[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên

Chương 22



Ai cũng có lòng tham, nhưng không có gan làm

Trước đây khi Giản Tích đến nhà cô chơi, rõ ràng đã nói muốn tiết kiệm tiền để mua đàn guitar. Bối Lê vẫn luôn nhớ chuyện này. Theo lý mà nói, nếu tiết kiệm tiền thì chắc chắn phải tránh những chi phí không cần thiết. Bây giờ còn có nhiều tiền để mang bữa sáng cho cô sao?

Vậy có phải người này không thiếu tiền tiêu vặt, mà là: "Nhà cậu không cho cậu chơi đàn guitar à?"

Bối Lê nghĩ, có lẽ gia đình học thần quá chú trọng thành tích học tập, cảm thấy chơi đàn guitar là chuyện không đàng hoàng, điều này rất bình thường, nhiều phụ huynh đều có suy nghĩ như vậy.

Ăn hết bánh quy, Giản Tích nghe vậy không hiểu ý cô, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Bối Lê nói thẳng: "Tại sao cậu phải tự mình tiết kiệm tiền?"

"À." Giản Tích phản ứng một chút, liên kết trước sau, lúc này mới hiểu ý của Bối Lê.

Cô rũ mắt, hàng mi dài xinh đẹp che đi đôi con ngươi màu nhạt, bên trong triều lên triều xuống*. Suy nghĩ một lát: "Không phải nhà tớ không cho tớ chơi đàn guitar. Tớ tiết kiệm tiền là vì tớ thật sự không có nhiều tiền, nhưng mời cậu một bữa sáng thì không có vấn đề gì."

* sự dao động, dâng trào và lắng xuống của cảm xúc bên trong đôi mắt

Suy đoán thất bại, tình huống lại phức tạp.

Bối Lê không hiểu cô ấy. Giản Tích cả người như bị bao phủ trong một làn sương mù dày đặc, chỉ lộ ra một phần rất nhỏ. Nhưng nếu không có tiền, Bối Lê cảm thấy vẫn là không nên chiếm lợi của bạn cùng bàn. Cô muốn mở miệng nói vậy cậu đừng mang bữa sáng cho tôi, lại cảm thấy như vậy có thể làm Giản Tích hiểu lầm mình đang thương hại cô ấy không?

Yên lặng một giây, Giản Tích mới tiếp tục nói chuyện: "Nhà tớ... rất phức tạp, nói ra thì dài lắm..."

Bối Lê thật sự không phải người thích làm khó người khác, thấy Giản Tích cân nhắc nửa ngày đương nhiên cũng biết đây là chuyện riêng tư không tiện nói với người ngoài.

Cô không nhận ra rằng, Giản Tích tuy rằng rất do dự, nhưng việc có thể do dự đã là rất khó tin rồi. Giản Tích được bao phủ trong sương mù dày đặc, trước mặt cô lại có khả năng sẵn sàng thể hiện ra một mặt ẩn giấu sau lớp sương mờ đó, điều mà người bình thường không thể thấy được.

"Nữ thần đưa bài thi của cậu cho tớ mượn xem với!" Bát Muội bàn trên đột nhiên quay đầu lại.

"Ừm." Bối Lê thoải mái hào phóng đặt bài thi vào tay cô ấy.

Trải qua một gián đoạn này, Bối Lê vừa vặn lướt qua chủ đề không tiện vừa rồi. Cô làm bộ quên mất, hỏi Giản Tích: "Học thần, cuối tuần trước không rảnh, cuối tuần này có đi nhà tôi không?"

Để tỏ vẻ chủ đề chuyển hướng một cách tự nhiên, Bối Lê nghiêng đầu lộ ra vẻ kiêu ngạo thường thấy: "Có thể được tôi mời, còn mời hai lần, cậu đây là người đầu tiên đấy."

Giản Tích khẽ cười một tiếng, cũng không còn rối rắm nữa: "Từ chối thì bất kính."

——————

Cuộc sống lớp 12, trừ một số ít thời gian vui chơi, lười biếng, đại đa số thời gian mỗi người trong lớp 12-1 đều điên cuồng làm đề và học tập.

