[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên
Chương 23
Lặng lẽ lấy lại cái bánh bao thịt mà cô đã cắn một miếng
Ánh nắng sớm mờ ảo, Bối Lê liền ra khỏi nhà.Vì dành thời gian bình thường ở nhà ăn sáng, cả người cô có một loại cảm giác mộng du. Ngày thường giờ này cô vừa ăn cơm vừa tỉnh ngủ.Đi ngang qua bàn ăn, mẹ cô còn đỡ cánh tay cô một cái, rất sợ cô đi tới đi lui ngã xuống đất. "Chú ý chút, hôm nay con đi sớm vậy làm gì?"Bối Lê xua xua tay, thất hồn lạc phách mà lảo đảo ra cửa.Đến lớp học, thật sự quá sớm, đội quân làm bài tập còn chưa tới. Lác đác vài người đeo tai nghe ở phía sau luyện nghe.Ngoài cửa sổ, bầu trời là một màu hỗn tạp giữa giấy trắng và mực xanh thẫm luân phiên. Toàn bộ thành phố đắm chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ.Bối Lê nằm bò trên bàn, chán ngán mà tỉnh ngủ.Đúng vậy, cô đến sớm như vậy làm gì chứ.Chẳng phải là bạn cùng bàn mời cô ăn sáng, cô chưa từng ăn sáng hay sao?Khắp sân trường trống vắng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bút của bạn học làm bài sột soạt trên giấy, càng thôi miên.Bối Lê mấy lần chợp mắt rồi lại mở mắt. Ra ra vào vào, có mấy nhóm người tới. Mắt thấy sắp đến giờ cô ấy thường tới, vị mời ăn sáng kia mới thong thả đến muộn.Có còn chút thành ý nào không?Bối Lê lửa giận dâng lên."Sớm." Người kia dùng giọng nói thanh thoát cười nói với cô.Nắng sớm mùa thu dậy muộn, lúc này chỉ lộ ra một viền vàng nhỏ, nhưng ánh mặt trời đã sáng lên, là một ngày đẹp trời không mây.Giản Tích mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, còn có chút sương sớm ẩm ướt, thanh thanh sảng sảng. Vừa ngồi xuống đã xua tan hơn nửa cơn buồn ngủ của Bối Lê, như bị sự thoải mái tươi mới của cô ấy làm cho tỉnh giấc."Ăn nào." Giản Tích cong khóe mắt cười, ngón tay thon dài khẽ gõ lên bàn Bối Lê."Hừ." Bối Lê khẽ cười một hơi, chậm rãi bò dậy, đang ấp ủ ý định chỉ trích Giản Tích một phen.Kết quả trước mặt liền có thêm một cái túi giấy, kèm với ly sữa đậu nành.Bối Lê nhìn kỹ, cạnh túi giấy còn có chút vết dầu loang lổ, tỏa ra mùi bánh bao.Trông đặc biệt khó coi."..."À, đây là bữa sáng mà cô đã bỏ bữa sáng do cô giúp việc ở nhà làm tỉ mỉ để đổi lấy.Thái dương Bối Lê mơ hồ giật giật, "Đây là?""Ba cái bánh bao, mua ở căng tin trường." Giản Tích giúp cô cắm ống hút vào ly sữa đậu nành, đưa tới trước mặt cô. "Trong trường sạch sẽ hơn một chút."Toàn bộ quá trình có một loại cảm giác quen thuộc như mẹ đang chăm sóc con gái mình.Bối Lê muốn nổi giận...Một tiếng "Bối Lê cậu thế mà lại ăn sáng!" kinh ngạc ngăn cô lại.Các bạn học trong lớp đã làm bài tập xong gần hết, mấy người tụ lại nói chuyện phiếm trước giờ đọc sách sáng.Mọi người đều nhìn với ánh mắt ngạc nhiên.Bối Lê còn ngạc nhiên hơn bọn họ, "Tớ còn không thể không ăn sáng à?""Khụ, trong ấn tượng của chúng tớ, nữ thần là không cần ăn!""