[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên
Chương 3
"Má lúm đồng tiền đáng yêu lắm."
Học kỳ học bù thứ nhất chỉ còn một tuần là kết thúc , góc bàn học của Bối Lê bỗng dưng bị gãy, không biết là lúc tan học một đám con trai xô đẩy nhau chơi đùa thế nào mà đâm phải. Người tạm thời chỉ có thể ôm sách tìm một chỗ trống phía sau để ngồi. Cũng may, cậu con trai đó cao ráo, ngồi phía sau lại càng tiện để hòa vào đám con trai khác, nên cũng chẳng để ý gì. Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, bác lao công đã đổi cho một chiếc bàn mới.Khi giáo viên nói sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh mới, Bối Lê đã cảm thấy không ổn.Quả nhiên.Dù Bối Lê tự nhận tính cách mình làm bộ làm tịch, nhưng ít ra từ nhỏ đã không phải là người thích gây chuyện, "nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện". Ván đã đóng thuyền, đã là bạn học, sự thật đã định không thể thay đổi, người ta lại còn bày tỏ thiện ý với mình, ít ra cũng phải giữ thể diện.Thế nên, chuyện có bạn cùng bàn mới chỉ tốn của cô vài giây để miễn cưỡng chấp nhận.Cô chỉ đơn giản nhếch khóe miệng một cái lấy lệ, rồi không quay đầu nhìn cô ấy nữa, cầm bút bắt đầu viết linh tinh vào vở, vờ như đang nghe giáo viên nói chuyện.Bên tai là tiếng cô ấy dọn dẹp đồ đạc, tay chân cũng coi như là nhẹ nhàng.Tiết học thứ tư, chủ nhiệm Triệu chỉ mất non nửa thời gian để nói về việc động viên đầu học kỳ mới và giới thiệu bạn học mới. Sau đó, giáo viên nói qua loa về lịch học bù của những ngày hè còn lại, tiếng chuông tan học liền reo vang.Tiết học tiếp theo là chương trình bình thường, Bối Lê thò tay vào ngăn bàn. Rõ ràng là sách giáo khoa và sách tham khảo đều có kích cỡ tương tự nhau, nhưng cô vẫn nhắm mắt rút ra được cuốn sách giáo khoa tiếng Anh cần thiết.Cô rất hài lòng, đây chính là tố chất của học bá.Nhưng chưa kịp tùy tiện lật đến trang nào, Trần Hòa ở bàn trên đã quay đầu lại: "Bạn mới, Giản Tích!"Trần Hòa trong lớp thuộc dạng lạc quan, thích nói đùa, mặt tròn tròn, dáng người béo nhưng chắc nịch. Cô thường bị trêu chọc nhưng không hề giận, thậm chí còn tự "bôi đen" bản thân. Cô đối nhân xử thế khéo léo, tin tức nhanh nhạy, được lòng mọi người.Lúc này, đương nhiên là phải phát huy tài năng xã giao của mình, làm quen với bạn học mới.Bối Lê đã chào Giản Tích, dù chỉ là một nụ cười đơn giản trao đổi qua lại, nhưng cô không có ý định thân thiết. Cô lập tức chống tay lên má, che chắn tầm mắt, giả vờ đọc sách."Chào cậu."Giọng nói của bạn cùng bàn mới trong trẻo như gió mát, có lẽ vì không nhìn thấy khuôn mặt ấy, Bối Lê cảm thấy cũng không đến nỗi khó nghe.Trần Hòa vốn rất giỏi đoán ý người, ban đầu tính kéo Bối Lê cùng làm quen với bạn học mới. Nhưng thấy cô đã chống tay lên, cô ấy rất có ánh mắt mà không nhắc đến."Trước kia cậu học ở trường nào chuyển đến vậy?""À, vậy chương trình học của các cậu học đến đâu rồi?"
"Thế là giống với tiến độ bên mình rồi."
