{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 12: Đứt từng khúc ruột
- Lan Anh...!! Lan Anh...!!A!?Vừa về đến nhà ả đã xông vào, mặc cho cơ thể còn rất yếu. Thúy My gào lên tên của cô, vừa gào vừa chạy, không may vấp ngã. Cả người đập xuống bãi nước cạnh đó, cơ thể ướt nhẹt trông vô cùng bẩn thỉu và thảm hại.- Ê, phải cẩn thận chứ.Tên tài xế liếc nhìn ả bằng ánh mắt khinh miệt, nhưng lúc này ả làm sao có tâm trạng quan tâm được chứ. Xông thẳng vào căng biệt thự trước mặt, điên cuồng muốn đi vào trong.- Các người bỏ tôi ra!! Để tôi đi vào!!- Xin lỗi cô nhưng hiện tại cô chủ của chúng tôi không tiếp khách.- Tôi đéo phải là khách!! Hơn nữa địt mẹ con khốn đó đang giữ con của tôi!! A!?Ả vừa gào lên đã bị đám vệ sĩ đẩy ngã xuống, cơ thể vốn ướt nhẹt bẩn thỉu rồi còn dính bùn đất trông càng thảm hại hơn. Thúy My ngước lên, ả nhìn thấy ánh mắt không dấu đi được sự khinh thường của bọn họ dành cho mình, ruốc cuộc thì đám vệ sĩ và con ả hầu đó đều biết ả là ai, biết tất cả những gì sảy ra về ả. Nên bọn họ cố tình giả vờ như không biết gì để được nhìn thấy cảnh ả thảm hại như vậy, dù gì Lan Anh cũng chẳng cấm đặc biệt rất ủng hộ nhiệt tình là ở đằng khác. Trong mắt bọn họ, ả không chỉ là một con đĩ bẩn thỉu ả còn là một con tiểu tam khốn nạn, một con mụ đàn bà tàn ác gian xảo nhưng cũng thật sự ngu ngốc, bởi quá khứ tăm tối và đầy tội lỗi của ả nên việc người ta coi những gì ả phải chịu đựng là xứng đáng.- Xin hãy tôn trọng cô chủ Lan Anh, cô ấy là người nắm quyền lớn nhất ở đây ạ. Nên mong cô hãy...- Tôi đéo quan tâm gia thế của cô ta là gì, tôi cũng đéo quan tâm gia phả cô ta gồm những ai nghề nghiệp gì!! Thứ tôi cần là đứa con!!... a!?Vừa kịp dứt câu, ả đã bị Lan Anh từ đâu tạt một chậu nước lạnh vào người.- Thật là thô lỗ, cô nghĩ mình là ai hả Thúy My?- Cô...con khốn...- Tôi thấy cụm từ đó nên dành cho cô, à phải rồi nó sinh ra là để dành cho cô đấy Thúy My.- Cô...- lần sau muốn đi vào thì ra và dội cái người đi, biệt thự của tôi sạch đẹp là công sức của những người hầu và quản gia của tôi, tôi bỏ tiền ra thuê chứ không phải cô. Hơn nữa..- Ức!?Lan Anh cầm lấy cái khăn vứt vào người ả.- Cầm lấy mà lau, vung nước ra sàn thì khổ người hầu của tôi. Rẻ lau bàn thôi, nước kia cũng vừa mới rửa chân xong nên không bẩn lắm.- Cô...Thúy My tức muốn mở miệng ra nói câu gì đó nhưng rồi không biết từ khi nào, ả bắt đầu xuất hiện một thứ gì đó vô hình ngăn cản ả lại.- Lan Anh!!!Ả bất giác nhớ ra điều gì đó, liền gào lên. Chạy thẳng lên phía trước, cũng là lúc cô bước vào trong cánh cửa phòng ngủ.- Lan Anh!!! Trả lại con cho tôi đây!! Đồ con chó khốn khiếp!!Ả cũng xông vào theo, nắm chặt lấy cổ áo của cô. Cô vẫn bình tĩnh để cánh cửa đó từ từ đóng lại.- Tại sao tôi lại trả, tôi sẽ không biết điều gì sảy ra nếu như đứa trẻ tội nghiệp rơi vào tay cô đâu.- Con khốn!! Tôi là mẹ của nó đấy!! Cô nghĩ tôi sẽ làm gì được nó nào??- Phải phải, cô đã nhiều lần tự tay giết chết đứa con mình. Được rồi, có thể phá thai là do hoàn cảnh nhưng nếu như nó sảy ra nhiều lần thì lại là vấn đè, chưa kể cô còn cố tình khiến bản thân sảy thai nữa, thôi tôi coi như đó là tâm lí đi, để cho cô một cơ hội rồi thấy cảnh cô đuổi mắng thậm trí là có ý định giết thiên thần bé nhỏ ấy khi con bé chào đời.- Cô....- Tôi nói gì sai nào? Cô nghĩ mình xứng đáng làm mẹ chắc, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội và cuối cùng cô vẫn chẳng thể làm được.- Vậy cô có tư cách gì mà lấy đi đứa con của tôi !! A!?Dứt câu, cô bị ả cho một bạt tay vào mặt. Ả đau đớn đến ngã lăn ra.- Vậy cô nghĩ mình có tư cách gì để làm mẹ của đứa trẻ, hổ dữ không ăn thịt con. Cô tự nguyện giết chết đi bao nhiêu đứa con của mình, vậy có đáng không?- Con khốn!! A!?Ả tức giận gào lên thì lại cô cho một bạt tay nữa, cú đánh đó rất mạnh đến mức má của Thúy My còn in hằn cả đấu tay lên đó.- Hức....Ả bắt đầu bật khóc, nước mắt lả tả xuống trông vô cùng đáng thương nhưng trong mắt Lan Anh nó lại thật kinh tởm. - Được rồi cứ khóc tiếp đi, tôi xem cô khóc được bao lâu.- Không!!Cô bước ra ngoài, khóa cửa nhốt ả vào trong phòng. Xem cảnh ả khóc từ sáng đến tối, một hồi mặt trời xuống cô mới mở cửa đi vào. Thấy Thúy My mắt đỏ au, quầng thâm xám xịt, cả người đờ ra mệt mỏi ngồi bệp xuống sàn.- Sao hả? Khóc nữa đi, tưởng nãy khóc to lắm cơ mà?- Con khốn..ức!?Ả lại cho một cú nữa nhưng lần này là nắm đấm và nó rất mạnh.- Còn sức để chửi mà không còn sức để khóc nữa, thật là đáng thương.