Bối Lê và Giản Tích, hai người bọn họ càng là mẫu mực trong số đó. Cả hai so với những người khác, trừ thái độ tự kiềm chế và kiên nhẫn hơn, hiệu suất làm bài cũng nhanh hơn rất nhiều. Thường thường lượng bài mà người ta làm trong một buổi tự học tối, cả hai chỉ cần một tiết học là có thể hoàn thành.

Ví dụ như bây giờ, Bối Lê nghe tiếng "sàn sạt" khắp lớp, đặt bút xuống, vươn vai lười biếng.

Cô đã hoàn thành bài tập hôm nay. Hai tiết tự học buổi tối tiếp theo chính là thời gian tự do học tập.

Ngoài cửa sổ màn đêm thăm thẳm. Mới hơn 8 giờ tối, đã như nửa đêm. Dần bước vào cuối thu, Viễn Thành trời tối đến sớm hơn.

Chiều nay còn có một trận mưa nhỏ, trong lớp thoang thoảng bay vào hương hoa quế trộn lẫn mùi lạnh. Vốn dĩ hoa quế cũng đã rụng gần hết, sau trận mưa này e là sẽ hoàn toàn biến mất dấu vết.

Bối Lê nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu đầy dễ chịu. Trong xoang mũi tràn đầy vị lạnh và ngọt, môi cũng cong lên. Sau đó cô liền xem bạn cùng bàn của mình.

Đây là một thói quen nhỏ được hình thành từ một khoảng thời gian trước, ngay cả cô cũng không biết.

Một khi cô bắt đầu làm bài thi, luôn lơ đãng mà so sánh với Giản Tích. Nếu cô viết xong trước, cô sẽ vui vẻ nho nhỏ, thưởng cho mình ngày mai có thể uống một ly trà sữa. Nếu Giản Tích viết xong trước... Vậy cô cũng chỉ có thể buồn bực mà ngày mai mua một ly trà sữa để cổ vũ chính mình.

Người bên cạnh dường như hành động vẫn đứt quãng, chắc là chưa viết xong.

Bối Lê mở to mắt tràn đầy tự tin lướt qua một cái. Người kia quả nhiên đang viết, chỉ là, dường như không phải bài thi đó.

Bài thi đó đã sớm được đặt sang một bên, chữ viết ngay ngắn, đã hoàn thành.

Bối Lê giật mình. Vậy cô lại chậm hơn bạn cùng bàn à?

Bất quá, Giản đại học thần đây là đang viết gì? Trên giấy nháp lác đác vài từ khóa, bên dưới liền bắt đầu tính toán.

"Leng keng" chuông tan học reo lên.

"Buồn chết đi được!" Bát Muội hô to một hơi, ngoài cửa sổ gió thảm mưa sầu. Cô ấy làm bài cũng làm rất khổ sở, quay người gọi Bối Lê: "Lê Tử ra ngoài hít thở không khí không?"

Bối Lê còn chưa mở miệng, đã bị Bát Muội lôi kéo ra cửa.

Ngoài phòng quả thật mát mẻ trong lành hơn rất nhiều, hương lạnh cũng càng thêm nồng đậm.

Họ dựa vào lan can, ngắm cảnh đêm bên ngoài. Thỉnh thoảng có mưa bụi li ti thổi qua, xem ra trận mưa buổi chiều vẫn chưa hoàn toàn tạnh.

"Bối Lê, cậu có thích nam sinh nào không?" Bát Muội đột nhiên bắt đầu buôn chuyện.

"Không có." Bối Lê thuận miệng trả lời.

"Vậy, nếu có nam sinh thích cậu, cậu có hứng thú thử hẹn hò không?"

Bối Lê ngước mắt, liếc nhìn Bát Muội: "Có ý gì?"

"Ha ha ha." Bát Muội cười nói: "Chính là, có nam sinh muốn theo đuổi cậu, nhờ tớ hỏi thăm một chút tình hình. Chẳng phải là nam sinh theo đuổi cậu quá nhiều sao, cậu từ chối cũng rất nhiều."

"..."

