{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 3: Trừng phạt [ H ]
- Xin cô..! ỨcẢ nắm chặt lấy cổ tay cô, cầu xin nước mắt ràn rụa trông vô cùng thảm hại. Nhưng điều đó chẳng khiến Lan Anh rủ lòng thương gì. Cô ta hạ bờ môi xuống, hôn lên đôi môi ướt nhẹt bẩn thỉu của ả.- A!? Con khốn!- Hức!? Bỗng dưng Lan Anh dứt ra, cô vung tay đấm ả, gò má sưng tấy lên miệng bắn ra máu.- Tiền tôi chi ra để cho cô cắn tôi như thế này à?- Lan Anh...tôi...- My à.Cô nắm lấy cắm ả ghé sát xuống bờ môi.- Đáng ra tôi đã trả tiền cho cô, cô nên phải có trách nhiệm phục vụ tôi thật tốt chứ? Chứ đéo phải để tôi đè cô ra, rằng co như thế này. Vừa đau môi, vừa phí công sức vừa phí tiền bạc.- ức...tôiẢ còn chưa kịp nói lời nào cô đã hạ môi xuống hôn lấy ả, ngón tay miết xuống, nắn bóp lấy hai bầu ngực của ả. Ấn ngón tay vào nhũ hoa, véo nhẹ lên nó. Khiến cho hai đầu ti bắt đầu ửng đỏ lên, Thúy My muốn phản kháng muốn thoát ra nhưng rồi đôi tay ả chỉ biết đặt lên bấu lấy bờ vai đấy một cách vô vọng. Nước mắt ứa cả ra, tiếng nước bọt hòa quyện trong nụ hôn đấy, ả có thể cảm nhận được cảm giác đau khủng khiếp trên từng lớp da lớp thịt của mình, nụ hôn họ cọ sát vào nhau đến rớm cả máu ra trông vô cùng đau đớn. Xiết chặt bờ vai đấy đến mức áo trên người cô nhăn nhúm hết cả lại, nước mắt ả cứ rơi lã cho xuống nức nở trông vô cùng đáng thương, vậy mà đôi tay đó đã bị cô gỡ ra ấn xuống sàn một cách thô bạo.- A!?...ức...Lan Anh!!Vừa dứt bờ môi ra, đầu lưỡi ả đã lộ ra vết răng rớm máu. Cùng với đôi môi xưng tấy lên vì bị cô cắn quá nhiều, tưởng chừng nỗi đau chỉ đến thế nhưng không! Vừa rời khỏi bờ môi, Lan Anh chuyển xuống cắn mạnh xuống cổ khiến cho Thúy My rên lên đau đớn, đôi tay bị giữ chặt lại khiến ả chẳng tài nào phản kháng được, chỉ biết nằm đó chịu trận để cho cô ăn dần một chút một. Những dấu răng hằn lên hõm cổ xuống ngực ả, đỏ ửng và tím lại, mỗi lần cảm nhận hơi thở đó luồn xuống hai bên đầu ti là lúc đó người ả co quắt cả lại, giật lên. Đầu lưỡi lướt nhẹ bên bầu ngực của ả những âm thanh "chụt" nhẹ nhàng phát ra, ả cảm nhận sự ướt át đến tên cứng lại đó, bên còn lại vẫn không ngừng bị ngón tay kia mân mê thậm chí là búng nhẹ vào. - A!?Bỗng dưng cô đột ngột cắn vào bên bầu vú đó. Ả ưỡn lên rên rỉ, tay xiết chặt lại người vã mồ hôi, đầu lưỡi cô vuốt ve núm vú đó đang bị kẹp chặt lại trước bộ hàm của mình, rồi lại nhả ra vào mút nó một cách ẩm ướt một lần nữa cho đến khi núm vú đó đỏ ửng lên, Lan Anh lại trườn sang bên bầu vú cạnh. Tiếp tục như vậy, ả chỉ biết nhắm chặt mắt lại không dám nhìn kẻ hành hạ nhũ hoa mình muốn nát ra.- A!?...hức...Thúy My cắn xuống từng lớp da thịt của ả như muốn xé nát nó ra, ngón tay cô luồn xuống chiếc quần lót đấy ấn vào. Lan Anh buông đôi tay Thúy My ra, để cho bờ môi tiến sát hơn xuống thoáng chốc cơ thể ả đã hằn lên những dấu hôn đỏ rớm máu ra, trông không mấy dễ chịu chút nào.- Ức...Lan Anh...- Tôi cứ tưởng rằng việc "chăm sóc" cậu nhỏ cho của nhiều gã đàn ông cùng một lúc mà vị trí này vẫn còn cảm giác đấy hả?Vừa nói ngón tay cô vừa ấn vào đũng quần ả, di nó còn nắn vào "hại đậu nhỏ" ở giữa qua lớp vải mỏng đó khiến vị trí đó ướt cả ra.- Ức...xin cô....- Đứng dậy đi.- Từ từ...chờ đã!! Tôi...Lan Anh đột ngột đứng lên, không để cho ả kịp định hình gì đã nắm lấy tay ả lôi một cách vô cùng mạnh bạo, kéo về phía giường nhưng cô không thực sự cho ả ngồi lên giường vội mà ấn đầu Thúy My quỳ xuống.- Ngồi im đấy.Ả quỳ dưới sàn đất lạnh lâu đến nỗi đùi Thúy My đỏ cả ra, người ả run rẩy, ánh mắt nhìn xuống đất không dám nhìn đến. Thúy My tự an ủi bản thân rút kinh nghiệm lần sau sẽ chủ động hơn và cho rằng ả chỉ cần phục vụ thỏa mãn cô là sẽ đủ nhưng thực sự mọi chuyện có đơn giản như vậy? Bỗng dưng một thứ gì đó vòng qua cổ ả sau đó giật mạnh về phía trước khiến ả không kịp định hình mà ụp thẳng mặt vào đùi đối phương. - Chó ngoan, sủa đi nào.Lan Anh còng cổ ả lại, giật như một con chó. Trên tay còn cầm chiếc roi vuốt ve hõm cổ ả, chân dẫm mạng lên vai ả đẩy về phía sau.- Lan Anh...ức!?- Chó không biết nói...Chưa kịp nói lời nào đã bị cô nắm lấy giây xích giật mạnh ra phía trước, chân cô vẫn còn giữ chặt vị trí cơ thể ả khiến cho vòng cổ càng đè nặng lên chiếc cổ của ả hơn. - Sủa đi.Tay vẫn giữ căng dây xích chó ánh mắt đầy đe dọa, Thúy My xấu hổ chỉ biết cúi đầu khẽ kêu lên hai tiếng.- Gâu...gâu...- Hả sao cơ? Tôi không nghe rõ.- Gâu!...hức ..Gâu...- Đúng là chó ngoan, tốt lắm.Lan Anh sung sướng đưa tay xoa xoa đầu ả.