{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 13: Ăn dần ăn mòn. [ H ]
- Ức...hức...Ả quỳ dưới sàn, đôi chân bị ép banh ra, mông ưỡn cả lên bởi dị vật to lớn hình đuôi mèo cắm sâu vào lỗ hậu. Thúy My khóc đỏ cả mắt, cả người run rẩy trong nhục nhã, bởi bờ môi bị bịt chặt bằng món đồ chơi tình dục kia. Nước mắt, dịch miệng chảy ra nhưng chẳng thể chặn được tiếng rên rỉ nhục nhã ấy. Hoa huyệt xinh đẹp của ả bị nhét hai cái máy rung vào, rung với chế độ cao. Hai bầu vú bị gắn máy hút sữa đang không ngừng hút sữa trên hai bầu vú to tướng của ả ra. - Sao vậy em yêu? Chẳng phải điều này sẽ giúp em "sung sướng " hơn sao.Cô ngồi trên ghế, cầm máy điện thoại quay lại không thiếu một góc nào cả. Một tay cầm máy quay, một tay cầm hai nút của hai quả trứng rung rồi liên tục bấm. - Sao vậy chẳng phải nãy khóc to lắm cơ mà, sao nín rồi ? Khóc nữa lên cho tôi xem nào, em yêu.Cô vừa cầm máy vừa mỉa mai châm chọc ả, từng lời từng lời như nhát dao cứa vào tim. Thúy My vốn tinh thần bị tổn thương vô cùng nặng nề, bị trói chặt và làm nhục khiến ả càng thêm tuyệt vọng. Đôi chân muốn khép lại thì bị Lan Anh đạp mạnh vào quát.- Dạng ra!! - Ức!!Đôi chân đấy run rẩy cố dạng lại, ả đã dạng và quỳ hàng giờ rồi. Cơ thể ốm yếu, vừa mới xuất viện còn chưa được ăn gì kèm theo tâm lý bị tổn thương do nhớ con lẫn bị làm nhục, vậy mà Thúy My lại chẳng có chút nhân từ gì khi nhìn người phụ nữ tội nghiệp ấy. Cô bỏ máy điện thoại xuống, dừng quay video lại mà rút roi da ra quật mạnh xuống cặp đùi đó, làm nó hằn đỏ lên.- Tôi nói dạng ra !!- Hức!!Ả lại bật khóc nức nở một lần nữa, đôi chân bầm tím lại. Đôi tay bị trói chặt đến mức hằn đỏ, người Thúy My bị lột sạch không để lại một chút mảnh vải nào. Người ả tín tái lạnh run lại, khóe mắt đỏ hoe do Thúy My đã khóc vô cùng nhiều, từ khuôn mặt trải xuống người là những vết bầm tím do cô gây ra.- Ngoan lắm.Cô đưa chân lên, gác lên đầu ả khiến cho người ả phải cúi gằm sát xuống mặt đất. Cái tư thế kì lạ này khiến cho Thúy My vô cùng đau mỏi và khó chịu nhưng ả lại chẳng thể làm gì được, bởi kể cả có phản kháng đến mất cũng sẽ bị cô hành hạ cho thừa sống thiếu chết. Lan Anh nhìn xuống máy hút sữa đã đầy mình liền bỏ chân xuống, bước đến.- Không uổng công tôi tranh thủ ít sữa nóng cho bé con của cô, Thúy My nhỉ?- Không...con của tôi...trả con cho tôi đây...- Rất tiếc, cô không có cơ hội đòi lại được đứa nhỏ.- Ức...Khoảnh khắc cô bước đến rút hai cái bình sữa ra là con ả đàn bà tội nghiệp ấy ngất lịm đi, mặc cho máy rung còn đang rung lên mãnh liệt bên trong âm hộ của ả. Cô để mặc ả nằm lăn xuống đất, lấy bình sữa đi ra ngoài. Bước dọc căn nhà, Lan Anh khẽ bước vào căn phòng bí mật trong góc nhà, sau chiếc tủ sách là cánh cửa mở ra. Trong đó là một căn phòng ấm cúng, cùng cô bảo mẫu mà cô đã thuê đang ôm một đứa trẻ trong nôi. - Cô chủ!Người đàn bà ấy đang ấp đứa trẻ thấy cô thì khẽ đặt đứa bé xuống.- Đây, sữa mẹ tôi để ở đây. Nhớ cho con bé ăn uống đầy đủ nhé.- Vâng, thưa cô chủ.Cô lặng lẽ bước ra, rồi định trở về phòng mình để dọn dẹp đống "bừa bộn". Vừa đi Lan Anh vừa nghĩ, tính kế sau cùng thì tìm cách tách đứa con ra khỏi vòng tay ả sau khi đứa trẻ đó cai sữa. Nhưng tất cả cũng chỉ là tính toán, vì cô cũng không biết sau này sẽ sử lí ả như thế nào. - Thúy My, dậy nào. Tôi... Thúy My??Lan Anh vừa đẩy cửa bước vào, cô nhận ra bóng dáng Thúy My đã biến mất, không biết làm thế nào ả có thể thoát ra được. Nhưng không quan trọng, quan trọng là ả ruốc cuộc đang ở đâu lúc này. Lan Anh kiểm tra khắp mọi nơi, tâm trạng mệt mỏi kèm theo cảm giác bức bối bực tức khiến cơn thịnh nộ của cô dâng trào lên qua từng tiếng gọi.- Thúy My!! Cô ở đâu!! Ra đây nhanh!! Cô mà không ra tôi sẽ giết cô đấy!!Vừa bước xuống phòng bếp, đập vào mắt Lan Anh là cảnh Thúy My đang cầm con dao hướng về phía trước đe dọa cô.- Con của tôi đâu?- Tại sao tôi lại phải nói cho cô chứ?- Địt mẹ con khốn trả con cho tôi đây!!Ả vừa chửi vừa lao về phía trước nhưng đối với một người phụ nữ gầy yếu đấu với một cựu võ sĩ đã từng dành nhiều giải quán quân như cô, ả lại chẳng phải là đối thủ. Không bao lâu ả đã bị khống chế, bị Lan Anh cho một đấm vào bụng rồi cướp lại dao. - A!?- Tôi đã nói rồi, cô nghĩ cô là ai mà có quyền đụng chạm vào đồ của nhà tôi chứ?Thúy My vốn cơ thể đã yếu rồi, còn bị cô tác động lên nên lảo đảo đứng không vững mà định ngã ra. Kịp thời Lan Anh nắm lấy bên cánh tay ả giữ lại, rồi lúc đó tranh thủ rách một đường trên cánh tay đó khiến cho ả đau đớn kêu lên.- A!!?- Cô còn non và xanh lắm cô gái ạ.