[BH] Chạy Trốn Đến Tận Cùng Thời Gian - IF Tịch Yên
Chương 21
Tiểu công chúa đổi tính rồi, đối xử với cô dịu dàng như vậy?
Mặc dù Giản Tích không hiểu tại sao tiểu công chúa Bối lại giận dỗi với mình, nhưng tiểu công chúa mà, tùy hứng là chuyện bình thường, Giản Tích không so đo với trẻ con.Khi chuông reo trở lại chỗ ngồi, Giản Tích lấy ra ba cây kẹo từ trong túi. "Muốn ăn vị gì nè?"Trước kia cô thường chỉ mang theo một cây kẹo, để phòng khi quên bữa sáng. Kết quả gần đây dỗ dành tiểu công chúa luôn không đủ, dứt khoát mỗi ngày mang thêm vài cây.Hôm nay là vị sữa bò, dâu tây và đào.Giáo viên đã vào cửa, ôm giáo án đi về phía bục giảng.Bối Lê lén lút liếc nhanh một cái, nhìn trúng vị đào, nhưng trong khoảnh khắc cô lại ý thức được, không đúng, mình không phải đang giận dỗi với Giản Tích sao?Cái người này gần đây càng ngày càng ranh mãnh, mỗi lần đều dùng kẹo que để dụ dỗ mình, đã hình thành kịch bản rồi!Bối Lê là người thèm một cây kẹo mút mà không có nguyên tắc như vậy sao?Bối Lê nhìn chằm chằm vào lớp giấy bọc, do dự một giây, cho dù là như vậy... cũng không thể thừa nhận!Thế là, sau một giây "đặc vụ chắp đầu", Bối Lê không hề luyến tiếc thu hồi ánh mắt, dùng lỗ mũi hừ ra một hơi.Coi thường cô à? Cô càng không chịu "hối lộ"!Giản Tích liền thấy rất kỳ lạ, hôm nay tiểu công chúa lại rụt rè? Không tự mình lấy, muốn cô dâng lên à?Không sao, phục vụ là về đến nhà rồi sao? Giản Tích lại nhét hai cây kẹo khác vào túi, rất chính xác mà đẩy cây kẹo vị đào tới bàn của bạn cùng bàn.Cô rất tự tin vào khả năng "bắt đúng" ánh mắt và khẩu vị của Bối Lê.Kết quả, chưa đợi cô thu tay về, bạn cùng bàn liếc mắt thẳng, món đồ nhỏ bọc giấy màu hồng đào lại được trả về.Giản Tích nhất thời hoảng hốt lại đau đầu.Tiểu công chúa hôm nay không dễ dỗ rồi.Thật ra Giản Tích từ nhỏ đến lớn, chưa từng dỗ ai, bởi vì không ai hờn dỗi với cô như vậy. Cô từ trước đến nay luôn làm những điều tốt cho mọi người.Huống hồ, cô kết bạn, thật sự quá dễ dàng.Giản Tích rất ít khi từ chối người khác. Rất nhiều người cảm thấy cô có tính cách ôn hòa nhưng thực tế lại chỉ có thể từ xa mà nhìn, không thể gần gũi. Mọi người tìm cô giúp đỡ luôn phải cân nhắc, khi định giá rất thấp, lại rất dễ dàng được cô đồng ý. Càng cảm thấy sự giúp đỡ mà người ta đưa ra rất lớn, càng thêm cảm thấy cô là người tốt.Bối Lê là nan đề từ trước đến nay chưa từng gặp của cô. Nhưng cô lại luôn rất kiên nhẫn, không hề cảm thấy một tia phiền muộn nào.Đường này không thông, Giản Tích liền ngoan ngoãn một lát. Đến giờ tự học, mới lại thò râu ra thăm dò."Tớ cảm thấy bài này không chỉ có hai cách giải. Thầy Tống không phải nói có thể tự mình mở rộng sao? Thầy ấy chắc chắn có giữ lại, hay chúng ta cùng thử xem?"Thảo luận đề là một lý do vô cùng chính đáng, đặc biệt là khi hạng nhất và hạng nhì toàn khối ngồi với nhau.Bối Lê liếc qua đề, trong đầu đã lóe lên vài ý tưởng giải đề với tốc độ ánh sáng. Bài này những người khác thảo luận là bình thường, nhưng đối với cô và Giản Tích, quá dễ dàng, rất là thừa thãi.Cô lại liếc Giản Tích một cái, dễ dàng nhìn thấu ý định lấy lòng của Giản Tích.Cô muốn cười, tâm