai tôi, tôi cũng để yên cho cậu ấy sờ. Tôi đã nguôi giận rồi, tình cảm lại dạt dào."Mình xin lỗi... vì đã nói những lời đó với cậu."Nghe vậy, chút giận lẫy còn sót trong tôi đã hoàn toàn triệt tiêu. Tôi vốn là người rộng lượng mà."Không sao, mình không giận cậu. Cậu có quyền phát triển với bất cứ ai có thể đáp ứng mưu cầu hạnh phúc của bản thân. Như lúc đầu mình nói, mình tôn trọng cậu, cho nên mình không giận đâu."Thật ra là tủi thân lắm, nhưng sẽ thật vô lí so với danh phận hiện tại của tôi. Muốn cậu ấy thỉ thích một mình mình, muốn quang minh chính đại. Nhưng tôi thật sự có quyền đó sao?Minh Anh xoa mí mắt, rồi lại vuốt má tôi, sau cùng lại cúi xuống hôn tôi. Một nụ hôn sâu, môi lưỡi quấn quít. Có thật sự là chưa từng yêu ai không, tại sao lại thành thục như vậy?Càng về sau, nụ hôn càng bạo dạn hơn, tay cậu ấy lạnh vuốt ve cổ tôi, rải những cái hôn ấm nóng. Cổ áo tôi bị cậu ấy kéo xuống, để lộ xương đòn. Minh Anh thẳng một đường hôn lên đó, cắn, mút và để lại vài dấu đỏ phía trên.Tôi vừa ngọt ngào, vừa kích động giữ lấy vai Minh Anh kéo cậu ấy ra. Nào có ngờ cô gái thấp hơn tôi, nhỏ nhắn hơn tôi lại có sức mạnh tiềm tàng như thế. Cậu ấy bắt chéo hai tay tôi, áp lên trên đầu. Tay còn lại cũng bận rộn kéo nốt cổ áo phía bên xương đòn còn lại, tiếp tục công việc trồng trọt.Cả người tôi ngứa ngáy râm ran, kìm nén tiếng kêu trong cổ họng. Bên ngoài vẫn còn có các bạn đang ngủ đó. Nghĩ vậy, tôi dùng hết sức bình sinh thoát khỏi cái khoá tay của cậu ấy, túm vai đẩy cậu ấy ra, bản thân thì ngồi thẳng dậy.Minh Anh nhìn mặt, môi tôi, xuống đến cổ rồi đến cổ áo mà cậu ấy vừa làm lỏng lẻo, chậm rãi nói nhỏ đủ hai người nghe:"Lần sau không cho im ỉm như vậy. Phải nói ra, nhớ chưa?""Được rồi, Minh Anh về ngủ đi, mai còn có tiết sớm. Chiều mai sau khi tan học, mình có mấy điều muốn nói với cậu sau!"Có vậy Minh Anh mới tha cho tôi. Tôi mất ngủ đêm đó.Vẫn góc khuất quen, vẫn cam đảm và nhiệt thành ngày trước, tôi một lần nữa tỏ tình với Minh Anh và ngỏ ý muốn trở thành người yêu của nhau. Minh Anh vẫn như cũ, không muốn tiến thêm, cứ như hiện tại. Tôi như bị bỏ bùa mà tiếp tục đồng thuận, tiếp tục chờ.Nhưng từ sau khi có cái dằm lúc ấy trong tim, tôi trở nên hèn mọn từ bao giờ. Tôi coi như bản thân là người đang đơn phương cậu ấy, chờ cậu ấy ban phát địa vị. Nói một cách thẳng thắn, tôi như kẻ đang chờ cậu ấy ban phát tình yêu. Vậy mà tôi vẫn tiếp tục mù quáng.Mặc cho bên ngoài chúng tôi chỉ là bạn bè, nhưng thật tâm tôi luôn coi cậu ấy là duy nhất mà chung thuỷ. Tôi đương nhiên có quyền tìm đến một mối duyên có hy vọng hơn, nhưng tôi sẽ cảm thấy tội lỗi khi làm điều đó. Tôi thương cậu ấy đến nỗi chỉ sợ người may mắn danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Minh Anh sẽ đối xử không tốt với cậu ấy. Tôi chấp nhận côi cút phía sau.Mặc cho Dương và Vinh đả thông tư tưởng cũng như khuyên bảo, tôi nhất quyết kiên trì với con đường tôi đi. Có đôi lúc tôi tủi thân đến phát khóc, cùng với hai đứa nó uống say rồi nôn oẹ trong nhà vệ sinh kí túc xá, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ cậu ấy. Dương và Vinh đều nói tôi hết cứu rồi. Tôi cũng thừa nhận.Tôi từng vì say mà can đảm hỏi Minh Anh:"Bị mình thích cậu thấy hối hận không? Cứ trả lời thật đi, chắc gì mai mình đã nhớ! Mình cứ nghĩ mình lại càng tiếc cho cậu. Nếu mình là con trai, có phải cậu sẽ có thể tự hào khoe với thế giới rằng đây là người yêu của cậu. Nếu mình là con trai, mình có thể kiệu cậu lên cao thật cao để ngắm nhìn xung quanh như hôm lửa trại đó. Nếu mình là con trai, mình sẽ có bờ vai rộng và bàn tay lớn để che chở cậu... Mình nghĩ là mình đã hiểu vì sao chúng ta cứ như vậy rồi... Cứ như lớp giấy bóng kính... "Nói đến đây, tôi ngủ thiếp đi. Dường như Minh Anh cũng nói gì đó, nhưng tôi đã không còn đủ nhận thức."Tú Anh ơi hay là... thôi đi! Nếu đoạn tình cảm cứ mù mịt như thế. Tao không thấy mày vui vẻ hay hạnh phúc. Tao thấy mi mắt mày ướt còn nhiều hơn sự xuất hiện của lúm đồng điếu bên khoé môi mày..."Dương chân thành khuyên tôi như vậy. Nhưng tôi chỉ cười trừ. Tôi vẫn rất thích Minh Anh, càng ngày càng thích. Chưa kể cậu ấy cũng nói thích tôi mà. Là tự tôi muốn lạc đường. Tôi nghĩ đó là lí do duy mà lúc ấy tôi có thể bám víu.Chúng ta luôn có thể dành sự kiên nhẫn đặc biệt cho người mình thích. Tôi cũng thế. Gần đến thời điểm thi cuối kì các môn văn hoá. Việc huấn luyện quân sự đã hoàn thành xong, đám sinh viên chúng tôi bắt đầu chong đèn ngày đêm ôn thi. Tôi và Tùng Chi thì có lười biếng hơn một chút, dường như hai đứa tôi hiếm khi thức khuya học bài.Ánh đèn học vàng dịu nhẹ bên gương mặt xinh xắn của Minh Anh. Dường như đang có phần bài khiến cậu ấy gặp khó khăn. Tôi đứng dậy, trèo lên thang, đứng vắt vẻo ở đó chọc ghẹo cậu ấy bớt căng thẳng. Nào có ngờ cậu ấy nhíu mày hệt như buổi tối đó, thở dài nói với tôi:"Cậu không học thì để mình học được không?"Tôi mím môi. Tôi chỉ muốn cậu vui vẻ hơn thôi, nhưng chắc là cách làm của tôi đã sai.Ôm ngổn ngang leo xuống dưới, tôi chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của Tùng Chi. Nó nhắn tin cho tôi:"Sao vậy? Giận nhau à?""Không sao đâu. Lát nữa là bình thường thôi."Tôi kéo khoá rèm lại. Quay mặt vào trong tường, mở phần ghi chú, chậm chạp gõ từng chữ. Một đốm lửa nhỏ bắt đầu nhen nhóm trong tôi.
