{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả

Chương 11: Tìm kiếm



Thúy My bất chợt rơi vào khoảng không gian tăm tối bất tận, ả chỉ biết hét lên đưa tay ra như muốn với bắt lấy một thứ gì đó trong vô vọng. "Bộp" -một âm thanh vang lên là một tiếng thét thất thanh khốn khổ của người phụ nữ nọ vang vọng trong đêm.

- Aaaaa... đây là đâu...hức...đau...đau chết mất....Aaaa!

Ả đau đớn nhìn ngó xung quanh rồi nhìn xuống bản thân, lấm lem máu me be bét xương thịt lẫn lộn trông vô cùng đáng sợ và thảm hại. Mọi thứ xung quanh tối um, tĩnh lặng một cách đáng sợ càng khiến cho ả mất bình tĩnh và hoảng loạn hơn, Thúy My khốn khổ bò lết lên phía trước khản họng cầu cứu.

- Cứu tôi với...có ai không...làm ơn...giúp tôi với...cầu xin...các người...cứu tôi...

Ả gào khóc bằng tất cả sức bình sinh, nước mắt nước mũi đầm đìa hòa vào đống máu đặc xịt tanh ngòm và tiếng hét đau đớn của người phụ nữ ấy. Ả đau đớn khó nói thành lời hẳn hoi, từng câu từng chữ cứ như bị giam chặt vào trong cổ họng ả.

- Không ai cứu được em đâu, bé con à.

Một chất giọng quen thuộc nghe đến rợn cả người vang lên, khiến Thúy My bắt đầu run rẩy quay đầu lại yếu ớt hỏi.

- Anh là ai...tôi không biết anh...làm ơn tha cho tôi....!!! Van xin anh đấy...!!

Ả bắt đầu hoảng loạn hơn, bò lết lên phía trước không thể kiểm soát được. Nước mắt bắt đầu chảy nhiều hơn, máu bắt đầu đổ xuống.  Ả mặc cho cơn đau cố gắng bò lết lên phía trước như thể đang trốn chạy khỏi một thứ vô cùng khủng khiếp.

- Em không thể chạy thoát được khỏi bọn tôi đâu, em còn đang nợ chúng tôi rất nhiều đấy.

- Không...Không...

Giọng nói ấy càng lúc càng lớn dần, một đống cánh tay từ trong bóng tối thò ra nắm lấy ả nhấc lên, đôi tay bị gẫy rách chảy máu càng thêm đau đớn hơn. Cánh tay nắm lấy hai cánh tay của ả, hai đôi chân cũng bị nắm lấy banh ra. Tóc ả cũng bị nắm lên, giật ra đằng sau.

- Tha cho tôi!!...

- Em không thể thoát được đâu.

Quần áo của ả xé rách ra, ả gào khóc đau đớn.

- Tha cho tôi...làm ơn...cầu xin các người!!

Cổ họng ả khàn lại, đến hộc máu ra. Bên tai ả còn liên tục ra âm thanh kỳ lạ vang bên tai, lập đi lập lại câu nói đó : " Đáng đời, đáng đời".

- Khoooo....

Ả không thể nói thành lời được nổi nữa, cổ họng bắt đầu chảy thật nhiều máu ra. Tứ chi ả có dấu hiệu bị rách, làn da hồng hào của ả dần đỏ lại tím tái, cơn đau tra tấn ả khủng khiếp như muốn chết đi sống lại.

Tỉnh lại một lần nữa, ả nhận ra mình đã trở lại bệnh viện. Thúy My thẫn thờ một lúc lâu rồi miệng ả lẩm bẩm.

- Con ơi...

Ả chợt nhận ra cái gì đó, vội quay lại thấy đứa con bên cạnh mình không còn nằm cạnh mình nữa khiến cho Thúy My bắt đầu hoảng hốt.

- Con của tôi...đâu rồi..?

Ả nắm lấy giây truyền giật văng ra, một nhân viên điều dưỡng bước vào,nhẹ nhàng hỏi han trên tay còn cầm một bình nước. bỗng dưng bắt gặp cảnh ả đứng lù lù tay rớm máu khiến cho nữ điều dưỡng đó phải sững sờ lại.

- Buổi sáng vui vẻ, bệnh nhân cảm thấy....bệnh nhân....

Chưa kịp dứt lời,  ả đã hằn giọng chạy đến xô ngã nữ điều dưỡng đấy rồi chạy khỏi phòng khám. Nữ điều dưỡng bị xô ngã, vội vã định thần lại mà hét lên.

- Bệnh nhân đang bỏ trốn !!

Các bác sĩ với y tá xung quanh bắt đầu tỏ ra hoảng hốt khi chứng kiến cảnh một nữ bệnh nhân , một tay rớm máu chạy ra. Họ cố gắng ngăn Thúy My lại, thậm trí là gọi cả bảo vệ ra cản nhưng ả không quan tâm. Thúy My gào lên :

- Các người tránh ra!! Tôi cần gặp con tôi!!

Biết vật lộn không lại, ả mặc cơn đau từ cánh tay cào vào tay những người ngăn cản ả. Thậm trí Thúy My không ngần ngại việc cắn mạnh vào cánh tay bất kỳ để giằng ra. Vừa kịp chạy thoát được, Thúy My chạy vội ra ngoài như điên bắt gặp một giọng nói quen thuộc.

- Cô gì ơi, chờ đã.

- Tôi không có thời gian.

Vừa hùng hằng bỏ đi nhưng người tài xế vẫn không bỏ qua cho ả, vẫn cố tình lái xe đuổi theo sát đuôi.

- Khoan đã, cứ từ từ bình tĩnh nào.

- Không!!

- Cô là Thúy My đúng chứ.

- Sao anh biết tên tôi...?...

Ả bỗng dưng dừng lại rồi quay lại hỏi, rồi bất chợt cáu giận rời đi tiếp.

- Thôi! Tôi không có thời gian để nói chuyện với anh !!

- Này bình tĩnh, tôi chưa nói xong mà. Tôi xin tự giới thiệu.Tôi tên là Hùng, tài xế của Lan Anh. Tôi không phải là tài xế riêng nhưng mà tôi được thuê đến đây để trở cô về.

Ả nghe thấy cái tên khá quen quen, có vẻ đó chính là tên một bạn học cũ nào đó của ả. Nhưng rồi Thúy My không có tâm trạng để quan tâm nữa, cái ả cần là tìm lấy đứa con của mình.

- Tôi không cần!!

- Có chắc là cô không cần không? Mà này, cô biết đường không đấy cô My?

- Tôi biết !! Anh cút đi giùm tôi...!!

Ả chạy một hồi cũng thở hồng hộc. Ngó mặt lên Thúy My nhận ra không biết mình đã đi vào hướng nào rồi.

- Thế nào, lên xe không?

- Ừ...

Ả lọ mọ mở cửa sau ngồi lên, người tài xế đấy nhìn ả bằng ánh mắt khinh thường mà bắt đầu mỉa mai.

- Thúy My,  cô vẫn còn là con đĩ ngu ngốc như ngày nào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...