trạng không hiểu sao lại tốt lên.Nhưng tiểu công chúa tâm trạng càng tốt lại càng thích làm bộ làm tịch. Cô thu hồi ánh mắt không nói gì, lờ đi câu hỏi và thỉnh cầu của Giản Tích.Cúi đầu lo giải đề của mình, khóe môi lại không nhịn được mà nhếch lên một chút.Mấy ngày nay Bối Lê thường xuyên làm nũng với Giản Tích, đều không quá đáng, mang ý nghĩa đùa giỡn là chính. Giản Tích vui vẻ phối hợp, cô vốn dĩ ít người, lại không thích trêu chọc ai. Giờ có một tiểu gia hỏa "gần nước được trăng", lớn lên nhìn rất vui mắt, coi như là trong cuộc sống lớp 12 bận rộn lấy đó làm điều hòa. Chơi trò gia đình với tiểu công chúa, cô sao lại không làm?Chỉ là hôm nay Giản Tích thật sự không có hứng thú cao, vừa trải qua chuyện với Chung Chi Hàng, cả người cô có chút uể oải.Trong lớp học không có tiếng người nhưng cũng không tĩnh lặng. Ngoài cửa sổ thổi qua một trận gió mạnh, thổi rèm cửa bay phất phơ, "thịch thịch thịch" còn có tiếng kính va đập. Có giáo viên đi tuần qua, gõ cửa sổ lớp các cô.Không biết nói gì đó, bạn học gần cửa sổ kéo cửa sổ xuống một chút. Tiếng gió bị ngăn cách ở bên ngoài, trong lớp lúc này mới yên tĩnh hơn nhiều.Áo đơn vẫn không chịu được, hôm qua lại không ngủ ngon, trạng thái thật sự không tốt. Yết hầu Giản Tích ngứa, ho khan vài tiếng. Xem ra trong thời gian ngắn không dỗ được tiểu công chúa, cô thở dài một lát, vùi đầu cũng chuyên tâm giải đề.Tiếng thở dài đó thật lâu, Giản Tích không biết, nhưng Bối Lê lại nghe vào tận đáy lòng. Tâm trạng vừa được nâng lên của cô lại nhanh chóng chùng xuống.Sau đó, Giản Tích đứt quãng ho khan.Bối Lê bắt đầu đứng ngồi không yên, hơn mười phút sau cuối cùng chuông tan học cũng vang lên. Buổi chiều chỉ còn một tiết học cuối cùng, Bối Lê lại với tốc độ ánh sáng đặt bút xuống chạy ra khỏi lớp.Giản Tích nhìn bóng dáng vội vã kia cười khổ. Cô đã làm chuyện gì kinh khủng vậy, hôm nay tiểu công chúa lại không thích cô đến vậy."Rung rung." Điện thoại trong túi quần rung lên, Giản Tích cúi đầu.Phù Nhạc: Đại học thần Giản, cậu với bạn cùng bàn đáng yêu của cậu gần đây sống hòa bình không?Phù Nhạc đã một thời gian không nói chuyện phiếm với cô, chắc cũng bận. Cho dù Nhất Trung so với trường cũ của Giản Tích nghiêm khắc hơn, nhưng vào thời điểm lớp 12 này, học sinh nào cũng sẽ không có thời gian rảnh.Giản Tích: Tạm ổn, hôm nay sao có thời gian rảnh tìm tớ vậy?Phù Nhạc thầm nghĩ, chẳng phải lần trước cậu nói bạn cùng bàn cậu đáng yêu sao.Hai người hạng nhất, hạng nhì toàn khối rõ ràng là đối thủ cạnh tranh. Kết quả cậu lại cảm thấy đối thủ của mình đáng yêu, chuyện này bình thường sao?Giống như Hoa Sơn luận kiếm, Đông Tà và Tây Độc đang ra chiêu, một cảnh tượng nghiêm túc, căng thẳng biết bao. Đột nhiên Đông Tà mở miệng, bạn tưởng hắn sẽ nói: "Võ công độc ác! Đáng tiếc ngươi đã gặp phải ta! Xem chiêu!"Kết quả, người ta lại bình tĩnh nói: "Tây Độc thật đáng yêu."