Tôi mò mẫm điện thoại xem giờ. Một giờ sáng, cả phòng tĩnh lặng, mọi người đều đã ngủ hết. Tôi khó hiểu thì thầm:"Nửa đêm đi doạ người à?"Minh Anh chưa vội đáp lời, đưa tay sờ sờ vành tai tôi, tôi cũng để yên cho cậu ấy sờ. Tôi đã nguôi giận rồi, tình cảm lại dạt dào."Mình xin lỗi... vì đã nói những lời đó với cậu."Nghe vậy, chút giận lẫy còn sót trong tôi đã hoàn toàn triệt tiêu. Tôi vốn là người rộng lượng mà."Không sao, mình không giận cậu. Cậu có quyền phát triển với bất cứ ai có thể đáp ứng mưu cầu hạnh phúc của bản thân. Như lúc đầu mình nói, mình tôn trọng cậu, cho nên mình không giận đâu."Thật ra là tủi thân lắm, nhưng sẽ thật vô lí so với danh phận hiện tại của tôi. Muốn cậu ấy thỉ thích một mình mình, muốn quang minh chính đại. Nhưng tôi thật sự có quyền đó sao?Minh Anh xoa mí mắt, rồi lại vuốt má tôi, sau cùng lại cúi xuống hôn tôi. Một nụ hôn sâu, môi lưỡi quấn quít. Có thật sự là chưa từng yêu ai không, tại sao lại thành thục như vậy?Càng về sau, nụ hôn càng bạo dạn hơn, tay cậu ấy lạnh vuốt ve cổ tôi, rải những cái hôn ấm nóng. Cổ áo tôi bị cậu ấy kéo xuống, để lộ xương đòn. Minh Anh thẳng một đường hôn lên đó, cắn, mút và để lại vài dấu đỏ phía trên.Tôi vừa ngọt ngào, vừa kích động giữ lấy vai Minh Anh kéo cậu ấy ra. Nào có ngờ cô gái thấp hơn tôi, nhỏ nhắn hơn tôi lại có sức mạnh tiềm tàng như thế. Cậu ấy bắt chéo hai tay tôi, áp lên trên đầu. Tay còn lại cũng bận rộn kéo nốt cổ áo phía bên xương đòn còn lại, tiếp tục công việc trồng trọt.Cả người tôi ngứa ngáy râm ran, kìm nén tiếng kêu trong cổ họng. Bên ngoài vẫn còn có các bạn đang ngủ đó. Nghĩ vậy, tôi dùng hết sức bình sinh thoát khỏi cái khoá tay của cậu ấy, túm vai đẩy cậu ấy ra, bản thân thì ngồi thẳng dậy.Minh Anh nhìn mặt, môi tôi, xuống đến cổ rồi đến cổ áo mà cậu ấy vừa làm lỏng lẻo, chậm rãi nói nhỏ đủ hai người nghe:"Lần sau không cho im ỉm như vậy. Phải nói ra, nhớ chưa?""Được rồi, Minh Anh về ngủ đi, mai còn có tiết sớm. Chiều mai sau khi tan học, mình có mấy điều muốn nói với cậu sau!"Có vậy Minh Anh mới tha cho tôi. Tôi mất ngủ đêm đó.Vẫn góc khuất quen, vẫn cam đảm và nhiệt thành ngày trước, tôi một lần nữa tỏ tình với Minh Anh và ngỏ ý muốn trở thành người yêu của nhau. Minh Anh vẫn như cũ, không muốn tiến thêm, cứ như hiện tại. Tôi như bị bỏ bùa mà tiếp tục đồng thuận, tiếp tục chờ.Nhưng từ sau khi có cái dằm lúc ấy trong tim, tôi trở nên hèn mọn từ bao giờ. Tôi coi như bản thân là người đang đơn phương cậu ấy, chờ cậu ấy ban phát địa vị. Nói một cách thẳng thắn, tôi như kẻ đang chờ cậu ấy ban phát tình yêu. Vậy mà tôi vẫn tiếp tục mù quáng.Mặc cho bên ngoài chúng tôi chỉ là bạn bè, nhưng thật tâm tôi luôn coi cậu ấy là duy nhất mà chung thuỷ. Tôi đương nhiên có quyền tìm đến một mối duyên có hy vọng hơn, nhưng tôi