...Bối Lê lật sách, những câu chuyện lọt vào tai cô cứ lửng lơ chẳng vào đâu, cho đến khi nghe Trần Hòa nói câu này: "Giản Tích, lúc cậu cười đôi mắt cong cong, trông dịu dàng lắm, đặc biệt dễ gần.""..."Bạn Trần Hòa, tài năng kết bạn của cậu rất mạnh, ý tưởng muốn làm quen với bạn học mới, giúp người ta hòa nhập vào tập thể cũng đáng khen.Nhưng mà, nói lời trái lương tâm như vậy có ổn không? Lại còn nói một cách "chân thành" như thế.Bối Lê thầm nghĩ. Cô thực sự cảm thấy gương mặt người này quá lạnh lùng. Tuy tinh xảo, nhưng không tạo được thiện cảm. Đặc biệt là sau cái nhìn lạnh như băng ở ga xe lửa hôm đó, nụ cười hiện tại của cô ấy càng trở nên giả tạo, không ăn khớp.Bối Lê rất tự tin vào ánh mắt của mình, vì từ nhỏ đến lớn cô xem TV, phàm là nhân vật nào mà cô thấy không có thiện cảm, về sau nội dung phim đều sẽ vạch trần đó là vai phản diện. Cô luôn nhìn người rất chuẩn.Không biết Trần Hòa có chui vào đầu cô nghe lén không, hay là ông trời không cho cô mặt mũi, Trần Hòa lén lút nhìn ra cửa, không thấy dấu hiệu giáo viên sắp đến, liền đặt điện thoại lên mặt bàn, nói với Giản Tích: "Này, cậu xem, vừa vào lớp bọn mình đã nói vậy rồi, lớp có một nữ —— khụ, tiên nữ tỷ tỷ, ôn hòa, lễ độ, dễ gần."Cái chỗ bị kẹt lại, Bối Lê nghe ra là định nói đến "nữ thần".Nhưng lớp họ đã bầu ra một nữ thần được công nhận, chính là cô – Bối Lê.Bối Lê lập tức thấy cạn lời với ánh mắt của các bạn học. Cô gái mới này dựa vào đâu mà được coi là nữ thần? Cứ cho là ngoại hình ổn đi, nhưng mới chỉ có một tiêu chí, quá qua loa.Nếu đã là học sinh, ít ra còn phải xét thành tích chứ?Trần Hòa: "Cậu có thể chuyển vào lớp 1 của bọn tớ, trước đây thành tích chắc cũng rất tốt hả? Cuối kỳ 1 bọn tớ hình như đều làm kỳ thi thử chung, các cậu thì sao?"Giản Tích: "Tớ cũng tạm, trước đây đứng nhất khối, nhưng đến Nhất Trung thì không biết thế nào. Lần trước bọn tớ cũng làm đề đó, tớ được 611 điểm.""..."Bối Lê được 608 điểm.Là một "nhân tinh" kiêm radar cảm ứng không khí nhỏ, Trần Hòa nhanh chóng nhận ra nhiệt độ xung quanh đang giảm đột ngột.Cô liếc nhìn về phía Bối Lê, luôn cảm thấy Bối Lê đang tập trung học tập với vẻ mặt bình tĩnh kia dường như có chút không vui. Không biết có phải là do tâm lý không, ngay sau đó cô vẫn quyết định kết thúc chủ đề: "Thôi sắp vào học rồi, không tám chuyện nữa. À đúng rồi." Cô vỗ trán, "Nói nhiều quá suýt quên giới thiệu bản thân. Tớ tên là Trần Hòa, mọi người thường gọi tớ là 'Bát Muội', cậu cũng có thể gọi vậy."Lời vừa dứt, cuộc đối thoại có vẻ liên tục bỗng chốc đứt quãng.Dù sao thì người ta nói chuyện thì cũng phải đáp lại một chút chứ. Bối Lê thấy lạ, lúc này mới nghe thấy giọng nghi ngờ của cô ấy: "Bát Muội? Xếp theo thứ bậc hả?"Xếp theo thứ bậc gì cũng không đến mức xếp đến vị thứ tám chứ. Thế hệ này phần lớn đều là con một, nhiều nhất là sinh đôi hay con thứ hai mà thôi.Lần này Bối Lê không nhịn được, bị ý nghĩ của