{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả

chương 14: Kinh Tởm [ H ]



- Xin...xin hãy tha cho tôi...

- Không bao giờ.

Cô nắm chặt cánh tay ả, ép cho máu chảy ra. Lan Anh đang rất phấn khích, bỗng dưng cô nhận ra dòng máu ấm chảy ra từ bên dưới cánh tay ả, có thêm nhiều vết thương nữa mà không phải do cô gây ra.

- Cô...cô rạch tay?

- Tôi...tôi...

Ả run rẩy, yếu ớt muốn rút tay lại.

- Cô muốn chết?

- Không...làm ơn...tôi xin lỗi...

- Vậy tại sao lại rạch tay? Tại sao lại xin lỗi ? Cô biết mình sai ở đâu chưa?

- Tôi...tôi van xin cô Lan Anh... tôi cầu xin cô, tôi xin cô hãy tha thứ cho tôi qua những gì tôi gây ra cho cô... ức...

- Cô nghĩ đó đáng để tha thứ chắc? Cô nghĩ rằng cô xin lỗi tôi là xong sau những gì cô gây ra? Cô biết mình độc ác tàn nhẫn như thế nào không? Tôi chỉ mừng rằng ông trời đã ban cho những kẻ hãm lồn như cô trở nên ngu ngốc nỗi IQ không bằng được đứa con nít không cả cái thế giới này đã bao nhiêu kẻ bị chà đạp dưới chân các người rồi.

- Hức...tôi...

- Giọt nước mắt đấy không đáng để tôi thương hại !

Nhìn giọt lệ trên khóe mi của Thúy My rơi xuống khiến cho cô càng thêm kinh tởm hơn, Lan Anh ấn mạnh ả vào chốc tủ lạnh, bên tay tiến đến phía cổ của Thúy My bóp chặt.

- Phải rồi, loại đàn bà như cô chẳng đáng gì phải sống, muốn chết thì càng tốt cô nghĩ ai sẽ thương sót nhớ nhung cái loại như cô chứ, có khi họ cảm thấy sung sướng thấy đáng đời hơn giống như mẹ của cô vậy.

- Lan Anh..khốn nạn...

Thúy My bị bóp nghẹt lại, ả đau đớn nhìn cô bằng ánh mắt căm hận nhưng vẫn chất chứa cảm giác sợ hãi mãnh liệt, ả khóc nức lên trong bất lực mà không thể làm gì được trước miệng lưỡi tàn độc của ả đàn bà trước mặt.

- Ha? Cô chửi tôi khốn nạn? Hãy nhớ rằng chưa biết ai khốn nạn hơn ai đâu, cô đã từng buông những lời như vậy với tôi thậm trí còn tàn nhẫn hơn, những gì cô nhận được cũng là những điều cô từng gây ra thôi.

- Ức...

Cô áp sát bờ môi ả, bên tay lại tiến đến dưới phần hoa huyệt chưa hết đau nhói đã bị đầu ngón của Lan Anh đâm sâu vào, bên tay còn lại vẫn giữ chắc cái lực ấy mà bóp không buông.

- Thúy My à, thật may mắn vì mẹ của cô đã không còn nữa. Không thì tôi sẽ không bao giờ cho bà ta chết dễ dàng như vậy đâu, còn cô... thật xui xẻo cho cô... Thúy My.

- Ức...A!?

Ngón tay một lần nữa đâm sâu, một lẫn nữa thâm nhập vào trong âm đạo tồi tàng của ả. Cảm giác nhớp nháp ẩm ướt cứ như tách ra từng da thịt rồi cô còn nghe thấy ả rít lên với hơi thở ấm nóng phà phà bên tai.

- A!?... Cô...A!? Ức...

Mỗi lần ả rên lên muốn nói ra lời gì đó là cổ họng bị cô bóp nghẹt lại, không cho cơ hội để nói lên điều gì ngoài những tiếng rên dâm dục.

- Ức...A!?

Ngón tay cô đâm nhanh lắm, cứ tấn công vào sâu trong âm hộ ẩm ướt yếu ớt mặc cho người ấy kiệt sức dần không thể thở nổi.

- A!?

Lan Anh không thích những tiếng rên, thậm trí là vô cùng vô cùng kinh tởm nó. Cô nhớ lấy từng âm thanh đó, cô kinh tởm nó. Nó cứ vang vảng bên tai gợi lại khung cảnh Lan Anh thảm thảm hại chỉ biết bất lực quỳ xuống nghe những âm thanh dâm dục của đôi uyên ương kia đang "chơi đùa" với nhau trong phòng khách sạn. Cú sốc mất con đã tồi tệ lắm rồi còn là cảnh chồng ngoại tình, suốt năm tháng yêu nhau tất cả những gì cô hi sinh dành cho chồng cuối cùng nhận lại là sự ghét bỏ, coi thường.  Đứa con sinh ra cũng ép cô phá bằng được, thậm trí tên khốn nạn đó sẵn sàng dở trò bạo lực với Lan Anh chỉ vì hắn không thích con gái. Hắn chửi cô là loại đàn bà vô dụng lười nhát chỉ biết ở nhà tận hưởng, mặc cho những vất vả hi sinh của cô dành cho hắn mặc cho sự kiểm soát, đe dọa của hắn ngăn cản cô ra ngoài kiếm tiền.

Cuối cùng tên khốn đó lại theo tình nhân bên ngoài để mặc cô mang nặng đẻ đau, tâm lí bị tổn thương nặng nề rồi sảy thai. Khi bị phát hiện ngoại tình, hắn không ngần ngại đổ lỗi rằng do cô không biết giữ chồng, không biết chăm sóc bản thân nên chồng mới theo phụ nữ ngoài để tìm kiếm niềm vui hắn chửi cô không biết đẻ con trai, nối rõi tông đường cho dòng họ hắn. Hắn thậm trí đổ hết lỗi lên đầu cô, chửi cô là ả đàn bà ác độc đã giết chết đứa con của mình và lấy lí do đánh Lan Anh như một sự trừng phạt thích đáng. Càng nghĩ lại cô càng tức, cô coi việc quan hệ tình dục với ả như một hình thức để chút giận, càng làm mạnh bạo hơn.

- A!? Ức....A!?

Nước mắt ả dâng trào ra, đôi chân co quắc lại không đứng nổi. Khuôn mặt ả từ đỏ ửng sang tím tái như sắp tắc thở đến nơi, ngay khoảnh khắc Thúy My nghĩ rằng bản thân sẽ bị xiết chết là lúc âm đạo ả bắn cả nước ra dính nhầy nhụa lên bàn tay cô. Cuối cùng cô mới chịu buông tha cho ả ngã khụy xuống.

- Lan Anh....ức!!?

Bỗng dưng cô bóp chặt mặt ả nhét đầu ngón vào miệng Thúy My, mặc cho ả hoảng loạn dãy dụa trong vô vọng.

- Nuốt...Nuốt nhanh cho tôi !!

Khi cô rút ngón tay ra, ả không còn sức yếu ớt ngất lịm đi.

- Thật kinh tởm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...