{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 9: Đứa con
- A!!...- Cố lên cô ơi, sắp được rồi sắp được rồi.Tiếng vọng vang lên trong phòng phẫu thuật, Thúy My đau đớn mồ hôi vễ vãi khó khăn lắm mới rặn được đứa trẻ ra. Ả dường như chỉ muốn ngất đi trước những cơn đau và xấu hổ đấy. Bỗng dưng trong tiếng xì xào bàn tán của bác sĩ xung quanh trong phòng phẫu thuật, thì một tiếng khóc của đứa trẻ đột nhiên vang lên.- Chúc mừng chị, chị đã hạ sinh được một bé gái vô cùng kháu khỉnh.- Đứa trẻ đó...Ả chưa kịp nói gì thêm đã ngất lịm đi luôn trong phòng y tế vì quá đau đớn. Vừa tỉnh dậy, mập mờ trước mắt của ả là hình bóng của cô đang ngồi trước đó.- Tỉnh lại rồi à, Thúy My? Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi.- Kinh khủng....tôi cảm thấy vô cùng khủng khiếp!- Ồ vậy tôi nghĩ còn có những thứ khác kinh khủng hơn cô chuẩn bị gặp đấy.Vừa dứt câu một cô Y Tá bế một em bé sơ sinh trên bước vào trong. Đứa bé cứ khóc toáng lên, trông có vẻ nó đang rất đói.- Nào, cô thương, cô thương. Cho gặp mẹ của bé nào.- Mang nó đi...- Chị...sao thế chị...?- Vứt nó đi !! Tôi không cần nó !!- Nhưng mà...- Làm ơn!! Tôi không muốn thấy nó !!Bất chợt ả hét lên, khua tay xua đuổi cô Y Tá đó. Cô Y Tá đó tỏ ra hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, còn ả cứ gào lên vung tay xua đuổi một cách tàn nhẫn. Lan Anh đứng dậy, bước về phía cô y tá đó nhận lấy đứa bé trên tay, cô y tá lo lắng chỉ khuyên nhủ cô rằng hãy chăm sóc tốt sức khỏe tinh thần của cả mẹ lẫn bé, sữa mẹ là nguồn dinh dưỡng tốt nhất cho trẻ nhỏ. Lan Anh cũng gật gật đầu cảm ơn cô y tá ấy trước khi cô ấy rời đi, bước lại gần người đàn bà đang nằm bịt tai ấy. Lan Anh lay người gọi Thúy My dậy.- My, dậy cho con bú đi.Ả vẫn cố tình im lặng không thèm đáp lại cô bất kỳ lời nào, Lan Anh bắt đầu nheo mày vẫn lay Thúy My tiếp.- Dậy đi, dậy cho con bú này. Con bé nó đói khát, nó khóc tội nghiệp nó.Ả vẫn không chịu đáp lại lời nào, Lan Anh bắt đầu mất kiên nhẫn. Giọng cô bắt đầu nặng nề hơn.- Thúy My, cô đã là mẹ rồi đấy. Kể cả rằng cha đứa bé đó đã khốn nạn tồi tệ như thế nào thì đừng có bội bạc như thế chứ. Ngoài việc nó mang gen của thằng khốn nào đó thì nó đã làm gì cô nào? - Tôi đã bảo là mang nó đi, tôi không cần nó !!- Cô nghĩ tôi sẽ để cho loại người như cô làm mẹ chắc ?- Cô...cô nói sao cơ?- Cô muốn nghe lại đúng không? Nếu như Cô cảm thấy cái loại như cô xứng đáng làm mẹ thì dậy cho con nó bú. Vì ngay cả cái tư cách làm mẹ của cô còn chẳng có, chỉ khổ tội thân số phận đứa trẻ tội nghiệp ấy lại có bà mẹ như cô mà thôi.Nghe cô nói có vẻ như đã chạm đến lòng tự trọng của ả, Thúy My cũng không dám làm gì cô vì ả biết sự nguy hiểm của Lan Anh nên biết lặng lẽ ngồi dậy bế lấy đứa con. - Cẩn thận.Tay ả run run cố gắng ôm lấy đứa trên tay ấp nhẹ vào lòng, cúc áo từ từ mở ra. Thúy My khẽ đặt núm vú mềm mại vào miệng đứa trẻ ấy, con bé trước khóc muốn khàn cả cổ ra cuối cùng cũng được dòng sữa ấm xoa dịu cổ họng và chiếc bụng đói của con bé. Tiếng khóc dịu lại, Thúy My cảm nhận hơi ấm của đứa trẻ đó, bỗng dưng tâm trạng của ả có chút gì đấy giao động.- Bất kể bố của nó là ai, không quan trọng. Bất kể thằng cha nó khốn nạn như thế nào thì chẳng phải lỗi của nó, giả sử cô sinh ra chỉ mới mở mắt đã bị gắn những tội tày trời và phải chịu những báo oán, trả giá chỉ vì những tội ác đó là do cha mẹ cô gây ra. Thì lúc đó, cô suy nghĩ như thế nào?- Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sai. Được chưa?- Rồi có bao giờ cô đúng đâu?- Cô...- Im lặng, nằm đấy mà chăm con. Hiện tại, cô cần phải ở bệnh viện một thời gian vì sức khỏe của cô cực kỳ cực kỳ yếu. Suốt khoảng thời gian đấy, cô sẽ được phép tiếp xúc với đứa trẻ ấy với tư cách là một người lo cho con bé khoảng phần ăn.- Vậy nếu như tôi ra viện thì sao?- Yên tâm, tôi sẽ tìm được người đủ tốt để nhận nuôi con bé.- Nhưng mà tại sao chứ?...- Chẳng phải đó là những gì cô muốn hay sao?- Tôi...- Ngay cả việc cô muốn vứt bỏ thậm trí là tước đi quyền được sống của đứa con mình thì đừng hòng bao giờ nghĩ đến việc làm mẹ, tôi cũng quá tử tế để gửi cho người khác nuôi rồi đấy, thật tội nghiệp khi đứa bé ấy phải chứng kiến mẹ nó thảm hại như thế nào. Con bé xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.- Lan Anh...- Đừng có gọi tên tôi, giờ thì cố mà tận hưởng đi. Không cô sẽ hối hận lắm đấy.- Cô!..Nói xong cô bỏ đi, để lại ả ngồi đấy nhìn đứa con trên tay đầy những câu hỏi hiện lên trong đầu." Hay là đem con bỏ trốn? Nhưng mình có gì để nuôi đứa trẻ đấy chứ?"