{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 4 : Chó Ngoan [ H+]
Chiếc quần lót vải ren quẳng thẳng xuống đất, Lan Anh ấn đầu ả vào trong chiếc váy đen đó. Thúy My rúc vào trong chiếc váy bó xinh đẹp đấy, mút mát một cách thảm hại. Đầu lưỡi ả quấn quýt chạm lên điểm huyệt của đối phương trông vô cùng vụng về vì ả chưa bao giờ làm cho phụ nữ bao giờ cả, mùi tanh thơm nhẹ cứ sộc vào mũi ả. Cảm giác ướt ướt nhớp nháp khiến cho ả bị lo lắng đến muốn phát điên.- Sâu vào !- Ức.Tay cô nắm tóc ả chặt hơn, ấn mạnh vào vào trong chiếc váy đó. Chiếc váy bó eo chật hẹp đó, đầu ả càng khó di chuyển hơn. Dây xích thắt chặt cổ Thúy My hơn khiến ả co quắt hết cả ngón chân ngón tay lại, bấu chặt cào cấu lên ga giường, hơi thở ả gấp gáp hơn. - Đủ rồi kỹ năng của cô tệ quá, thật phí tiền của tôi.- Ức... tôi xin...lỗi..hứcMột phát tóc ả bị cô giật mạnh ra đằng sau, đôi môi ướt nhẹt còn rớm máu đã bị thứ nước dịch nóng đè lên vết thương trông sót làm sao. Gò má ả đỏ ửng đôi mắt rớm lệ.- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, cô tưởng đây là đàn ông và rằng họ sẽ thương hại cho cô chắc.Cô ta bóp chặt cằm ả, Thúy My đau đớn nắm lấy tay Lan Anh cầu xin.- Tôi không có mà...Không có mà...Lan Anh căm ghét ghê tởm cái biểu cảm đó, chính vì nó mà đã khiến cho người tình cũ khốn nạn của Lan Anh sẵn sàng ra tay bạo lực với cô dù cho kể cả là cả hai còn đang trong mối quan hệ là người yêu chính thức và Thúy My chỉ là một người bạn là con gái của hắn. Dù cho có là người bị hắt nước Cafe nóng bỏng cả bên tay rồi bị đẩy ngã xuống sàn đất, bị rội nước lạnh vào đầu ướt cả bộ đồng phục thư sinh là cô. Nhưng cuối cùng chỉ cần ả đứng đó hai giọt lệ lăn dài trên má, run cả giọng từng câu.- Tớ xin lỗi...tớ không cố ý...cậu có sao không?...Làm ơn xin đừng giận tớ mà...Là lúc đó mặc kệ mọi lời giải thích cầu xin của cô, hắn coi như công cốc sẵn sàng cho Lan Anh một cú bạt tay và trách ngược.- Em quá đáng vừa vừa phải phải thôi ! Người ta cũng là con gái chân yếu tay mềm, đừng chỉ vì mấy chuyện ghen tuông vớ vẩn của em mà khiến cô ấy bị tổn thương như vậy chứ !Lan Anh lúc đó cũng chỉ biết lặng lẽ chạm tay lên vết thương rồi đứng dậy, thằng tra nam đó có mắt như mù mặc cho cơ thể cô thân tàn ma dại hắn lại chăm chăm bảo vệ thân thể không một vết xước của con ả đàn bà khốn nạn kia. Vậy mà cô lại chẳng hiểu vì sao lúc đó lại đem lòng yêu hắn, để rồi cô chẳng nhận được bất kỳ một lời xin lỗi nào đến khi cô nói lời chia tay thì cũng chỉ nhận lại được từ miệng hắn lời: " Thôi được rồi, anh sai rồi. Anh xin lỗi em". Xong câu trước câu sau lại sẵn sàng sau lưng Lan Anh nói với Thúy My rằng : " Lan Anh lại dở thói giận dỗi vô cớ thôi đấy mà, chứ tý nữa cô ta cũng quay lại xin lỗi níu kéo anh thôi". Để rồi cô còn nghe ả đáp lại là :- Èo khổ thân anh, ngày nào cũng phải ra tìm cách dỗ dành cô bạn gái khó tính của anh. Nếu là em ấy, em sẽ không bao giờ như vậy đâu, em sẽ cưng chiều anh hết mực hơn cả cách anh cưng chiều em !- Chưa biết ai cưng chiều ai hơn đâu.- Những lời mặn nồng nên tai, cái gọi là "bạn bè thân thiết" của anh ta nó lớn đến nỗi mà anh ta sẵn sàng hôn hít con bạn thân trước mặt người yêu mình mà biện hộ là " đấy chỉ là xã giao của bạn bè với nhau thôi, bên tay họ hay làm vậy mà".- Ức.. Vừa nói ngón tay cô vừa xoa nắn, véo nhẹ lên núm ti đỏ ửng đấy. Ả bấu lấy cổ tay cô nặng chĩu lại, cắn răng run rẩy vì mái tóc tội nghiệp bị giật mạnh về phía sau.- Tây nào làm điều đấy? Tây Ninh à? Hay là Tây Bắc Bộ? Nực cười, đây không phải là phương Tây. Nếu như có cũng cùng lắm là một nụ hôn nhẹ thôi chứ đéo thằng khốn nào như hắn, ôm eo sờ soạn kéo dài nụ hôn hàng giờ đồng hồ.- Ha!...ư...Vừa buông lỏng mái tóc của ả ra, bàn tay ấy đã nắm chặt lấy cổ Thúy My lại, ngón tay chen trúc đâm vào trong khoang miệng đấy, dịch miệng cứ thế chảy ra bởi cơn nghẹn ứ của ả.- Có vẻ hắn lại học được kiểu "xã giao mới với bạn bè thân thiết", tôi không biết ở phương nào về việc người với người lại có thể chọn cách giao tiếp thông qua quan hệ thể xác như vậy. Mặc cho rằng anh ta đã có người vợ hẳn hoi đang ở nhà và chờ mong ngóng gã chồng vô dụng của mình.Lan Anh bắt đầu khuấy sâu vào nỗi đau của Thúy My, vừa nói ngón tay vừa chà đạp mạnh bạo vào đầu lưỡi đó, đếm khi rút ra ngón tay của cô đã ướt át một cách kinh tởm hơn bao giờ hết rồi. Lan Anh kéo mạnh dây xích để lôi ả lên trên giường, ngón tay vuốt từ trên gò má đẫm lệ của ả xuống dưới hông.- Đau khổ lắm đúng không? Bị bỏ lại một cách thảm hại hơn cả một con chó.