[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên
Chương 5
Người này hoàn toàn không "lạnh lùng" như cô nghĩ lúc ban đầu.
Nhất Trung cũng giống như đa số trường học khác, có quy định bắt buộc mặc đồng phục. Một năm bốn mùa, từ áo ngắn tay, dài tay cho đến áo khoác, thậm chí một mùa có thể có hai bộ, với danh nghĩa là để học sinh tiện thay đổi, và làm phong phú thêm kiểu dáng.Nhưng thực tế, học sinh đều hiểu rõ điều này mà không nói ra, hoặc biết có nói cũng vô ích, chỉ cảm thấy cạn lời.— Đồng phục không bắt buộc phải mua, nhưng bắt buộc phải mặc, và phải mặc hàng ngày.May mà giá cả những bộ đồng phục này không quá đắt, những gia đình có thu nhập bình thường cũng có thể gánh vác được. Chính vì vậy, phần lớn sự phàn nàn của học sinh đều đến từ một điểm: xấu.Thật ra cũng không đến nỗi quá xấu, nhưng dù sao đã là đồng phục, thì chú trọng sự chỉnh tề và thống nhất, phù hợp với nhiều hoàn cảnh. Vì thế kiểu dáng của nó cũng rất rõ ràng và dễ đoán, theo phong cách thể thao*, rộng thùng thình.*Mang đến sự năng động, trẻ trung của đồ thể thao nhưng vẫn giữ được sự thoải mái và tính ứng dụng cao của trang phục hằng ngày.Các bạn học đều nhất trí cho rằng nó không thể tôn lên được vóc dáng uyển chuyển của nữ sinh hoặc sự đẹp trai của lứa tuổi thiếu niên.Tuy nhiên, hiện tại chỉ là giai đoạn học bù "không chính thức", "không được công khai". Vì vậy không có yêu cầu bắt buộc, mọi người cứ mặc đồ của mình là được. Dù sao, vào giờ cao điểm đi học và tan học, một đám học sinh mặc đồng phục Nhất Trung đi lại trên phố trong kỳ nghỉ hè thì cũng quá lộ liễu.Chính vì vậy, sau khi điểm danh ngày hôm qua, hôm nay Bối Lê đã cùng với những học sinh lớp 12 khổ sở khác mặc thường phục.Lúc cô chào Giản Tích, trong lớp có khoảng một phần ba học sinh đã đến, đa số đang vội vàng chép bài.Học sinh lớp 1 Nhất Trung không phải là không muốn làm bài tập. Thực sự là vì mới bước vào ngày đầu tiên của năm lớp 12, số lượng bài tập đã quá tải. Để phát huy hiệu quả tối đa trong thời gian có hạn, đương nhiên phải chọn lọc bài để làm. Còn những bài chỉ cần lướt qua là biết đơn giản đối với bản thân thì bỏ qua luôn.Giữa lúc những học sinh đang rên rỉ, cắm đầu viết bài hoặc trao đổi bài tập, bỗng có một nam sinh thốt lên: "Lớp 12 đúng ma quỷ, lời các anh chị trước nói không lừa tôi!"Giống như một tráng sĩ sắp đi cứu nguy đất nước, dù đối mặt với muôn vàn khó khăn, cũng dũng cảm tiến bước.Trái ngược với điều đó, lại là một giọng nói thoải mái, tươi mới hoàn toàn khác biệt của bạn cùng bàn mới: "Chào buổi sáng, cậu ăn sáng chưa?"Bối Lê nhấc mí mắt, bảy hồn sáu phách chưa tỉnh ngủ ngay lập tức được gọi về đủ tám phần.Cô đưa tay vào ngăn bàn, chính xác lấy ra sách giáo khoa Ngữ văn cho tiết đọc