..."Cái quỷ gì vậy, cô dù sao cũng ăn trưa ăn tối ở trường ngon lành mà, có cần khoa trương đến vậy không.Bối Lê tiện tay túm lấy ly sữa đậu nành mà Giản Tích đã chuẩn bị sẵn cho cô, hút một ngụm, mới qua loa nói: "Ngày thường tớ ăn ở nhà."Loại buôn chuyện tập thể này sao có thể thiếu Bát Muội được. Cô ấy nhanh chóng xoay người 180 độ từ bàn trước tham gia: "Đương nhiên biết cậu ăn ở nhà, ai mà có thể thật sự không cần ăn cơm. Huống hồ là lớp 12, với lượng lao động trí óc này mà ăn ít một bữa thì muốn lên trời!"Các bạn học liếc mắt nhìn thân hình tròn vo của Bát Muội, trong lòng thầm mắng, không, chỉ có cậu Bát Muội một bữa không ăn đại khái sẽ khó chịu đến lên trời thôi, đừng lôi tụi tôi vào. Người bình thường một bữa không ăn vẫn chịu được.Nhưng trên mặt mọi người đều ăn ý mà gật đầu lia lịa."Trọng điểm là, cậu lại ăn sáng ở trường!" Bát Muội chỉ ra mấu chốt.Không biết từ khi nào Đăng Chiếu cũng chạy tới xem náo nhiệt: "Đúng vậy, hồi cấp hai cũng chưa thấy cậu ăn ở trường bao giờ!"Giản Tích thu dọn đồ đạc của mình xong, lúc này mới rảnh tay chuẩn bị ăn sáng. Nghe vậy, đáy mắt sắc thái sâu hơn một chút, như có một tầng thuốc nhuộm tối màu lướt qua.Cô nghĩ thầm, mặt mũi mình cũng lớn lắm.Ngược lại lại không nhịn được có chút lo lắng, vậy chẳng phải mình đã làm Bối Lê khó xử rồi sao?Sự lo lắng này chưa kéo dài được một giây, Bối Lê bên cạnh cô dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: "À, chủ yếu là Giản Tích cứ nhất định phải mời tớ ăn cơm."Từ biểu cảm đến giọng điệu, một bộ không để tâm, nhưng lại rất bất đắc dĩ và kiêu ngạo."..."Kiêu ngạo cái gì vậy? Ngày thường bạn học gọi Bối Lê là nữ thần còn chưa thấy cô ấy kiêu ngạo như vậy.Giản Tích không cảm thấy mời ai ăn một bữa cơm là chuyện lớn lao gì, mời tiểu công chúa trà sữa cũng không biết bao nhiêu lần rồi.Nhưng, lời này của Bối Lê vừa dứt, các bạn học đều nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được như thấy ma.Giản Tích đi xem Bối Lê.Hai người ánh mắt chạm nhau, tiểu công chúa hơi sửng sốt, chột dạ mà lảng tránh ánh mắt, có chút trốn tránh, như sợ cô mở miệng phản bác không cho mặt mũi.Giản Tích hơi rũ mắt, cười khẽ một tiếng, làm như bất đắc dĩ: "Đúng, tớ nhất định phải mời cậu."Đỡ lời, Bối Lê bắt đầu đuổi người: "Được rồi được rồi, chúng tớ phải ăn sáng đây."Tay nhỏ phẩy phẩy, một bộ bổn cung phải ăn cơm các ngươi mau lui ra biểu tình.Mọi người nhường ra không gian, Bối Lê mới bắt đầu ăn.Cô cũng mới chú ý tới Giản Tích mang cho cô ba cái bánh bao là gì.Bánh bao nấm hương, bánh bao thịt, bánh bao đậu.Dường như rất đúng chỗ.Ăn chay ăn mặn phối hợp, lại còn có một cái bánh ngọt chuyên để ý đến khẩu vị thích ăn ngọt của cô.Nhưng mà... Bối Lê không thích ăn bánh bao thịt.Tiểu công chúa cắn một miếng, khó khăn nuốt xuống, liền rơi vào ngẩn ngơ."Sao vậy?" Giản Tích lập tức hỏi cô."Tôi không thích bánh bao thịt." Bối Lê nhíu mày: "Quên nói với cậu."Sợ Giản Tích hiểu lầm, Bối Lê nói thẳng: "Tôi từ nhỏ đã không thích ăn đồ có nhân. Hồi còn học mẫu giáo ngủ trưa dậy ăn điểm tâm, gặp bánh bao tôi đều phải móc hết nhân bên trong ra. Tết ăn sủi cảo, chú bác ông bà họ cho bao lì xì lớn dỗ tôi mới ăn. Một cái bao lì xì đổi một cái sủi cảo, mà cũng chỉ ăn vỏ, nhân cũng bị tôi chọc rách vỏ sủi cảo rồi vứt đi. Sau này lớn lên mới khá hơn một chút, các loại nhân khác đều có thể ăn, chỉ không thích nhân thịt, thấy ghê ghê.""