[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên
Chương 2
"Giản Tích, em ngồi cạnh Bối Lê đi."
Đáng lẽ hôm nay Giản Tích nên ở nhà để hoàn thành các bản phác thảo. Sắp đến ngày khai giảng rồi, cô lại là học sinh chuyển trường, một thời gian nữa chắc chắn sẽ phải thích nghi với bạn bè, thầy cô và quan trọng nhất là môi trường học tập mới.Cô không biết ngôi trường Nhất Trung Viễn Thành - nổi tiếng có chất lượng giáo dục tốt, sẽ có áp lực học tập ra sao, nhưng theo suy đoán thông thường, những ngôi trường mang tên "Nhất Trung" thường có mấy đặc điểm: đội ngũ giáo viên hàng đầu, thành tích học sinh hàng đầu, và áp lực học tập cũng hàng đầu nốt.Vậy nên, để tránh việc thời gian bị dồn ép quá mức sau khi nhập học, cô phải tranh thủ kỳ nghỉ hè này tích trữ thêm nhiều bản phác thảo, "lo xa" một chút.Hai ngày trước, cô đã mua được một chiếc bảng vẽ đã ngưỡng mộ từ lâu. Chủ cũ rất quý nó, không yên tâm gửi chuyển phát nhanh, chỉ định phải giao dịch trực tiếp. Chủ cũ bảo sẽ quá cảnh ở Viễn Thành nên tiện thể gặp mặt hôm nay.Trời nắng gắt, Giản Tích chu đáo mua trước trà sữa lạnh cho người chủ đã vội vã đi đường. Sau cuộc giao dịch chóng vánh, hai người chia tay. Cô cẩn thận cất bảng vẽ vào ba lô, vừa ra khỏi nhà ga được vài bước đã bị một đứa trẻ "ăn vạ" một cách công khai.Giản Tích thực sự cạn lời. Cô nhíu mày tới tận thái dương, mà người đó đó còn "chị ơi" "chị ơi" gọi không ngừng. Định làm người ta ghê tởm đấy à?Sau khi chuyển hai chặng tàu điện ngầm, lúc về đến nhà mới, Giản Tích móc điện thoại ra xem màn hình.Năm giờ hai mươi ba phút.Đã gần hoàng hôn, chắc chú Chung đã về rồi, Giản Tích thầm đoán.Đây là cuối tuần thứ ba cô và mẹ dọn đến nhà mới. Cô đã cơ bản nắm được thời gian sinh hoạt của "bố dượng", cũng quen thuộc với môi trường sống mới.Chỉ là, cô vẫn luôn né tránh người "bố" này.Không phải cô không thích chú Chung. Người đàn ông đã đến tuổi tri thiên mệnh (khoảng 50), tính cách ôn hòa, đối xử với mẹ con cô đều rất tốt, đặc biệt là mẹ cô và chú ấy dường như rất tâm đầu ý hợp.Giản Tích không muốn gặp chú ấy, đơn thuần chỉ vì thiếu nữ 17 tuổi, đã không còn là độ tuổi ngây thơ cần tình thương của người bố thay thế. Một người đàn ông xa lạ với hình tượng người bố bước vào cuộc sống của cô, khó tránh khỏi có chút gượng gạo.Chú Chung còn có một cậu con trai, không biết cậu ta có thái độ thế nào với việc bố mình tái hôn và gia đình mới này.Vì chưa từng gặp mặt, Giản Tích thật ra vẫn luôn có chút bất an."Tiểu Tích về rồi à." Cô vừa thay giày ở sảnh, đã có người nghe tiếng đi ra.Giản Tích gật đầu với người đàn ông cao lớn kia, khóe môi nở một nụ cười nhạt đầy lễ phép.Quả nhiên chú Chung đã về."Mẹ con nói hôm nay phải tăng ca, tối nay chú lại đi đón mẹ con, thế nên lát nữa con tự ăn cơm tối trước được không?""Vâng, con biết rồi." Giọng Giản Tích vẫn giữ nụ cười, nhìn chú Chung vài giây rồi lập tức dời mắt, đi về phía cầu thang, "Con chờ hai người về ăn cùng.""Không biết mấy giờ mẹ con mới về, con đang tuổi lớn, đói thì cứ ăn trước đi." Như sợ cô còn muốn kiên trì, chú