Đây chẳng phải là một kiểu trào phúng cao cấp sao?Nếu Tây Độc có chút lòng dạ, nhất định sẽ phải la ó lên mà liều mạng với ngươi.Nhưng Phù Nhạc biết bí mật của Giản Tích, cho nên điều này rất có thể không phải trào phúng.Nhưng Tây Độc không biết mà...Phù Nhạc: Ồ, không phải cậu nói bạn cùng bàn cậu là hạng nhất trước kia sao? Tớ chủ yếu việc học bận rộn, tâm hồn mệt mỏi cần buôn dưa để cứu vãn, nên đến xem náo nhiệt. Muốn biết học thần đối với học bá, hiện giờ tình hình chiến đấu thế nào, có chém giết thảm thiết không.Giản Tích: Tạm ổn, thi hai lần, tớ vẫn luôn hạng nhất.Phù Nhạc nghĩ thầm, ồ, đại học thần Giản không có nương tay, xem ra cũng không có "thương hương tiếc ngọc" gì. Vậy trước đây cô ấy đã nghĩ nhiều rồi.Phù Nhạc: Được, đại học thần uy vũ. Các cậu không đánh nhau ngầm đấy chứ?Giản Tích: ?Giản Tích: Chỉ là một thứ hạng thôi, không đến mức đó.Bất quá, Giản Tích cau mày. Tiểu công chúa thật sự có tính cách ham thắng, cô đúng là không quan tâm thứ hạng. Nhưng Bối Lê nói vậy, nhất thời cô cũng có chút không nắm chắc.Phù Nhạc hoàn toàn yên tâm, bạn thân không chìm đắm trong lưới tình, mạng sống cũng không ngốc nghếch, nhìn có vẻ ngồi chung với bạn học mới cũng khá tốt. Vậy cô cũng dọn dẹp kết thúc công việc, chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi này.Phù Nhạc: Cũng đúng. À, cậu còn cảm thấy bạn cùng bàn của cậu đáng yêu không?Trước khi kết thúc công việc cô tính hỏi thêm một lần cho chắc. Với sự hiểu biết nhiều năm của cô đối với Giản Tích, người này đối với người, đối với lẽ phải đều rất thờ ơ. Ngẫu nhiên nổi hứng chủ động khen người ta đáng yêu đã là rất bất thường, bây giờ nhiệt huyết sôi trào kia chắc hẳn đã nguội rồi.Kết quả bên kia dừng lại một chút, cô thấy khung chat phía trên vẫn lặp lại: "Đối phương đang nhập..."Hơn nửa ngày, cuối cùng cũng có hồi âm.Giản Tích: Rất đáng yêu.Không được rồi, mới có bấy lâu mà còn thêm cả chữ "rất"? Lên cấp cao hơn rồi à.Phù Nhạc chớp chớp mắt, đang muốn hỏi tiếp thì tiếng chuông vào học "leng keng" đột ngột vang lên. Phù Nhạc thấy đối phương lại gửi tới một tin nhắn, đầu toát ra vạch đen, chỉ có thể cất điện thoại vào cặp sách. Đùa sao, tuy rằng phong cách trường học của cô không nghiêm khắc bằng Nhất Trung, nhưng tiết này là tiết của chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp là người rất nghiêm khắc.Ánh mắt Giản Tích từ cửa lớp lại nhanh chóng thu về trên người Bối Lê đang lao vào. Cô gõ "Vào học rồi, lần sau nói tiếp." mấy chữ, cất điện thoại, trước khi Bối Lê lao tới, đứng dậy nhường chỗ.Một trận gió thổi qua, tiểu công chúa thoắt cái đã ngồi vào chỗ. Giản Tích ngồi xuống theo, nghe thấy tiếng "phanh" nhỏ, ngước mắt lên thấy trên bàn mình có thêm một ly trà sữa.Nắp còn bốc hơi nóng, hiển nhiên là vừa pha xong.Bối Lê thiên vị trà sữa, thích nhất loại pha sẵn tại tiệm. Ở trường học sẽ tạm chấp nhận mua loại đóng gói sẵn, nhưng thật sự rất ít khi tự mình pha một ly.Giản Tích có chút "thụ sủng nhược kinh", phản ứng một lúc. Đây chẳng lẽ là tiểu công chúa tự tay pha cho cô?Tiểu công chúa đổi tính rồi, đối xử với cô dịu dàng như vậy?Tiết này vẫn là tiết tự học. Bối Lê đặt trà sữa xuống xong cũng không nói chuyện, trên chóp mũi toát ra những hạt mồ hôi li ti. Đây là bởi vì không phải giờ giải lao, đi siêu thị mua đồ còn phải pha trà sữa nữa, thật sự quá vội, chạy ra.Giản Tích đối diện với cô, tiếp đó giơ tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô.Bối Lê không tránh không né, bởi vì cô căn bản không nghĩ tới Giản Tích sẽ có hành động này, quả thật là không thể tin được.Nghịch tặc to gan! Mặt của bổn công chúa là thứ tiện dân ngươi có thể chạm vào sao?Giản Tích cũng dùng ánh mắt đáp lại cô, nhướng mày ý bảo —Trên người cậu đang mặc vẫn là áo khoác đồng phục của tớ đấy.