{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả

Chương 15 : Độc miệng.



Thúy My tiếp tục rơi vào khoảng không vô tận một lần nữa, lần này là ả đã ngã vào một thứ mềm mại hơn. Lờ mờ Thúy My chạm lên rồi ả bất chợt hét lớn.

- Aaa!! Rắn!! Rắn!!

Thúy My đã ngã vào ổ rắn hổ mang, ngay tức khắc ả bị lũ rắn quấn chặt cắn mạnh vào da thịt. Ả đau đớn hét lên, tiếng nói vang vảng bên tai ả toàn những lời lẽ cay nghiệt một cách khủng khiếp.

- Con này mới tý tuổi đã quan hệ tình dục rồi không biết lớn lên còn làm những việc tày trời nào nữa. Tôi là cha mẹ nó, cả nhà tôi vô phúc khi có đứa con như nó.

- Con này nó cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, trinh tiết nói lên nhân phẩm của người phụ nữ. Mấy cái loại mất trinh trước khi cưới như nó mất giá từ lâu rồi, không thằng nào muốn lấy cái loại đã qua nhiều tên đàn ông đâu.

- Loại đàn bà con gái đáng chết, chèn ép bắt nạt người khác tưởng thế là hay.

- Con mụ đàn bà ác độc phá thai không khác gì giết con, nên chết đi cho rồi.

- Tôi hận xã hội luật pháp không cho phép tôi giết người không tôi đã ấn đầu nó xuống nồi nước sôi rồi, cái loại tiểu tam súc vật giật chồng người ta.

- Con mụ đàn bà ác độc đó xứng đáng bị như vậy, chẳng có gì để thương. Là tôi, tôi thuê một đám đàn ông hiếp dâm tập thể mụ ta đến chết rồi.

- Con đĩ này việc gì mày phải khóc? Chẳng phải mày thích đàn ông sao, bao nhiêu anh vây quanh làm cho sướng thế còn gì, còn khóc. Nhất mày rồi đấy !

- Eo ôi mấy gã kia gu mặn thế còn chơi ả, người như ả chó nó thèm.

Hàng ngàn lời nói ác độc dần, vang vọng bên tai như sự chửi rủa mạnh mẽ dành cho ả. Thúy My tiếp tục gào khóc đau đớn bởi vì bị những nanh độc của lũ rắn xiên thủng vào da thịt, cổ họng ả khàn đau nhức, đầu óc ả choáng váng mơ hồ nhìn lên. Bỗng dưng thấy bóng hình cô đứng trước mặt,  Lan Anh trở nên to lớn không khác gì người khổng lồ trước mặt. Ánh cô hiện rõ lên sự ghét bỏ khinh bỉ dành cho ả, Thúy My yếu ớt ngã khụy xuống để mặc lũ rắn nuốt chửng miệng chỉ kịp nói hai từ.

- Xin...lỗi...

Tỉnh lại mồ hôi mồ kê cả vễ vãi ra trên trán, Thúy My ngồi dậy cảm nhận được cơn đau nhói từ dưới thắt lưng lên.

- Hức...

Ả bỗng trầm ngâm một lúc, nhớ lại chuyện hôm trước mà giật mình lắc đầu. Ánh mắt ả thẫn thờ nhìn lên giường có đặt một chiếc váy trắng hai dây mỏng, chỉ có chiếc váy đó thôi không một bộ đồ nào nữa. Nhưng tâm trạng của ả lúc này không có thời gian để quan tâm điều đó, Thúy My bước ra ngoài thấy những ánh mắt của người hầu quản gia xung quanh nhìn ả, Thúy My như nhận ra điều gì đó ả xấu hổ chui vào trong, run rẩy không dám ra. Phải đợi một lúc lấy lại bình tĩnh, Thúy My mới có thể hít một hơi chạy ra rồi bước thẳng vào phòng bếp, tâm trạng của ả lúc này là muốn vớ lấy thứ gì thật sắc để cứa đứt da thịt mình ngay lúc này.

Bỗng dưng ả dừng lại ngay chỗ bàn ăn, một mùi hương thơm của thức ăn sộc thẳng lên mũi, khiến cho ả không thể không quay lại. Đã 1 ngày trôi qua Thúy My không được ăn gì rồi, đã vậy ả còn bị Lan Anh ép quan hệ tình dục tàn bạo suốt cả mấy tiếng đồng hồ đến nỗi ngất đi. Trên bàn, cạnh mân thức ăn có để tờ giấy ghi giòng chữ.

" Ăn đi cho đỡ đói nhé, có gì tối tôi về. Bữa sáng và bữa trưa do đầu bếp tôi đích thân nấu, chê là bị bà đổ hết đi bỏ đói đấy. Nhớ ăn hết, vậy thôi". Từ Lan Anh.

Thúy My lao vào ăn ngấu nghiến, ả đói phát điên. Cố gắng dung nạp vào chiếc bụng trống rỗng của mình, giống như một con thú hoang bị bỏ đói, Thúy My ngấu nghiến thức ăn mặc cho hình ảnh cô ăn trông vô cùng đê tiện như thế nào. Không biết từ khi nào bà đầu bếp đứng bên cạnh ả, khẽ mỉm cười hỏi.

- Đồ ăn tôi nấu như thế nào, có ngon không?

Ả nhớ lại những lời Lan Anh đã viết trong bức thư, liền bất giác gật đầu tiếp tục ngấu nghiến. Bà đầu bếp mỉm cười mỉa mai lặng lẽ rời đi, có vẻ lúc đó do Thúy My quá đói nên ả không để ý ánh mắt của bà ấy, mà kể cả Thúy My có nhìn thấy ả cũng chẳng làm gì được,  vì trong mắt người khác ả chẳng có tư cách để phản kháng lại những điều đó.

- Con gái con đứa, ăn uống luộm thuộm,  hỏi không thèm trả lời còn gật gật. Không hiểu sao vẫn có kẻ vẫn chịu lấy cô ta được, tôi mà là mẹ chồng tôi có chết cũng không cho con đàn bà rẻ tiền đó đụng vào con trai tôi, không thể nào chấp nhận con dâu làm đĩ phò bao giờ.

Bà ta lẩm bẩm, đồ ăn bà làm cho ả cũng qua loa, thậm trí trong lúc nấu ăn còn tiện nhổ bãi nước miến vào. Do ả quá đói, nên ăn điên cuồng mà không để ý những thứ kinh tởm đó. Bỗng dưng trong lúc ăn xong, bất chợt ả nhớ lại những cảnh tượng kinh hoàng bản thân bị hãm hiếp suốt thời gian khiến cho Thúy My bất giác buồn nôn chạy thẳng vào phòng tắm. Khi nôn hết ra bụng không còn gì ả xanh xao bước ra, mặt thẫn thờ quỳ gục xuống. Căn bệnh tâm lí của ả càng ngày càng nặng...

Chương trước Chương tiếp
Loading...