Chung nói tiếp, "À này, hôm nay đi chơi hả, trời nóng thế sao không gọi Tiểu Chu đưa đón?"Vị bố dượng này cũng giống như đa số bố dượng trên đời, hơi có vẻ lấy lòng nhưng lại cố tỏ ra cẩn thận, ý đồ muốn xây dựng mối quan hệ tốt với con riêng.Tiểu Chu là tài xế nhà họ Chung, trước đây luôn đi theo chú Chung, nhưng từ khi mẹ con cô dọn đến, phần lớn thời gian Tiểu Chu đều ở nhà chờ lệnh, để tiện cho hai mẹ con."Con sợ chú Tiểu Chu cũng bận." Giản Tích mím môi."Không sao đâu." Chú Chung như nghĩ ra điều gì đó, "Ngày mai, chú sẽ sắp xếp một người mới."Lúc đó Giản Tích chưa hiểu ý chú Chung, đến ngày hôm sau mới thấy tài xế mới đến là nữ."Tiểu thư Tích, tôi họ Quách. Sau này cô và phu nhân cần ra ngoài cứ gọi tôi, tiện lắm."Đó là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, hòa nhã và tháo vát.Cô biết, chú Chung thực sự rất chu đáo và quan tâm đến hai mẹ con.Cũng giống như bây giờ, họ nói chuyện cứ như quen thuộc nhẹ nhàng, nhưng khoảng cách lại cách nhau đến ba mét.Đối với người đàn ông không có huyết thống trong gia đình này, phần lớn thời gian chú Chung sẽ cố ý giữ khoảng cách trên một mét với cô, khoảng cách gần nhất là khi ăn cơm ở cùng một bàn.Đứa trẻ lớn thế này chắc chắn không muốn gọi người khác là bố.Mà trong ngày đầu tiên gặp mặt, để tránh lúng túng khi giới thiệu, mẹ cô vừa mở lời, chú ấy đã hào sảng nói thẳng với Giản Tích: "Sau này cứ gọi là chú là được."Tất cả những điều này, đều là vì người đàn ông ấy thực sự chân thành với mẹ cô, và cũng là một người có tố chất, tu dưỡng tốt.Nếu cô cũng luôn muốn mẹ mình có được hạnh phúc, thì xét thế nào, chú Chung đại khái là sự lựa chọn tốt nhất mà cô có thể tưởng tượng.Nhưng trong lòng Giản Tích lại rõ ràng, như vậy là đủ rồi, cô sẽ mãi mãi không coi chú Chung là người bố thứ hai.Tối nay, mẹ cô thực sự tăng ca rất muộn. Giản Tích vẫn không thể tự mình ăn cơm trước. Cô ôm bảng vẽ miệt mài vẽ hơn nửa đêm. Lúc sau họ về, cô cũng không để ý, chiếc bảng vẽ mới rất tiện tay. Chờ đến khi cô vẽ thỏa thích xong, bên ngoài cửa sổ đã đen kịt, cô vươn vai.Ngẩng đầu lên, bóng cây to lớn đung đưa in lên rèm cửa. Mơ hồ nghe thấy vài tiếng mèo kêu xa xăm, Giản Tích nhất thời có chút hoảng hốt.Thì ra khi ở căn nhà cũ bố để lại, cô vẽ tranh đến nửa đêm cũng sẽ nghe thấy tiếng mèo kêu như vậy. Đó là căn nhà bố được đơn vị trợ cấp phân, nhà cô tự bỏ thêm tiền mua. Hồi nhỏ, hàng xóm đều là đồng nghiệp của bố, sau này thời thế thay đổi, nhà cửa luân chuyển đổi chủ, càng ngày càng nhiều người ngoài dọn đến, nhưng nơi cô quen thuộc nhất vẫn là nơi đó.Cô nhớ chính là năm nay, nhà bà Trương ở mấy dãy nhà trước nuôi thêm một con mèo, là cháu gái bà gửi lại. Cô còn từng đến vuốt ve mấy lần.Giản Tích là người sống nội tâm, nặng tình cảm, hay hoài niệm. Dù vẻ mặt cô luôn lạnh lùng, già dặn trước tuổi.Người bạn thân Phù Nhạc trước khi cô chuyển nhà đã dặn dò một cách đầy lo lắng: "Đến trường mới, học thần cũng đừng có cao lãnh quá đấy nhé!"