Bối Lê vừa nghe liền mất hứng: "Không có hứng thú."

Hơn nữa, ngay cả tự mình đến tỏ tình cũng không dám, còn tìm người hỏi thăm, đây được coi là người theo đuổi cô ít "nhát gan" nhất rồi.

Nam sinh tuổi này không phải đều tự xưng là nhiệt huyết, dám yêu dám hận sao?

Mặc dù người ta dám tỏ tình thẳng thắn, Bối Lê vẫn sẽ từ chối. Trên thực tế, như Bát Muội nói, hơn hai năm học cấp ba, cô từ khi nhập học đã bị đàn anh theo đuổi, sau đó là cùng khối theo đuổi. Số người từ chối quả thật có chút kinh người.

Ánh trăng và các vì sao đều bị mây mù che kín, chỉ có những tòa nhà cao tầng xa xa lấp lánh vài ánh sáng.

Bối Lê đột nhiên thấy rất kỳ lạ, cô lầm bầm: "Trong trường học có thiếu nữ sinh xinh đẹp hả, sao ai cũng thích tìm tớ, phiền chết đi được."

"Này, tớ nghe thấy rồi nhé!" Bát Muội bĩu môi: "Cậu cũng quá là 'đang ở trong phúc mà không biết phúc', còn phiền nữa chứ."

Bối Lê lè lưỡi: "Thật sự rất phiền mà. Lớp 12 rồi còn không chịu học hành tử tế, nam sinh trường chúng ta tập thể "khùng" tuổi dậy thì sao? Biết rõ là tớ không có khả năng, thì cũng nên thay đổi một chút, tìm người khác đi chứ."

"Một trường học nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng những người xinh đẹp thì chỉ có vài người thôi, tự nhiên sẽ được người ta nhớ đến." Bát Muội giải thích cho cô.

Bối Lê chu môi: "Đâu có thiếu như vậy."

Cô nghĩ đến La Khả Kỳ, một người cô không ưa, không có nội hàm, cả ngày ấu trĩ chết đi được. Nhưng một người như vậy cũng là hoa khôi của lớp 5.

Thời điểm này, cô hoàn toàn không nghĩ tới chính mình cũng là loại hình ấu trĩ chết đi được.

"Còn không ít?" Bát Muội kinh ngạc: "Lớp chúng ta mà nói, có thể xếp được cũng chỉ có cậu với Giản đại học thần thôi."

"Bất quá Giản đại học thần quá cao xa, lại ôn nhu. Mấy cậu nhóc mới lớn trong trường chắc đều có tà tâm mà không có can đảm." Bát Muội sờ cằm, ra vẻ cao thâm mà phân tích một hồi.

Bối Lê: "..."

Trở về lớp, Giản Tích đã đặt bút xuống, đang cầm điện thoại chụp ảnh. Chụp bài đề vừa mới viết xong.

Bối Lê sau khi ngồi xuống, vì vừa nói chuyện phiếm với Bát Muội, vô thức mà nhìn chằm chằm bạn cùng bàn.

Bát Muội nói trong lớp chỉ có cô và Giản Tích là "xếp được".

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Bối Lê đã biết Giản Tích xinh đẹp, nhưng việc nữ sinh khác xinh đẹp hay không thì thật ra chẳng liên quan gì đến cô. Vì vậy cô chưa bao giờ thật sự nhìn kỹ Giản Tích.

Ban ngày Giản Tích buộc tóc đuôi ngựa. Lúc này đã tháo dây buộc ra, tóc dài buông xõa, lười biếng mà tao nhã. Mũi thẳng, môi hơi mỏng, nhưng màu sắc lại tươi tắn. Khóe mắt lúc này không cong, nốt ruồi dưới mí mắt có vài phần cuốn hút. Khi không nói chuyện, khí thế liền lạnh đi.

Ngoài phòng học một mảng đen nhánh. Ánh sáng từ đèn sợi đốt chiếu xuống. Giản Tích trong mảng sáng tối này, vẻ mặt nghiêm túc.

Trong lúc vô tình, một sợi dây nào đó trong lồng ngực Bối Lê như bị ai đó khẽ khàng chạm vào.

