[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên

Chương 6



"Vậy, kết bạn WeChat đi."

Trên nền trời đen treo lấp lánh dải ngân hà, sân vận động cách đó không xa vọng lại từng tiếng côn trùng kêu, quá ồn ào nhưng mơ hồ, không thể phân biệt được là loại gì.

Đây là thứ sáu đầu tiên của năm học, ngày mai vẫn phải đi học. Nhất Trung ở Viễn Thành chỉ cho học sinh lớp 12 nghỉ một ngày cuối tuần.

Học sinh đã sớm bắt đầu hưng phấn. Một mặt là cảm thán rằng vài tháng trước, thứ sáu họ còn không cần phải học tiết tự học buổi tối, tan học là về nhà luôn. Mặt khác, họ lại mong chờ một ngày nghỉ ngắn ngủi.

"Lại còn phải dùng điều kiện 'nhất khối' để hỏi à?" "Bát Muội" bên cạnh Giản Tích bĩu môi, cánh tay mập mạp ôm một cuốn sách bài tập.

Cô ấy thật sự rất cần cù, ngay cả khi về nhà sau tiết tự học buổi tối vẫn phải ôm sách.

"Đúng vậy." Giản Tích mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt liếc về phía sân vận động bên phải, nơi có lác đác vài bóng người.

Đây là một "đặc sản" của Nhất Trung sau giờ tự học buổi tối. Mặc dù thời gian gấp gáp, sắp khóa cổng trường, nhưng vẫn có các cặp đôi tranh thủ đi dạo một hai vòng để duy trì "tình yêu" trong cuộc sống học tập bận rộn.

Ánh mắt cô lướt xuống, cách đó vài bước về phía trước bên trái là bạn cùng bàn của cô, Bối Lê, cùng với vài bạn học khác.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Giản Tích dường như đã vô hình hòa nhập vào nhóm nhỏ này. Dù cô chưa thực sự nói chuyện nhiều với những người khác trong nhóm, nhưng trong các hoạt động, ví dụ như ăn cơm, tập thể dục, họ luôn không quên cô.

Trong đó có một phần lớn nguyên nhân là do sự nhiệt tình của "Bát Muội", và một phần nhỏ khác, do sự trùng hợp của số phận, cũng có "công lao" của bạn cùng bàn Bối Lê.

Đi gần đến cổng trường, vài người như thường lệ chào hỏi nhau. Học sinh nội trú vào trong, học sinh ngoại trú cũng tan rã.

"Tạm biệt."

"Mai gặp."

"..."

"Mai gặp." Lúc Giản Tích vẫy tay, cô không nghĩ tới sẽ bắt gặp ánh mắt của Bối Lê, "Bạn cùng bàn."

Cô gọi một tiếng như vậy, thấy Bối Lê nhướng mày, dường như cũng rất bất ngờ.

Khi về đến nhà, chú Chung dường như đã đi giao thiệp, chỉ có mẹ một mình ở trên sofa xem TV.

Trong phòng khách rộng lớn, đèn không bật, chỉ có hình ảnh trong TV thay đổi liên tục trên tường. Người trên sofa gật gù, khi đến gần Giản Tích mới thấy mẹ dường như đã ngủ gật, sắp ngủ say rồi.

"Mẹ về phòng ngủ đi ạ." Cô nhẹ nhàng lay mẹ tỉnh dậy.

Sự buồn ngủ trên mặt bà Lâm Đan vẫn chưa tan hẳn, thấy là con gái, bà nở một nụ cười: "Con về rồi."

"Dạ, sau này mẹ đừng ngủ muộn thế. Nếu con chưa về, mẹ cứ ngủ trước, không có chìa khóa thì con gọi điện thoại ạ." Giản Tích muốn đỡ bà đứng dậy.

Bà Lâm Đan lại nắm lấy cánh tay cô: "Không sao. Mẹ chủ yếu là có chuyện này muốn nói với con. Cuối tuần mẹ dẫn con đi mua vài bộ quần áo mới nhé. Con nghỉ chủ nhật phải không?"

