{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả

Chương 10 : Tình Mẫu Tử



Thúy My ôm trên tay đứa con, ánh mắt ả run rẩy trầm xuống một cách u uất. Từ từ cởi cúc áo xuống,  đưa núm ti vào miệng đứa trẻ. Con bé bú vô cùng vội vã, trông có vẻ nó đói lắm. Nhìn màu tóc, ánh mắt của con bé.

- Trời ơi...con tôi đấy ư? Con...con xinh quá...

Tâm trạng ả như một phần nào đó xoa dịu đi nhưng rồi ánh mắt Thúy My lại rũ xuống không giấu nổi được vẻ buồn rầu.

- Nhưng con là con gái,... con sẽ phải làm sao đây...?

Không biết suốt khoảng thời gian qua ả đã trải qua những gì. Nhưng rồi Thúy My bắt đầu hiện hữu định kiến về giới tính,  đó không hẳn là sự phân biệt đối xử, đó không phải là trọng nam khinh nữ cũng như không phải là kiểu câu nói: " phụ nữ phải thế này..." hay " Đàn ông phải thế kia..." mà là một sự thương hại, thương cho số phận của người phụ nữ đấu tranh hàng trăm năm để rồi định kiến vẫn không bao giờ buông tha cho họ. Thúy My lần đầu tiên thương sót cho một ai đó là những gì kinh khủng suốt năm qua, không còn là sự tranh chấp đố kị hay hành vi giành giật một người đàn ông với những người phụ nữ khác, vì giờ trong tâm trí của ả chỉ có là sự thương hại.

Thúy My muốn được đưa con đi đến một nơi thật xa, muốn được cưng chiều đứa con mình như một nàng công chúa giống như cách ả nhận được từ cha mẹ mình hồi còn bé. Nhưng rồi Thúy My lại bắt đầu lo đủ thứ, ả lo rằng bản thân sẽ không đủ điều kiện về tài chính để cưng chiều con, ả lo rằng đứa trẻ sinh ra thiếu vắng đi tình yêu của cha, ả lo rằng sự cưng chiều của của mình sẽ biến thế giới của đứa con chỉ toàn là màu hồng, đến khi đứa trẻ đó đối mặt với hiện thực tàn khốc cuộc sống, con bé đứng không vững mà xô thẳng vào ngã rẽ và trở nên thảm hại giống như ả. Và hơn thế nữa, làm sao để ôm con chạy trốn được bây giờ.

- Đứa trẻ ham ăn này, con thật là...!

Thúy My tặc lưỡi nhìn hai bình sữa của mình chưa được bao lâu đã bị đứa con mình vắt kiệt nhưng may sao lúc đấy con bé cũng no bụng nên lăn ra ngủ luôn không chút trần trừ, ả phì cười đặt con bé xuống đùa một câu.

- Ham ăn ham ngủ như con thì sau này ai yêu, hả?

Sức khỏe của Thúy My thực sự rất là yếu, ả liên tục phải điều chỉnh chế độ ăn vì cơ thể của Thúy My bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng khiến bác sĩ lo rằng ả còn không có đủ sữa cung cấp cho con. Ả luôn phải ăn thật nhiều,  cấp đầy đủ dinh dưỡng cho cơ thể mặc cho việc Thúy My vốn là người kén ăn như thế nào, đặc biệt là căn bệnh trầm cảm sau khi sinh của Thúy My có dấu hiệu tái phát. Suốt khoảng thời gian đó, thực sự sức khỏe của ả quá yếu, Thúy My gần như mất đi khả năng đi lại như người bình thường, đến nỗi ả không đi nổi bô mà phải đóng bỉm, nói gì đến việc đi vệ sinh thường.  Đã vậy sức khỏe tinh thần của ả cũng nhiều khi xuống trầm trọng, đặc biệt là việc mỗi lần ăn xong ả ói ra  không ngừng.

Nhìn vào tấm gương phản chiếu, ả thấy dáng vẻ sơ xác của bản thân trong gương. Khuôn mặt vốn đã không xinh đẹp giờ càng trông thêm xấu xí và thảm hại, mặc cất công phẫu thuật thẩm mỹ ả cũng không tránh khỏi được "sự trừng phạt của cuộc sống ", đã vậy quầng mắt còn thâm do trằn trọc nhiều đêm không ngủ được vì con quấy phá đòi ăn. Nhiều lúc ả đã từng hét lên.

- Im đi !!

Rồi suýt nữa cầm gối dìm chết đứa con, may kịp thời tỉnh lại. Lúc đó Thúy My còn thấy hình bóng của Lan Anh bên ngoài đang nhìn ả, ánh mắt của cô như cây kim xiên thẳng vào tim ả. Thúy My vẫn nhớ rõ, nhớ rõ từng câu từng chứ Lan Anh dành cho ả, không cần phải là một lời trù ẻo cay nghiệt, nó cũng đủ để dìm chết con người ta xuống cơn đau như bị lũ quỷ đỏ dưới địa ngục bóc đi từng lớp da lớp thịt. Suốt Khoảng thời gian ở bệnh viện dù sao đứa con cũng đã trở thành động lực lớn nhất của ả, Thúy My lấy điều đó để cải thiện lại sức khỏe của bản thân từ từ từng chút một. Mỗi lần nghe thấy bác sĩ thông báo về tiến triển, ả vui lắm toàn ra kể cho con nghe dẫu cho dù đứa trẻ đó không biết nói, chỉ biết ừ à vài câu còn lúc đói thì lại khóc toáng lên đòi mẹ cho bú. Nhưng ả không quan tâm, Thúy My không ngừng chìm đắm vào cảm giác ấy mà Thúy My quên hết đi những gì ả sau này phải đối mặt. Ngay sau khi nghe thấy thông tin ngày mai xuất viện ả có thể xuất viện, Thúy My đã vui mừng khôn xiết rồi. Ra kể cho con, xong thoáng chốc ả cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

- Thế nào rồi?

- Tôi...tôi cảm thấy đỡ hơn chút.

- Tôi thấy cô đi lại được, chạy nhảy cũng tốt nhỉ?

- Ừ...

- Chúc mừng cô, ngày mai có thể xuất viện được rồi.

- Ừ...

Thúy My chỉ biết ầm ừ trước mỗi câu nói của Lan Anh, nhưng sau khi cô ta rời đi như thể đã cướp đi hết sự vui vẻ của ả đang có.

- Mai sẽ xuất viện ư?...

Chương trước Chương tiếp
Loading...