"Sao vậy?" Giản Tích đột nhiên quay đầu lại, chú ý tới ánh mắt cô dừng trên người mình quá lâu.

"Cậu đang làm gì đó?" Bối Lê đột nhiên sửng sốt, tim đập nhanh hơn một chút, suýt nữa thì quay đi. Nhưng như vậy liền có vẻ rất chột dạ. Bối Lê cũng không biết mình chột dạ điều gì. Cô hướng cằm về phía điện thoại Giản Tích, cố gắng làm ra vẻ tò mò rất bình thường.

"Ồ, là bài đề của bạn học cũ, tớ giải đáp xong chụp gửi cho bạn ấy."

"Cậu thật là thích giúp đỡ mọi người nhỉ." Câu khen lại là một giọng điệu mỉa mai, Bối Lê thói quen kiếm chuyện.

Giản Tích gửi tin nhắn cho người ta, không ngẩng đầu lên, khóe môi cong xuống như đang buồn cười: "Tớ không giúp cậu à?"

"..."

Nói đến cái này Bối Lê liền bực!

Cô có chủ động xin giúp đỡ bao giờ đâu? Ngày nào cũng làm "tiểu giáo viên" cho cô!

Rõ ràng là cố ý châm chọc cô không làm được bài!

Nhưng Bối Lê bây giờ không muốn cãi nhau với Giản Tích. Cô sờ sờ mũi: "Khụ, chúng ta không phải là bạn cùng bàn sao?"

"Các bạn học khác trong lớp tớ cũng giúp mà."

Bối Lê nhíu mày: "Không giống nhau. Tôi, cảm giác được mà."

Giản Tích không nhắc đến các bạn học trong lớp thì thôi, nhắc đến Bối Lê liền phát hiện ra, ít nhất, đối với các bạn học khác trong lớp này, Giản Tích sẽ không kiên nhẫn như vậy mà còn chụp ảnh giải đáp riêng.

Giản Tích gửi xong tin nhắn, quay đầu lại nhìn cô một cái: "Không có gì khác biệt, tuyệt đại đa số mọi người tớ đều có một thái độ. Bạn bè của tớ, tớ với bạn ấy thân hơn, giống như cậu với Đăng Chiếu vậy."

Thậm chí, còn thân hơn giữa Bối Lê và Đăng Chiếu.

Ít nhất, Phù Nhạc là người duy nhất trên thế giới này biết bí mật của cô.

Bối Lê ngẩn ngơ, rũ mắt xuống.

Cô hiểu lời Giản Tích nói, người nhắn tin với Giản Tích kia, đối với Giản Tích mà nói không giống với tuyệt đại đa số người khác. Ở chỗ Giản Tích, người đó có sự đối đãi không khác gì cô, thậm chí, có lẽ còn tốt hơn cô.

Cô đã suýt quên mất, trong lớp này Giản Tích quả thật thân với cô nhất, đến Bát Muội cũng chỉ có thể xếp thứ hai.

Nhưng Giản Tích là học sinh mới chuyển đến học kỳ này. Vốn dĩ người ta cũng có bạn học và bạn bè của mình mà.

Thân thiết lâu hơn so với cô, người chỉ là bạn cùng bàn vài tháng.

Nghĩ đến điểm này, đáy lòng Bối Lê như bị một thứ gì đó tinh tế cào nhẹ, có một cảm giác bị đè nén không thể nói ra, còn có một loại cảm xúc rất xa lạ.

Cả người cô chùng xuống, sau nửa ngày mới vô biểu tình mà nhàn nhạt đáp một chữ: "Ồ."

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Tích: Thừa nhận đi, cậu ghen rồi.

Bối Lê: Không có.

Giản Tích: Cậu rung động rồi.

Bối Lê: Không có.

Giản Tích: Cậu muốn theo đuổi ngược lại tớ.

Bối Lê: ... Cậu nằm mơ! Cho dù thích tôi cũng không phải là người sẽ theo đuổi ngược lại!

Giản Tích: Ồ, vậy cậu thích tớ.

Bối Lê: ...

Chương trước Chương tiếp
Loading...