{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả

Chương 2: Khốn khổ [ H]



- À cô Lan Anh, cô đến từ lúc nào đấy?

- Cô...

Ả kịp quay lại, cơ thể tồng ngồng trông vô cùng thảm hại. Trên tay cô đang cầm một chiếc máy điện thoại có bấm nút đang quay, có vẻ như Lan Anh đã quay lại toàn bộ quá trình đó. Đặc biệt là ả còn đang trong tình trạng hỏa thân.

- Xin chào bạn cũ, lâu rồi ta mới gặp nhau nhỉ. À và một điều nữa tôi đã nhắc nhớ các anh rằng các anh chỉ được sờ mó thôi chứ đâu được phép làm đâu.

- Cô Lan Anh, sờ mó như vậy chúng tôi cảm thấy chưa thỏa mãn.

- Các anh biết rằng cuộc đời tôi kinh tởm nhất là tinh dịch của đàn ông, chỉ cần chạm vào một chút thôi tôi đã phát ói ra rồi bất kể hình thức nào. Hơn nữa hàng tôi mua, các anh biết được số tiền tôi chi cho nó lớn cỡ nào, tôi cho các anh sờ như để hưởng ké là sướng lắm rồi.

- Cô em này, thế sao cô em không nhảy vào chơi chung đi thay vì ở đó cằn nhằng. Biết đâu nằm dưới thân với con hàng của bọn anh, em lại sướng

- Nếu như các anh muốn chơi " Three some" như vậy thì cứ việc chơi với nhau đi, tôi không cần.

- Ơ kìa!

Cô ta tạch ngón tay một phát, những tên cận vệ đằng sau cô đến lôi ả ra khỏi tay của lũ đó.

- Đi theo tôi nào.

Cứ thế họ lôi ả theo sự lo sợ của ả, Thúy My cố gắng nắm lấy lớp vải trùm lên cơ thể mình kéo lên che những vùng nhẹ cảm lại. Suốt quá trình ả cũng chẳng dám mấp mé một câu nào với cô, Thúy My biết những điều đáng xấu hổ của bản thân vừa làm ra đã bị cô ta chứng kiến và quay lại toàn bộ. Họ ném ả vào một căn phòng vô cùng lớn, chiếc giường mê ái trước mặt. Máy phun sương tỏa ra mùi hương nhẹ, phòng ngủ được trang trí vô cùng gọn gàng và sạch sẽ. Còn có cả phòng tắm liền ở đó, những dụng cụ công nghệ hiện đại bên trong nhiều nỗi ả chẳng thể kể hết được.

- Buông cô ta ra đi, các anh có thể về được rồi đấy.

Khi được thả ra, ả như mất đà quỳ gục xuống. Miệng mấp máy, nhìn lên cô.

- Lan...Lan Anh...

- Thúy My, bình thường tôi thấy cô nói nhiều lắm mà. Đặc biệt là hay chọc ngoáy tôi nhiều lắm, sao giờ tôi thấy cô im lặng rồi.

- Tôi...tôi.

Lan Anh tiến sát lại gần, vuốt ve lên chiếc cằm xinh xắn của ả.

- Giờ tôi thấy cô hèn hẳn, như một chú chó ngoan ngoan bị tôi kéo đi từ đầu đến cuối mà không dám ho he một lời nào. Thật khác những gì tôi thấy trước đó ở cô đấy.

- Lan Anh ! Cô đừng có cậy quyền ức hiếp người khác!...A!?

Một tiếng "chát" - vang vọng vào trong bầu không khí căng thẳng, ả ngã khụy xuống gò má đỏ ửng lên.

- Một đĩ súc sinh đòi bật lại tôi á, vậy cô có quyền gì cấm tôi làm điều đó.

- Cô...cô

Cánh cửa phòng từ từ đóng lại, bước chân lớn dần là lúc ả bị dồn vào một góc muốn chạy trốn.

- Thúy My, đây không phải là cái tát đầu tiên tôi dành cho cô cũng như không phải là không bao giờ tôi bỏ qua cho cô, tôi nhớ những tháng ngày cha cô cậy bản thân là một nhân viên trong công ty lớn mà bắt nạt ức hiếp người khác, mẹ cô lấy quyền của chồng để đàn áp bao che cho tội lỗi của đứa con gái bé bỏng của mình tôi còn chưa nói, đã thế nạn nhân cũng lại chính là tôi. Bị bắt gặp thì dở giọng cầu xin, trông vô cùng bần hèn mắc cười lúc đó, giá như tôi có thể lôi cái máy điện thoại ra quay lại toàn bộ thì vui biết bao.

- Lan Anh...!?

Ả tính đưa tay ra với lấy tay nắm cửa định chạy trốn thì bị ả ngăn lại.

- Cô tính chạy đi đâu? Cửa tôi để mật khẩu, đã đóng vào nó tự động khóa.

- Lan Anh... cô tính làm gì tôi...ức

Chưa kịp phản ứng lại ả đã bị cô nắm mạnh lấy vai vật mạnh ra, cô dùng cơ thể to lớn của mình đè nặng lên cơ thể ả.

- Tính làm gì á? Tiền tôi, tôi mua. Bộ cô còn nghĩ tôi định làm gì nữa?

Tay cô giật mảnh những mảnh vải nào còn sót lại trên cơ thể ả rồi quẳng mạnh ra, tay cô sờ lên nắn bóp bầu vú một cách thô bạo, mỗi lần ả cố đưa tay lên ngăn lại đều bị hất mạnh ra.

- Lan Anh!... vậy còn Anh Minh!! Sẽ thế nào nếu như anh ấy biết người mình yêu lại đi quan hệ tình dục với một con ả đàn bà khác chứ? A!?

Cứ mỗi lần ả mở miệng là một tiếng chát lại vọng ra, cô nắm chặt lấy cổ ả. Nhìn con ả đàn bà yếu đuối trước mặt nước mắt lăn ròng ròng, gò má đỏ ửng vì đau nhức và xấu hổ.

- My à, đừng bao giờ gọi tên đó bằng giọng điệu như thế. Tôi và anh ta chẳng có mối quan hệ tình cảm nào cả, kể cả là anh ta yêu tôi sâu đậm như thế nào. Sống là một nhân vật chính trong một câu chuyện tôi có quyền lựa chọn của chính mình, kể cả là quyền được từ bỏ ngự tuyệt với cả nam chính, tình yêu đích thực của cuộc đời mình.

Đôi bàn tay xiết chặc như sắp giết ả đến nơi, cơ thể ả yếu dần buông bỏ để người phụ nữ đó nuốt chửng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...