bạn cùng bàn làm cho phì cười một tiếng. Cô nhanh chóng vờ như không có chuyện gì, giơ tay kia lên che miệng cười.Cô cảm nhận được ánh mắt của bạn cùng bàn quay sang, như thể dừng lại, cho đến khi Trần Hòa hỏi lại: "Thứ bậc gì cơ?" Như không nghe rõ âm đồng nghĩa, "Vì tớ là Bát quái (nhiều chuyện), tay thiện nghệ nhất trong lớp, giỏi nhất là tám chuyện và tìm tin tức."Rõ ràng không hề quay đầu lại, Bối Lê vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của bạn cùng bàn vẫn chưa rời đi. Nó như có nhiệt độ, khiến cô rất khó chịu, cuối cùng vẫn phải lên tiếng, tức giận giải thích: "Là 'bát' (bóc) chuyện theo kiểu lột da ấy."Lần này, hai người còn lại mới hiểu ra sự hiểu lầm vừa nãy.Đúng lúc đó, tiếng chuông vào học vang lên. Không kịp nói gì thêm, Trần Hòa quay đầu lại. Bối Lê cũng thở phào nhẹ nhõm.Chỉ là liếc mắt một cái, cô lại thấy nụ cười nhạt nhòa của bạn cùng bàn, như thể là vì cô vừa xen vào giải thích."..."Thế là lại được nhận thêm một nụ cười giả tạo, giả nhân giả nghĩa. Rốt cuộc vì sao cô lại phải nhiều lời như thế chứ?——————Buổi sáng trôi qua rất nhanh, làm bài và nghe giảng thì chẳng cảm nhận được thời gian.Có thêm một người bên cạnh, Bối Lê cảm thấy may mắn là mọi thứ vẫn bình yên vô sự. Thậm chí trên đường đi, biểu hiện của bạn cùng bàn mới còn đáng được khen ngợi một chút.Mưa nhân tạo đến nhanh đi cũng nhanh, không để lại dấu vết gì. Trận mưa chiều hôm qua như chưa từng tồn tại, bầu trời hiện giờ vẫn trong xanh và rực rỡ.Vào tiết cuối, mặt trời ngoài cửa sổ chói chang đến nỗi khiến người ta bực bội. Một tia sáng phản chiếu không biết từ đâu ra chiếu thẳng vào mắt Bối Lê. Cô đành phải giơ tay che trán, cố gắng nhìn bảng đen. Không lâu sau, bạn cùng bàn bên cạnh cầm một cuốn sách đặt xuống góc bàn, chặn lại đường đi của tia sáng. Tầm nhìn của cô ngay lập tức trở nên dịu hơn.Bối Lê miễn cưỡng thừa nhận, cái người cao hơn cô ba phân này, quan sát cũng rất tinh tế.Cho dù không nói ra, nhận được thiện ý nhỏ nhặt đó, vào tầm trưa, Bối Lê lẽ ra phải đứng dậy đi về phía nhà ăn, nhưng cô lại ngồi im bất động trên ghế, cứ như không nghe thấy tiếng chuông.Cả lớp học "ong ong" đứng dậy hoạt động. Đám con trai trong lớp dẫn đầu, đứa nào đứa nấy lao như điên về phía nhà ăn. Đám con gái giữ hình tượng thục nữ thì trông như bước nhỏ, nhưng thật ra cũng đi rất nhanh và vui vẻ."Bát Muội" vừa chủ động làm quen với người mới tất nhiên không thể lờ Giản Tích."Giản Tích, cậu muốn đi ăn cùng không? Hôm nay tớ hẹn bạn lớp bên cạnh, cả đám ngồi một bàn cho vui." Vừa nói, cô ấy lại nhìn Bối Lê đang ngồi yên một chỗ: "Hay là đi cùng với bạn cùng bàn của cậu?"Bối Lê xoay bút trên tay qua lại, không lên tiếng, để lại quyền lựa chọn cho bạn cùng bàn mới.Thật ra, "Bát Muội" ngày thường hay ngồi chung bàn với cô, nhóm của họ có sáu người, chơi với nhau rất thân, vừa đủ một bàn, phối hợp ăn ý.Nếu "Bát Muội" hôm nay nói là hẹn