Đây chính là lúc vừa giận dỗi, Bối Lê giận dỗi cũng không cởi ra trả lại cho cô.Giản Tích lại ho khan một tiếng. Bối Lê trừng mắt nhìn cô, giơ tay liền kéo khóa kéo, rất có một loại khí phách "người nghèo không nhận của bố thí", nhưng khí phách còn chưa kịp phát ra, vì Giản Tích rất nhanh cũng giơ tay đè lại tay cô, ngăn cản cô."Tớ không sao, cảm ơn trà sữa của cậu."Vì chạy bộ nên người nóng lên, lòng bàn tay Giản Tích lại mát lạnh. Chạm vào mu bàn tay cô, Bối Lê khựng lại.Một tia cảm xúc tương tự như sự xót xa lại lẫn với những cảm xúc không rõ khác lướt qua từ sâu trong lòng.——————Đối với sự dịu dàng đặc biệt của Bối Lê, Giản Tích vừa bất ngờ lại vừa cảm động. Điều khiến cô không ngờ là sự dịu dàng này lại không phải "phù dung sớm nở tối tàn", mà lại liên tục kéo dài đến tận ngày hôm sau.Giờ giải lao, Giản Tích mở một gói bánh quy ăn, kết quả quá khô nên bị nghẹn.Bên cạnh, Bối Lê vui sướng khi người gặp họa, bài thi còn không làm, chống cằm xem cô cười không ngừng."..."Giản Tích uống mấy ngụm nước mới đỡ, nội tâm thầm mắng."Học thần." Bối Lê lại gọi cô, có vẻ không quan tâm: "Cậu đừng ăn bánh quy bánh mì nữa. Từ ngày mai bắt đầu mang bữa sáng đi."Giản Tích: "?"Bối Lê quay mặt đi, như không kiên nhẫn mà giải thích: "Chính là cậu đọc sớm xong thì như trước kia ấy, ăn mấy thứ bánh bao, sủi cảo, bún xào, mì xào của cậu đi.""Không." Một chữ rõ ràng, dứt khoát.Bối Lê nghe vậy kỳ lạ, lúc này mới ngẩng đầu lên.Giản Tích: "Cậu không phải không thích mùi đó sao?""..."Bối Lê cắn môi, cô ấy quả nhiên biết. Cô ấy quả nhiên cũng là vì điều này mà vẫn luôn nhường cô, ủy khuất bản thân gặm bánh quy."Đó là lúc tôi ăn no rồi." Bối Lê thở ra một hơi. Cô thật sự không thích cái cảm giác này, cái cảm giác mình cứ dằn vặt, khó chịu. Cô hừ ra câu chữ: "Từ ngày mai, tôi sẽ ăn cùng cậu là được."Tiếng cười khe khẽ vang lên, là loại tiếng cười mà cô đã từng khen là dễ nghe.Bên tai như có ai châm một que diêm, đốm lửa, từ từ khuếch tán hơi nóng.Giản Tích cười vài tiếng, dường như rất vui vẻ: "Được, vậy từ ngày mai tớ sẽ mang bữa sáng cho cậu.""...?"Bối Lê muốn vỗ bài thi trong tay lên mặt cô ấy. Mang bữa sáng?! Mang cái quỷ!Cho chút thuốc màu liền mở tiệm nhuộm, cậu đây là làm "tiểu phụ huynh" của tôi lên cơn nghiện hay sao?——————Tác giả có lời muốn nói: Bối Lê: Phi, lại lấy tôi làm trẻ con. Một tấm lòng tốt đẹp cho chó ăn!Giản Tích: Cái gì mà một tấm lòng tốt đẹp, là một tấm lòng chân thật đi.Bát Muội nhìn thấu mọi chuyện: Ài, chung quy là trao nhầm người.Bối Lê: ...-Mọi người đừng học hai bạn này, bị cảm không thoải mái vẫn là uống nước ấm tương đối tốt, ăn ít đồ ăn vặt nhé ~Bất quá tác giả lúc bình thường bị cảm sẽ thích uống trà sữa nóng và cà phê, ha ha ha.