——————Ngày cuối cùng trước khai giảng, Viễn Thành đã hơn nửa tháng không mưa, bỗng nhiên đón một trận mưa rào lớn.Gần khu nhà có một cửa hàng 7-Eleven. Bối Lê ở nhà đọc tiểu thuyết chơi đến nửa buổi chiều thì đột nhiên thèm kem. Kéo tủ lạnh ra xem thì cây kem cô thích nhất lại hết sạch.Tiểu công chúa nhanh chóng quyết định chạy ra khỏi nhà.Lúc ra cửa trời đã âm u, Bối Lê không để ý, cô nhớ mấy hôm trước xem dự báo thời tiết thì gần đây toàn nắng to.Kết quả, vừa thanh toán xong, vừa xé túi đựng thì "ào" một trận mưa như trút nước đã chặn cô lại ở cửa tiệm.Động tác giơ kem của Bối Lê dừng lại một giây. Qua cửa kính, cô nhìn trận mưa như trời sập bên ngoài, có chút ngơ ngẩn.Nắng to đâu rồi?"Oa, mưa to thật đấy.""Mưa nhân tạo* thì là thế đấy, may mà mình mang ô."* Mưa nhân tạo (artificial rain) là một phương pháp khoa học nhằm kích thích các đám mây tạo ra mưa. Phương pháp này còn được gọi là gieo mây (cloud seeding). Mục đích chính của mưa nhân tạo là để tăng lượng mưa cho một khu vực cụ thể, đặc biệt là trong các trường hợp hạn hán nghiêm trọng hoặc để làm sạch không khí.Hai cô gái khác có vẻ là học sinh đang nói chuyện ở bên cạnh."..."Mưa nhân tạo?!Bối Lê bực bội bị cơn mưa giữ chân trong cửa hàng. Đợi một lúc lâu, khi mưa tạnh hẳn mới ra ngoài, tiện tay còn mua một hộp sữa tiệt trùng.Trời vẫn âm u, sợ lát nữa mưa lại, Bối Lê rẽ vào một con hẻm nhỏ để về. Từ xa, cô hình như đã nghe thấy âm thanh gì đó.Đến gần hơn, cô thấy dưới mái hiên một góc tường, một chú mèo con đang kêu "meo meo" yếu ớt.Chú mèo rất xinh xắn, màu lông như là bạc chuyển sang nhiều tầng màu không rõ là giống gì lai tạp. Đôi mắt to tròn, đáng thương nhìn Bối Lê.Bối Lê lập tức không dời bước đi được. Thật là muốn mạng mà.Động vật cô không thể cưỡng lại nhất chính là mèo. Dù hồi bé từng bị không ít mèo con cào, tình yêu với mèo vẫn không hề giảm.Hộp sữa tiệt trùng trong tay cô đương nhiên được "hiến" cho chú mèo con này.Chú mèo có vẻ đói, liếm một cách rất vui vẻ.Nhân lúc đó Bối Lê cũng nhìn rõ, chú mèo này không lớn, nhưng hiển nhiên đã cai sữa, chắc khoảng 5, 6 tháng tuổi.Bối Lê không thể nhận nuôi mèo hoang. Hồi bé bị cào, mẹ cô vẫn luôn rất ác cảm với thú cưng.Thế nên nhìn một lát, Bối Lê cũng chỉ đành xoay người rời đi.Tiếng mèo kêu thỉnh thoảng lại vang lên trong con hẻm yên tĩnh. Bối Lê cúi đầu, rất bất lực, chú mèo con kia lại đi theo cô.Đi đến gần đầu hẻm, đi thêm một đoạn nữa là đến cổng khu nhà. Bối Lê không còn cách nào, đành dừng lại, ngồi xổm xuống nói chuyện với nó: "Đừng đi theo ta, ta không nuôi được đâu."Cô thấy hơi lạ, theo lẽ thường thì mèo hoang chỉ nhận thức ăn, cho ăn xong nó sẽ tự đi, chẳng thèm để ý đến người đâu.Nhưng sau khi Bối Lê nói xong, nó thật sự không đi nữa, rồi đột nhiên chủ động ôm lấy tay cô. Bối Lê sững sờ, đầu nó chui vào lòng bàn tay cô, bắt đầu dụi dụi.Sau đó Bối Lê đi tiếp, nó không theo nữa, chỉ "meo meo" kêu to.