bạn lớp bên cạnh, thì chắc chắn là có việc.Nếu là người khác, Bối Lê chắc chắn sẽ mở miệng nói: "Vậy tớ dẫn bạn mới đi cùng là được."Thế nhưng đối với Giản Tích, Bối Lê có chút lười nói. Cô ấy muốn đi cùng cũng được, dù sao cô cũng không muốn chủ động rủ.Ngoài dự đoán mà cũng trong lẽ thường, khả năng nhận xét tình hình của bạn học mới này đáng tin cậy như điểm thi kiểm tra thử của cô ấy."Không cần, tớ còn có chút việc, cậu đi trước đi."Cô ấy không nói là với ai, nhưng đã giải thoát cho "Bát Muội".Chẳng mấy chốc, cả lớp vắng tanh. Bối Lê cúi đầu nhét cuốn sách vật lý làm dở lúc lơ đễnh vào ngăn bàn, rồi cuối cùng cũng đứng dậy. Cô nhìn người kia đang dựa vào bàn lướt điện thoại, không nói gì, nhưng ý tứ đã rõ.Cô muốn đi ăn cơm, cô ấy có đi cùng không?Khóe môi bạn cùng bàn mới cong lên, đôi mắt cong cong.Trong tình huống gần gũi và có chút kiên nhẫn này, Bối Lê mới phát hiện, hóa ra người này có một đôi mắt cười.Thảo nào cả lớp đều nói Giản Tích trông dễ gần. Ai cũng biết đặc điểm lớn nhất của mắt cười là sức hấp dẫn. Nhưng người này khi cười, phía trên mắt trái, ở đuôi mắt bên dưới còn có một nốt ruồi màu nâu nhạt, hơi nhô lên. Nếu không nhớ nhầm, cái này gọi là lệ chí*. Cả hai thứ này, một bên vui một bên buồn, kết hợp trên cùng một khuôn mặt thật sự rất mâu thuẫn.* Theo quan niệm dân gian, những người có nốt ruồi lệ chí thường có số phận long đong, hay phải rơi nước mắt, mang vẻ buồn bã, u sầu.Nhưng không sao cả, Bối Lê tự nhận mình đã ngộ ra chân lý, thì ra các bạn trong lớp đều bị đôi mắt cười của người ta mê hoặc, chỉ có mình cô là người tỉnh táo nhìn thấu sự thật.Nhưng bên này, Giản Tích cũng "không rõ chân tướng", chỉ thấy bạn cùng bàn mới của mình vô cớ nở một nụ cười khó hiểu.Thế là Giản Tích cũng cười theo.Bối Lê khó hiểu: "Cậu cười cái gì?""Cười cậu vẫn còn ở đây."Không đi thẳng xuống nhà ăn sau khi tan học, để lại bạn cùng bàn mới bơ vơ.Mắt Bối Lê trợn tròn ngay lập tức: Tôi ở lại đây quấy rầy cậu hả?Cái khả năng đọc vị tình hình của cậu khi đối diện với 'Bát Muội' đâu rồi?Không phải, cậu có nhận ra tôi không thích cậu không vậy?Bối Lê thậm chí còn phân tâm nghĩ, trong phim truyền hình, nguyên nhân cái chết của một số nhân vật rất đơn giản: "Ngươi biết quá nhiều rồi."Thấy bạn cùng bàn sắp nổi đóa, Giản Tích lại cười một cái: "Không phải, thật ra là vừa nãy nhìn thấy cậu cười có má lúm đồng tiền.""?"Bối Lê đang rơi vào tâm trạng phức tạp, cẩn thận nhìn bạn cùng bàn một cái.À, má lúm đồng tiền.Một bên là mắt cười, một bên là má lúm đồng tiền, nên nhìn vẻ bề ngoài thì coi như ngang tài ngang sức... sao?Không phải, tại sao tôi lại phải so sánh mấy cái này với cô ấy chứ?Giản Tích lại bổ sung thêm một câu, giọng nói mang theo nụ cười. Bằng cái giọng mà Bối Lê thấy có chút mát lạnh, không đến nỗi khó nghe."Má lúm đồng tiền đáng yêu lắm."——————Tác giả có lời muốn nói:Bối Lê: À, cậu tưởng cậu thả thính được tôi à?