Quần áo của cô quả thật không nhiều, nhưng vẫn đủ mặc. Hơn nữa, cô không muốn tiêu tiền của chú Chung.

Điều quan trọng nhất là, cô phải làm bản phác thảo. Chuyển nhà trước đó đã khiến cô bị chậm tiến độ khá nhiều, sắp không kịp rồi.

Vì vậy, Giản Tích chỉ lấy cớ cuối tuần có việc khác.

Bà Lâm Đan còn muốn nói gì đó, Giản Tích liền nói thẳng: "COn sắp vào học chính thức rồi, sau đó con sẽ phải mặc đồng phục hàng ngày."

"Haizz." Bà Lâm Đan thở dài một tiếng không nặng không nhẹ, bỏ qua đề tài này.

Bà chỉ cảm thấy con gái càng ngày càng khó quản. Trước đây ngoan ngoãn như vậy, bây giờ tuy vẫn ngoan, nhưng không còn dễ nói chuyện và nghe lời nữa.

Hành tung thường mơ hồ, không rõ ràng. Ngay cả khi ở nhà, cô cũng suốt ngày loanh quanh trong phòng, không biết bận rộn chuyện gì mỗi ngày.

Vừa mới cầm máy tính bảng lên để làm việc, Giản Tích thấy góc dưới bên phải màn hình máy tính nhấp nháy tin nhắn. Đó là tin nhắn của biên tập viên tạp chí đang giục cô nộp bản phác thảo.

Cô trả lời tin nhắn, rồi đột nhiên đứng dậy, xuống lầu đếm số túi gói, pha một ly sữa bò đưa đến phòng bà Lâm Đan: "Mẹ uống nhanh rồi đi ngủ thôi ạ."

Giấc ngủ của bà Lâm Đan đôi khi không ổn định, nhưng uống một ly sữa bò trước khi ngủ thì bà luôn ngủ một mạch đến sáng.

Khi quay lại phòng mình, điện thoại vừa vặn vang lên vài tiếng.

Giản Tích cầm điện thoại lên, vừa xem WeChat vừa suy nghĩ về bố cục. Tin nhắn là của Phù Nhạc, cô ấy là người bạn thân nhất của Giản Tích trong 17 năm qua. Sau khi chuyển trường, đây là lần đầu tiên cô ấy liên lạc với Giản Tích.

Nhưng tính đi tính lại, Giản Tích nhớ ra trường cũ vẫn chưa vào học chính thức.

Phù Nhạc: Đại học thần Giản, đến Nhất Trung cảm thấy thế nào rồi? Chắc việc học ở đó không giống cái nơi lỏng lẻo của chúng ta đâu nhỉ, có bị Nhất Trung làm cho sợ, một đám học thần cho "ngửi khói" không?

Giản Tích tùy tay trả lời: Mới đến, chưa thi cử gì đâu.

Phù Nhạc không biết đang hồi tưởng hay thế nào, một lúc lâu sau mới trả lời một câu: Vàng thật không sợ lửa, đến một môi trường mới, chờ cậu quen rồi, cậu chắc chắn vẫn là nhất khối.

Giản Tích đã bắt đầu vẽ, tay cầm bút bay nhanh trên giấy, tranh thủ liếc mắt một cái, khóe môi cong lên.

Cô khiến người ta phải lo lắng như vậy sao?

Vẫn là có người bắt đúng thời điểm tan học tự học buổi tối để về nhà, cố tình dùng lời châm chọc, mỉa mai để mở đầu, nhưng sự quan tâm lại không thể che giấu.

Giản Tích: Thật ra, bài thi cuối kỳ học kỳ 1 của tụi mình với Nhất Trung là giống nhau. Nhất khối ở đây là bạn cùng bàn của tớ, tổng điểm ít hơn tớ 3 điểm.

Câu này vừa gửi đi, bên kia lại rơi vào im lặng. Nhưng lần này rất nhanh, Phù Nhạc đã lấy lại tinh thần và gửi tin nhắn trách móc.

Phù Nhạc: ...

Phù Nhạc: Cậu là quỷ sao?