sớm hôm nay, rồi mới từ tốn đáp: "Ăn rồi."Tiểu thư cười giả tạo có vẻ thuộc tuýp người điềm tĩnh. Mặc dù khả năng hòa nhập và thích nghi của cô ấy không tồi, như hôm qua vẫn có thể trò chuyện với các bạn học mới, nhưng khi ngồi cạnh cô, hầu như không làm phiền ai.An phận được một ngày, Bối Lê còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì sáng nay đã bị dẫm trúng mìn.Cô đã ăn sáng rồi, Giản Tích lại mang theo món miến xào được gói trong hộp, đang gắp ăn. Dáng vẻ của cô ấy còn duyên dáng hơn cô ba phần.Nhưng dáng vẻ thanh lịch cũng không thể ngăn cản mùi đồ ăn bay ra.Lúc đã no bụng, Bối Lê rất ghét mùi đồ ăn.Thật ra đa số học sinh trong lớp cũng quen mang bữa sáng đến ăn. Những người bạo dạn hơn thậm chí còn trốn sau sách giáo khoa ăn vụng trong tiết đọc sớm. Nhưng bạn cùng bàn cũ của Bối Lê không làm vậy. Bây giờ đột ngột gặp Giản Tích, cô... cũng không biết phải phản ứng thế nào.Nếu các bạn học khác đều làm như vậy, cô cũng không tiện chỉ vì chuyện này mà gây khó dễ cho bạn học mới ngay trong ngày đầu tiên.Bối Lê tự cắn răng một lát, nín nhịn, dựng cuốn sách Ngữ văn to lớn lên, vùi mình vào bên trong.Cô biết tính cách mình làm bộ làm tịch, lại thêm có thành kiến với Giản Tích, nên bây giờ thực sự không phải thời cơ tốt để giao tiếp.Trong giờ học, phần lớn giáo viên đều trực tiếp giảng bài tập về nhà. Hiện tại cũng không thu bài tập, làm xong bài nào giảng bài đó. Chỉ là trước khi giảng bài, giáo viên sẽ đi kiểm tra một lượt, xem các bạn học có dám không làm bài không, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài cho người ta ngắm cảnh.Khi đến bàn của Bối Lê, theo ánh mắt tán thưởng của giáo viên Vật lý, Bối Lê cũng không nhịn được mà liếc qua bài tập của bạn cùng bàn.Chỉ liếc qua một cái, ngoài việc đáp án có vẻ chính xác giống với mình, chữ viết kia có chút chói mắt.Chữ viết lưu loát mà đẹp đẽ, đúng tiêu chuẩn của học thần.Bối Lê thầm so sánh với chữ viết của mình, tròn tròn, trông như chữ của trẻ con."..."Cô rút lại lời nói vừa nãy, chữ viết của cô ấy phải tính là tiêu chuẩn hàng đầu của học thần.Có lẽ ánh mắt cô dừng lại hơi lâu, sau khi giáo viên Vật lý rời đi, Giản Tích đột nhiên liếc mắt qua, đúng lúc bắt gặp cô đang thất thần, vì thế cô ấy cũng liếc nhìn bài tập của cô."Xoẹt" một tiếng, trong nháy mắt.Bối Lê cảnh giác kéo bài tập của mình sang một bên. Động tác còn chưa xong, cô đã thấy xấu hổ.Cần phải đến mức này sao? Chữ xấu đến mức không dám cho người khác nhìn à?Nhưng bất hạnh hơn, dù cô nhanh tay, ánh mắt của Giản Tích lại càng nhanh hơn. Cô ấy nghi hoặc nhìn cô một cái, dường như không hiểu hành động này của cô có ý nghĩa gì, "Chữ cậu..."Bối Lê hít một hơi."Dễ thương lắm."Nói xong câu đó, bạn cùng bàn giả tạo, an tĩnh lại