Được, tớ nhớ rồi."Bối Lê nói một hơi một tràng dài, cảm thấy mình như bị Bát Muội nhập vào người, nói đến khát nước. Ôm ly sữa đậu nành uống hai ngụm, kết quả liền nghe Giản Tích nói... cô ấy nhớ rồi.Cô ấy ghi nhớ rồi là có ý gì?Bối Lê suýt bị câu nói này sặc, cũng may Giản Tích không vô lương tâm như cô mà cười to. Mà là vội vàng vỗ lưng giúp cô thuận khí.Khó khăn lắm mới nuốt trôi sữa đậu nành, Bối Lê lập tức trừng mắt với Giản Tích.Giản Tích buông đồ trong tay xuống, hai tay lười biếng giơ lên, làm ra một tư thế đầu hàng không hề có thành ý: "Tớ không muốn mưu sát đâu.""..."Cái gì với cái gì vậy!Bối Lê hít sâu một hơi: "Cái này trước chưa nói. Cậu nói cho tôi cái gì gọi là 'cậu nhớ rồi'?"Giản Tích buông tay xuống, treo nụ cười lười nhác, vẻ mặt chính là ý mà cậu đang nghĩ đấy.Bối Lê: "Lần mời ăn sáng này không phải là một lần thôi sao?" Cô dừng lại một chút, có chút khó khăn hỏi: "Cậu còn tính tiếp tục mời à?"Giản Tích: "Ừ."Bối Lê cảm thấy mình muốn ngạt thở. Đây là thật sự coi cô là trẻ con, coi mình là "tiểu phụ huynh" sao?Cô bị sỉ nhục!Giản Tích lại không hề để tâm: "Cậu còn có cái gì không ăn nữa không? Tớ ghi nhớ hết một lượt."Tiểu công chúa ngậm chặt môi không nói gì.Giản Tích cũng không ép buộc: "Vậy được, sau này chúng ta từ từ thử."Bối Lê: "!"Mắt thấy tiểu công chúa lại muốn "tạc mao*". Vừa mới khoe khoang là cô ấy muốn khoe khoang, nhưng bây giờ chê bai cũng là cô ấy chê bai.*miêu tả một người đang tức giận, cáu kỉnh hoặc bối rối đến mức "xù lông" lên.Giản Tích liền thấy rất bất đắc dĩ.Bất quá, cô mím môi dưới, không áp được nụ cười nhàn nhạt trong cổ họng: "Thôi, lừa cậu đấy.""..."Bối Lê thở phào một hơi thật lớn.Đùa gì vậy, Bối Lê có thế nào, cũng thật không đến mức nhìn bạn học của mình vừa tiết kiệm tiền, vừa lo bữa sáng cho cô."Được rồi, mau ăn đi." Giản Tích gõ gõ bàn học của cô, lại đưa cái bánh bao của mình chưa động đến trước mặt cô. "Bây giờ, cậu muốn ăn một cái nấm hương hay bánh đậu?"Bối Lê chớp mắt: "Vậy cậu chẳng phải không đủ ăn?"Giản Tích nghe vậy do dự một chút, lặng lẽ lấy lại cái bánh bao thịt mà cô đã cắn một miếng.Từ nhỏ đến lớn, Giản Tích chưa từng ăn đồ mà người khác đã chạm vào, bao gồm cả nước.Ngay cả với Phù Nhạc, cô cũng chưa từng như vậy.Cô trông có vẻ đặc biệt dễ gần, nhưng Phù Nhạc đã từng nói: Cậu thật ra rất ghét người khác phải không? Người ta mượn nước của cậu, cậu hào phóng cho, nhưng bản thân thì tuyệt đối không uống lại.Trên thực tế, nếu không phải bất đắc dĩ, cũng không ai mượn nước của cô. Không nói được lý do, chỉ là... không dám lắm.Bối Lê nhìn hành động của cô ấy, sững sờ một giây rồi chậm nửa nhịp mà "A" một tiếng.Giản Tích cho cô một ánh mắt khó hiểu.Hơn 7 giờ, Nhất Trung đã náo nhiệt hẳn lên. Có học sinh tự giác đọc sách, có học sinh vội vàng đùa giỡn.Ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi, phủ lên mọi thứ một vầng sáng rực rỡ.Bối Lê mím môi, nhìn Giản Tích ăn cái bánh bao mà cô đã cắn qua. Bên tai có hơi nóng chậm rãi lan tỏa, ửng lên một lớp phấn mỏng. Cô ấp úng: "Cậu... vậy có được không?"Cô cũng là người có thể nhìn ra tính cách của Giản Tích. Có chút không thể tin được Giản Tích sẽ đồng ý như vậy. Cô cảm thấy Giản Tích là kiểu người thà chết đói cũng sẽ không ăn chung một món đồ ăn với người khác."Hả?" Giản Tích cố ý xuyên tạc: "Được chứ, một cái bánh chay hoặc bánh đậu đổi một cái bánh bao thịt. Bánh bao thịt thơm hơn nhiều mà, tớ lời rồi còn gì?""..."Rõ ràng đều là Giản Tích một mình bỏ tiền mua. Còn lời với không lời gì nữa, nói chuyện không cần quá linh tinh được không?Bối Lê bất lực lẩm bẩm.Giản Tích lại tiếp tục hỏi: "Vậy, cậu muốn cái nào?""Bánh đậu."Giản Tích không như vừa rồi tự mình lấy cái bánh bao thịt của cô ấy, mà là rút khăn giấy lau tay rồi mới xách túi giấy của cô, cách hai lớp giấy lấy cái bánh bao đậu.Trong miệng còn không quên ném một câu: "Đã nói ăn ngọt nhiều dễ bị sâu răng rồi mà.""..."Lại bắt đầu rồi.Bối Lê không muốn dây dưa với cô ấy về vấn đề này, im lặng một lát rồi lại không nhịn được: "Ngày thường cũng không thấy cậu thiếu cho tớ kẹo mút."Lại xách cái ly sữa đậu nành chỉ uống một chút: "Cái này, cậu vẫn là cho tớ gấp đôi đường rồi đi?"Giản Tích khẽ cười một tiếng, không nói gì.Một lúc lâu sau, chuông đọc sách sáng đã reo. Hai người cũng đã ăn sáng xong từ lâu. Bối Lê mới hậu tri hậu giác.Trừ việc chuẩn bị bánh bao đậu và sữa đậu nành gấp đôi đường theo khẩu vị của cô, lúc bắt đầu Giản Tích đổi bánh bao với cô, phần của mình căn bản chưa động đến một miếng nào.Có phải... vốn dĩ là chuẩn bị trước cho cô, sợ cô không hợp khẩu vị.Người kia, vẫn luôn là người chu đáo.Bối Lê nhất thời lại có chút không nắm chắc, hay là nói đây là tự mình đa tình.Trước mặt và sau lưng, tràn ngập tiếng đọc sách của hàng ngàn học sinh toàn trường.Trong tiếng đọc sách này, Bối Lê dựng sách giáo khoa tiếng Anh lên, lén lút liếc nhìn bạn cùng bàn của mình.Nắng sớm đã hoàn toàn hiện rõ, chiếu từ cửa sổ vào. Giản Tích lưng thẳng tắp, tư thế lại lộ ra vẻ lười biếng. Trong một mảng sáng tối, mặt nghiêng cắt ra một đường nét mập mờ, duyên dáng.Cả người là một loại vẻ đẹp thanh tú.Bối Lê lại âm thầm thu hồi ánh mắt.Không biết từ khi nào bắt đầu, cô phát hiện mình và Giản Tích càng ngày càng... gần gũi?Cô không thể định nghĩa và miêu tả cảm giác này. Thật giống như Đăng Chiếu vừa nói, từ cấp hai đến giờ Đăng Chiếu nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy cô ăn sáng ở trường. Trong thời gian đó, Đăng Chiếu cũng đã mời cô, nhưng cô chưa bao giờ dao động.Nhưng cô và Giản Tích mới quen được bao lâu?Nhưng nếu nói là đặc biệt thân thiết, cũng không thể tính.Cô so sánh tình bạn giữa Giản Tích và Đăng Chiếu trong lòng mình, kết quả phát hiện hoàn toàn không thể so sánh được.Đăng Chiếu là người bạn thân siêu cấp vô địch của cô.Giản Tích tính là gì? Huống hồ hai người họ mỗi ngày đều cãi nhau, cô thường xuyên muốn "diệt khẩu" Giản Tích.Còn có... cái cảm giác thoáng qua tối qua, khi cô biết được sự tồn tại của người bạn mà Giản Tích chụp ảnh cho.Bối Lê xoa xoa đầu, liền cảm thấy, thật vô lý.