Phù Nhạc: Tớ bị giật mình đó. Cậu vậy mà còn cao điểm hơn cả nhất khối của Nhất Trung!

Phù Nhạc: Lại còn học trong cái môi trường trường học "cũ nát" đó. Cậu mà đến Nhất Trung, trời ơi, tớ thật bi ai cho bạn học của cậu.

Giản Tích tìm một kẽ hở giữa một loạt tin nhắn spam: Gì mà ma quỷ. Cậu không phải nói tớ là học thần sao? Thần ở trên trời, không liên quan đến mấy thứ địa ngục.

Phù Nhạc: Ma quỷ! Chính là ma quỷ!

Phù Nhạc: Này, bạn cùng bàn của cậu là nhất khối cũ hả? Đáng sợ quá, nếu tớ là cô ấy, tớ sẽ nhân cơ hội "gần nước được trăng*" mà tiêu diệt cậu, củng cố ngôi vị nhất khối của mình!

* ở gần một người hoặc một thứ gì đó thì sẽ có cơ hội đạt được hoặc có được người/thứ đó

Đôi mắt Giản Tích dừng lại vài giây ở bốn chữ "gần nước được trăng", nghi hoặc từ này có phải dùng như vậy không?

Nhưng cô chỉ bắt được một lỗi khác trong lời nói: Học kỳ mới chưa thi, nên không phải là cũ, bạn cùng bàn của tớ bây giờ vẫn là nhất khối.

Vì đã biết thành tích của cô đến Nhất Trung cũng có thể "chiến" được, Phù Nhạc bắt đầu thoải mái trêu chọc cô.

Phù Nhạc: À, đúng rồi nhỉ. Nhưng chỉ kém 3 điểm thôi, vậy lần thi tới, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị phản công, người ta có lẽ vẫn là nhất khối đấy, 🤣

Giản Tích: ...

Phù Nhạc: À đúng rồi, vậy cậu ngồi chung với bạn mới có ổn không? Bạn cùng bàn của cậu có thân thiện không?

Giản Tích rất muốn trả lời một câu, lần này cậu nói đúng rồi đấy. Cô thật sự cảm thấy bạn học Bối Lê nhìn cô không thuận mắt cho lắm.

Nhưng lại không thể nói rõ là không đúng chỗ nào, đành phải nói: Bạn cùng bàn của tớ lớn lên rất dễ thương, nhưng có chút kiêu căng.

Phù Nhạc: Dễ thương? Vậy là con gái hả? Con gái cũng có thể kiêu căng sao?

Giản Tích: ... Con gái sao lại không thể kiêu căng được.

Giản Tích cảm thấy bạn cùng bàn của cô, với tư cách là một bạn nữ, kiêu căng cũng rất đặc biệt, không phải kiểu kiêu ngạo lạnh lùng của con trai. Không thể diễn tả được, có chút ngạo kiều* chăng?

* ngoài lạnh trong nóng

Nghĩ đến đây, Giản Tích gõ chữ trên WeChat, đột nhiên cảm thấy, có phải cô cũng nên kết bạn WeChat với Bối Lê không nhỉ?

Buổi tối khi đưa sữa bò cho mẹ, bà Lâm Đan còn dặn dò cô, nói ở trường mới phải hòa đồng với bạn bè, chơi thân rồi có gì thì dẫn về nhà ăn cơm.

Chuyện ăn cơm gì đó, Giản Tích thấy thôi cũng được. Còn về việc hòa đồng, nói xa xôi thì không, nhưng với bạn cùng bàn thì quả thực nên xây dựng mối quan hệ tốt.

Cuộc trò chuyện ngày hôm nay kết thúc tại đây, Giản Tích lại thức đêm vẽ tranh đến hơn 1 giờ sáng. Nhìn hộp thoại WeChat của Phù Nhạc sau đó vẫn không có tin nhắn nào nữa, chắc là ngủ rồi.

Cầm điện thoại, Phù Nhạc chìm vào trầm tư.

Cô không có ý đó. Mỗi bạn nữ có tính cách khác nhau, kiêu căng thì đương nhiên có thể.

Chỉ là...

Cô biết bí mật của Giản Tích.