quay đầu tiếp tục nghe giảng bài, chỉ còn lại Bối Lê bối rối bóp chặt một góc bài tập, vô cớ nghẹn lại một hơi.Lần trước, người này còn nói má lúm đồng tiền của cô dễ thương.Hừ, cái kịch bản tiểu tâm cơ bọc đường, cô sẽ không tin đâu.Kiểu người như con quỷ cười giả tạo này vừa nhìn đã biết là kiểu rất giỏi nói dối, dùng lời hay ý đẹp để làm quen với người khác.Bối Lê đang định thu lại ánh mắt, lại dừng lại.Lúc vừa đến, cô đã nhìn thấy, trang phục thường ngày của Giản Tích rất rõ ràng không thuộc giới vị của cô. Đó là những bộ quần áo trung học phổ thông rất bình thường, tầm thường, có vẻ không khớp với tin đồn về chiếc siêu xe mà "Bát Muội" nói hôm qua.Tuy nhiên, cô cũng không bận tâm lắm, có thể bạn học Giản Tích thích phong cách ăn mặc giản dị thì sao?"À đúng rồi." Bối Lê dùng bút gõ nhẹ lên bàn của Giản Tích, "Trưa nay tôi đưa cậu đi nạp tiền.""Cái gì?" Giản Tích nói rất khẽ."Thẻ học sinh, lúc đầu chỉ có hai trăm, dùng nhiều là hết tiền nhanh thôi.""Được." Giản Tích dừng lại một chút, "Cảm ơn cậu."Đến trưa, hai người hôm qua còn lãng phí 5 phút, hôm nay đã ăn ý một trước một sau đi theo dòng người ra ngoài.Không trống trải như hôm qua, bây giờ là lúc một loạt học sinh ào ra, vì thế dù ánh nắng chói chang không dễ chịu, để tránh bị tách nhau, hai người đi sát vai nhau.Giản Tích nhường phần bóng cây cho Bối Lê, còn mình đi dưới ánh nắng.Ban đầu Bối Lê không nhận ra điều gì, cho đến khi Giản Tích bị một nam sinh chạy ngang qua va chạm nhẹ, cánh tay của cô ấy cũng chạm vào cánh tay cô.Khi cô nghiêng đầu, Giản Tích hơi cúi người vì cú va chạm, tay kia còn che hờ lên trán và mắt để chắn nắng.Học sinh các khối ríu rít, tiếng ve mùa hè cũng kêu ầm ĩ.Khoảnh khắc đó, Bối Lê thấy dưới những bóng tối lộn xộn trên mặt Giản Tích vẫn là ngũ quan băng sương và một chút thiếu kiên nhẫn rất nhỏ, còn có bàn tay trắng nõn lười biếng giơ lên, mỏng và thon dài, dưới ánh mặt trời trắng đến gần như trong suốt.Cô chớp mắt, rồi thu lại ánh mắt.Cô yên lặng đi trên con đường nhỏ trong sân trường, được Giản Tích ngăn cách khỏi dòng người và cái nóng gay gắt.——————"Cậu nói cho tớ chỗ nào là được." Giản Tích vừa vào cửa đã nhìn thấy hàng dài các quầy dù đã được khảo sát từ trước, cô ấy nói với Bối Lê.Bối Lê chỉ tay từ xa: "Bên kia cổng chính có một dãy máy, hai máy đó đều dùng được. Cậu đặt thẻ lên trên rồi làm theo hướng dẫn là được.""Alipay, WeChat?"Bối Lê nói xong đã đi được nửa bước, bỗng dừng lại. Cô quay người, không thể tin được nhìn Giản Tích, như thể không hiểu một người có thể thi được nhiều hơn mình 3 điểm lại có thể hỏi một câu hỏi thiếu IQ đến vậy."Cậu tưởng học sinh cấp ba bọn tôi được phép mang điện thoại sao?"Họ hàng ngày chơi điện thoại cũng như làm ăn trộm, nơm nớp lo sợ.Con gái tâm tư tinh tế còn đỡ, con trai có đứa tùy tiện một học kỳ có thể bị tịch thu hai, ba cái điện thoại, cuối cùng phải khóc lóc, bị bố mẹ mắng một trận, rồi dẫn phụ huynh lên trường lấy điện thoại về.Giản Tích nghe vậy nhướng mày, không nói là có hay không, nhưng khóe môi lại mơ hồ cong lên.Trông có vẻ như đang trêu chọc cô.Là cố ý nói như vậy sao?Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Bối Lê, cô không cảm thấy sự trêu chọc này của bạn cùng bàn mới có gì hay. Vì thế cô nói một cách máy móc như đang đọc sách: "Nếu cậu không mang tiền mặt, tôi có thể cho cậu mượn. Tối nay cậu chuyển lại cho tôi là được."Vì hôm nay muốn ăn cơm thịt kho, Bối Lê chọn nhà ăn nhỏ ở phía sau. Nhà ăn này không có lầu hai, trên mái có vài tấm cửa sổ bằng kính mờ, phản chiếu những tia nắng hẹp.Giản Tích đi qua, đến bên cạnh cô, vừa lúc đứng trong một vệt nắng: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu.""..."Bối Lê tùy cô ấy. Dù sao Giản Tích cũng là học sinh ngoại trú giống cô, ngày mai lấy tiền ở nhà rồi nạp cũng được, chứ thẻ cũng chưa đến mức không còn một xu nào.Lại là cùng nhau xếp hàng lấy cơm. Lần này "Bát Muội" không đi cùng các bạn lớp khác, nên nhóm 6 người hôm nay đã đủ quân số.Bối Lê đi ở phía trước, do dự một lát. Cô cảm thấy mình ngồi xuống cái chỗ trống kia mà để bạn cùng bàn mới đứng nhìn phía sau thì hơi kỳ cục.Mặc dù cũng không sao cả, cô đã dẫn đường, làm tròn bổn phận của một bạn cùng bàn. Còn việc hòa nhập với các bạn học khác, kết bạn hay không, thì tùy vào chính cô ấy.Trong lòng cô tự làm công tác tư tưởng như vậy, nhưng sau một giây do dự ngắn ngủi, cô ngồi xuống cái ghế trống ở bàn bên cạnh.Thôi, làm một việc thiện, cho bạn cùng bàn mới chút không gian phát triển.Chờ một tuần nữa người ta có chỗ của mình, cô sẽ không quản nữa.Bối Lê mở miệng định gọi bạn thân nhất "Đăng Tráo", vừa mới phát ra tiếng, cô còn chưa ngồi vững, ánh sáng trước mặt bỗng tối sầm một chút. Giản Tích đã ngồi xuống đối diện cô."Ơ?" Đăng Tráo đang vặn nắp sữa chua, nghe thấy tiếng gọi thì nhìn sang, "Ê, sao cậu ngồi ở đó vậy?"Họ đã để dành chỗ cho cô.Ngay sau đó mấy người khác cũng nhìn sang, và cũng thấy Giản Tích đang ngồi đối diện Bối Lê.Không biết những người khác nghĩ gì, Đăng Tráo nhanh nhẹn bưng khay cơm đến: "Thôi, vậy tớ ngồi với các cậu vậy."Bình thường chuyện này "Bát Muội" luôn là người nhanh nhạy nhìn ra và hòa giải nhất. Nhưng khi gặp chuyện ăn uống, cô ấy có chút bận rộn. Gò má phúng phính phồng lên, cô ấy gặm xong một miếng xương đùi gà mới mở miệng: "Sau này chúng ta chiếm hai bàn đi. Mỗi lần chen chúc một người một chỗ cũng không thoải mái. Dù sao nhà ăn còn nhiều chỗ trống mà.""Cái gì mà sao." Đăng Tráo cách cái lối đi