sẽ cảm thấy tội lỗi khi làm điều đó. Tôi thương cậu ấy đến nỗi chỉ sợ người may mắn danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Minh Anh sẽ đối xử không tốt với cậu ấy. Tôi chấp nhận côi cút phía sau.Mặc cho Dương và Vinh đả thông tư tưởng cũng như khuyên bảo, tôi nhất quyết kiên trì với con đường tôi đi. Có đôi lúc tôi tủi thân đến phát khóc, cùng với hai đứa nó uống say rồi nôn oẹ trong nhà vệ sinh kí túc xá, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ cậu ấy. Dương và Vinh đều nói tôi hết cứu rồi. Tôi cũng thừa nhận.Tôi từng vì say mà can đảm hỏi Minh Anh:"Bị mình thích cậu thấy hối hận không? Cứ trả lời thật đi, chắc gì mai mình đã nhớ! Mình cứ nghĩ mình lại càng tiếc cho cậu. Nếu mình là con trai, có phải cậu sẽ có thể tự hào khoe với thế giới rằng đây là người yêu của cậu. Nếu mình là con trai, mình có thể kiệu cậu lên cao thật cao để ngắm nhìn xung quanh như hôm lửa trại đó. Nếu mình là con trai, mình sẽ có bờ vai rộng và bàn tay lớn để che chở cậu... Mình nghĩ là mình đã hiểu vì sao chúng ta cứ như vậy rồi... Cứ như lớp giấy bóng kính... "Nói đến đây, tôi ngủ thiếp đi. Dường như Minh Anh cũng nói gì đó, nhưng tôi đã không còn đủ nhận thức."Tú Anh ơi hay là... thôi đi! Nếu đoạn tình cảm cứ mù mịt như thế. Tao không thấy mày vui vẻ hay hạnh phúc. Tao thấy mi mắt mày ướt còn nhiều hơn sự xuất hiện của lúm đồng điếu bên khoé môi mày..."Dương chân thành khuyên tôi như vậy. Nhưng tôi chỉ cười trừ. Tôi vẫn rất thích Minh Anh, càng ngày càng thích. Chưa kể cậu ấy cũng nói thích tôi mà. Là tự tôi muốn lạc đường. Tôi nghĩ đó là lí do duy mà lúc ấy tôi có thể bám víu.Chúng ta luôn có thể dành sự kiên nhẫn đặc biệt cho người mình thích. Tôi cũng thế. Gần đến thời điểm thi cuối kì các môn văn hoá. Việc huấn luyện quân sự đã hoàn thành xong, đám sinh viên chúng tôi bắt đầu chong đèn ngày đêm ôn thi. Tôi và Tùng Chi thì có lười biếng hơn một chút, dường như hai đứa tôi hiếm khi thức khuya học bài.Ánh đèn học vàng dịu nhẹ bên gương mặt xinh xắn của Minh Anh. Dường như đang có phần bài khiến cậu ấy gặp khó khăn. Tôi đứng dậy, trèo lên thang, đứng vắt vẻo ở đó chọc ghẹo cậu ấy bớt căng thẳng. Nào có ngờ cậu ấy nhíu mày hệt như buổi tối đó, thở dài nói với tôi:"Cậu không học thì để mình học được không?"Tôi mím môi. Tôi chỉ muốn cậu vui vẻ hơn thôi, nhưng chắc là cách làm của tôi đã sai.Ôm ngổn ngang leo xuống dưới, tôi chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của Tùng Chi. Nó nhắn tin cho tôi:"Sao vậy? Giận nhau à?""Không sao đâu. Lát nữa là bình thường thôi."Tôi kéo khoá rèm lại. Quay mặt vào trong tường, mở phần ghi chú, chậm chạp gõ từng chữ. Một đốm lửa nhỏ bắt đầu nhen nhóm trong tôi.