Đi càng xa, tiếng kêu ấy lại càng như rõ ràng hơn, thậm chí còn vang vọng trong con hẻm.Vẻ ủy khuất, cứ như thể bị Bối Lê vứt bỏ. Rất nhiều lần Bối Lê thiếu chút nữa không nhịn được, muốn ôm nó về nhà.Hồi còn nhỏ, dù gia đình không cho nuôi mèo nhưng Bối Lê thỉnh thoảng vẫn đi cho mèo hoang ăn. Không nhớ từ lúc nào bị mẹ phát hiện, mẹ đã nói với cô: "Con làm thế không tốt cho chúng nó đâu, chúng nó phải tự đi kiếm ăn."Sau này cô lại đọc được nhiều ý kiến khác, rằng cho mèo hoang ăn không bằng nhận nuôi, hơn nữa còn phải đưa mèo đi triệt sản. Dạo đó, đúng là thời điểm mèo hoang tràn lan, khu nhà cô sống cũng náo loạn lắm. Có người khiếu nại, ban quản lý khu nhà đã trực tiếp dọn sạch tất cả mèo hoang.Sau đó, Bối Lê không còn thấy mèo hoang ở gần đây nữa.——————Ở Viễn Thành, việc học bù sau nắng nóng là chuyện thường. Đến ngày 1 tháng 9 sẽ có một buổi khai giảng mang tính hình thức, lần đó sẽ có đại hội tập thể, học sinh và giáo viên của các khối đều tụ tập ở sân thể dục. Còn hiện tại là đi học luôn.Cuốn vở trên bàn mở ra, Bối Lê không nhớ giáo viên nói gì. Cô không thể quên được chú mèo con hôm qua, cũng không biết nó có thể tự sống sót không.Nhất thời lại thấy bực bội, tối qua cô đã thăm dò ý mẹ xem có thể nhận nuôi mèo không, không ngoài dự đoán, bị bác bỏ thẳng thừng.Đang âm thầm buồn bã, chủ nhiệm lớp đột nhiên quay đầu nhìn ra cửa, tất nhiên, tầm mắt cả lớp cũng theo đó mà quay sang.Một cô gái hoàn toàn xa lạ, mặc đồng phục Nhất Trung của bọn họ. Chiếc áo đồng phục trông còn rất mới.Kiểu này, là học sinh chuyển trường?Đã lên lớp 12 rồi mà còn chuyển trường?Bối Lê nheo mắt lại, cảm thấy cô gái này có chút quen mặt, mà không hiểu sao còn thấy nụ cười của cô ấy rất chói mắt.Rõ ràng, người đó trông rất xinh đẹp."Xoẹt" một tràng pháo tay vang lên, Bối Lê theo số đông vỗ tay vài cái. Mấy lời thầy cô giảng trước đó cô chẳng nghe lọt câu nào, đành phải lúc này nghe một chút.Một lúc lâu sau, cô đột nhiên nhớ ra tại sao lại thấy học sinh chuyển trường này quen mặt.Gặp quỷ rồi! Đó không phải là con ma mặt lạnh gặp ở ga xe lửa mấy hôm trước sao?Có lẽ ấn tượng về lần gặp mặt đó quá sâu sắc, hình ảnh mặt lạnh của cô gái đã ăn sâu vào Bối Lê, khiến cô thấy nụ cười của người kia cũng là kiểu cười giả tạo, không chân thành mà đầy sự giả nhân giả nghĩa.Không đợi cô tiêu hóa "tin dữ" rằng mình sẽ trở thành bạn cùng lớp với người này, một màn sét đánh giữa trời quang tiếp theo đã xảy ra.Chủ nhiệm lớp không biết nghĩ gì, chỉ tay về phía cô. Một luồng giật mình chạy dọc sống lưng Bối Lê, linh cảm chẳng lành cùng với lời nói của chủ nhiệm lớp đồng thời xuất hiện."Giản Tích, em ngồi cạnh Bối Lê đi."Cô không kịp phản ứng, cô gái kia đối diện với cô, từng bước từng bước đi tới.Giản Tích, người được dặn dò không được quá cao lãnh, phải hòa đồng với bạn học mới, từng bước đi về phía người bạn cùng bàn mới của mình, chủ động thân thiện gật đầu."..."Tâm trạng Bối Lê nhất thời càng thêm phức tạp.Cậu gật đầu cái gì? Cái vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo của lần trước với tôi đâu rồi?——————Tác giả có lời muốn nói:Bối Lê: Quá ám ảnh, bạn cùng bàn mới là đến để ức chế tôi à?Giản Tích: Là đến để cưa đổ bạn gái.-Thật ra mèo con là con của Bối Lê và Giản Tích! (Không phải đâu)Nhưng kết tinh của tình yêu rồi cũng sẽ có nha ~