hẹp, khoa tay múa chân trêu chọc cô ấy: "Là chúng tớ ảnh hưởng đến cậu ăn cơm à, không gian nhỏ thế này cậu không phát huy được à?"Cả hai bàn nổ ra một trận cười vang."Bát Muội" cũng giả vờ ghét bỏ, phối hợp: "Không phải, chỉ có cậu là vướng víu nhất."Mấy ngày sau đó, nhóm nhỏ của Bối Lê thật sự tự phát, ai đến trước thì chiếm hai bàn. Có lúc Bối Lê và Giản Tích ngồi cùng một bàn, có lúc ngồi bàn bên cạnh.Bối Lê đôi khi có chút hoảng hốt, không biết cách hòa hợp của cô với tiểu thư cười giả tạo này đang đi về đâu. Chẳng hạn như lúc này.Hàng ngày cô vẫn quen ăn sáng ở nhà. Thỉnh thoảng có tâm trạng thì đến sớm ăn ngay tại nhà ăn, lúc vào lớp thì luôn ở trạng thái bụng no.Còn bạn cùng bàn của cô gần đây luôn mang bữa sáng đóng gói, mì xào, cơm chiên, bánh bao chiên, sủi cảo, mùi thơm bay khắp nơi.Cô đã cân nhắc đến muộn một chút, để tránh thời gian ăn sáng của cô ấy, nhưng Giản Tích mỗi lần đến cũng không sớm lắm, ăn xong gần đúng giờ vào tiết đọc sớm, khiến cô muốn tránh cũng không thể tránh.Sau một loạt ánh mắt trách cứ, lửa giận bốc lên, tự chui vào trong sách như khăn voan, và những lúc bực bội đột nhiên ném bút ném sách, Bối Lê tuyệt vọng cảm thấy cái tính cách làm bộ làm tịch 17 năm của mình sắp bị bạn cùng bàn mới này bẻ gãy.Giản Tích nhiều lần nghi hoặc quay đầu lại, như muốn hỏi cô làm sao vậy. Nhưng đúng lúc Bối Lê khó chịu với người này, cô lại không muốn để ý đến cô ấy. Lúc cơn giận lên cao, cô càng cảm thấy toàn thân tiểu thư cười giả tạo này cũng thật giả tạo.Cô thường cảm thấy có ngày mình sẽ bùng nổ, và nguyên nhân là vì cô lười giao tiếp.Thế nhưng, sau một tuần như vậy, Giản Tích đột nhiên không ăn sáng cạnh cô nữa. Lần đầu tiên Bối Lê nghĩ có chuyện gì bất ngờ, nhưng rất đột ngột, ba ngày liên tiếp, Giản Tích thật sự không mang bữa sáng đến.Chỉ là vào giờ ra chơi tiết đầu tiên, cô ấy tùy tiện ăn vài miếng bánh mì hoặc bánh quy không có mùi vị gì.Trông rất qua loa, ít nhất Bối Lê cảm thấy như vậy. Cô thấy bạn cùng bàn của mình ăn không ngon chút nào, cúi đầu nhai nuốt, thỉnh thoảng cầm cốc nước trên bàn uống mấy ngụm nước đun sôi để nguội.Không ai nói ra, nhưng Bối Lê biết, Giản Tích đã nhận ra cô không thích, và đang nhượng bộ cô, lại còn là kiểu nhượng bộ vô điều kiện, không một lời than vãn.Người này hoàn toàn không "lạnh lùng" như cô nghĩ lúc ban đầu.Đặc biệt là mỗi ngày trong khoảng thời gian từ trước tiết đọc sớm đến lúc bắt đầu, Bối Lê nghe thấy cảnh tượng các bạn học khác trong lớp ăn sáng ồn ào.Đối lập với nó là bàn tay trắng nõn, gầy guộc đang nắm chặt cốc nước, tĩnh lặng, không một tiếng động, đầy sự nhẫn nại.Bối Lê luôn cảm thấy có một cái gì đó nhẹ nhàng gõ vào lồng ngực mình. Đó là một chút bực bội nhỏ và một chút áy náy khó tả.