Cô còn biết Giản Tích có tính cách ôn hòa, quen nói những lời hay ý đẹp một cách khách sáo. Nhưng những lời nói này không thực sự nghiêm túc. Thường thì khi nói "dễ thương" là dễ thương thật, không thêm những câu tốt hay xấu khác.

Cho nên, câu này đại khái không phải là khách sáo, mà là nghiêm túc.

Nghiêm túc cảm thấy một cô gái có thái độ có lẽ không tốt lắm với mình, nhưng vẫn cảm thấy dễ thương?

——————

Ngày đó ở nhà ăn đã hướng dẫn Giản Tích nạp tiền, sau đó họ vẫn thường xuyên xếp hàng cùng nhau lấy cơm. Bối Lê thấy số dư trên màn hình quầy ngày càng thấp, nhưng người kia vẫn không đi nạp.

Ngày hôm qua, đã tụt xuống dưới 50 tệ.

Đây là tiết học cuối cùng của buổi sáng, sắp đến giờ đi nhà ăn quẹt thẻ ăn cơm, Bối Lê lại nghĩ đến chuyện này, vì thế quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Trong giờ Anh văn, Giản Tích đang ghi chép. Chữ tiếng Anh của người này lại càng đẹp hơn cả chữ tiếng Trung.

Bối Lê trong lòng âm thầm châm chọc, sính ngoại không yêu nước.

Thôi được rồi, thật ra cái lý do vớ vẩn này căn bản không vững, cô chỉ đơn thuần là ghen tị vì chữ người ta đẹp...

Nhưng nhìn hồi lâu, Bối Lê phát hiện học thần "hơn 3 điểm" này cũng không phải đang tập trung học hành, tay cô ấy không chịu được sự "nhàm chán" mà tùy tiện vẽ vời.

Mỗi trang vở của bạn học Giản Tích đều không phải là giấy trắng mực đen đơn thuần, mà ít nhiều có một số hình vẽ đơn giản hoặc phức tạp, trang trí cho cuốn vở rất đẹp. Đó đều là do cô ấy tự tay vẽ.

Đã từng có một thời gian, Bối Lê mê mẩn làm sổ tay. Rất nhiều nữ sinh đều thích làm cái đó, cô cũng theo phong trào một phen. Nhưng sự nhiệt huyết "ba phút" thật sự không đủ kiên nhẫn để làm thứ đó, mỗi ngày cô làm bài tập đã quá sức rồi.

Khoảng thời gian đó vì làm sổ tay, cô đã sưu tập rất nhiều băng dính giấy đẹp mắt.

Bây giờ, những hoa văn trên các cuộn băng dính đó lướt qua trong đầu cô, chỉ dựa vào những hình ảnh cô còn nhớ, dường như không có cái nào đẹp bằng những hình vẽ dưới tay Giản Tích.

Bối Lê có chút cảm thán, cái tay đó, thật sự rất khéo.

Cô nhìn hơi lâu, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Giản Tích.

Đang định hỏi đang nhìn gì, điện thoại trong túi Giản Tích lại rung lên một cái. Hôm nay cô vẫn luôn chờ tin nhắn, bây giờ cũng không bận tâm đang trong giờ học, lén lấy điện thoại ra xem.

Là tin nhắn thông báo tài khoản được nạp tiền, phí bản phác thảo của cô cuối cùng cũng đã về.

Giản Tích ngẩng đầu, mỉm cười với Bối Lê: "Buổi trưa cho tớ mượn tiền mặt nạp thẻ học sinh được không? Tớ sẽ chuyển khoản cho cậu."

Đột nhiên không kịp phòng bị, Bối Lê lén lút nhìn thì bị bắt quả tang. Cô còn chưa kịp hoàn hồn vì chột dạ thì bạn cùng bàn lại nói một câu như vậy.

Vốn dĩ cô đã định nhắc Giản Tích nạp thẻ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Đương nhiên là được..."

Giản Tích lại lặng lẽ đưa điện thoại ra phía dưới bàn, giọng nói nhẹ nhàng: "Vậy, kết bạn WeChat đi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...