[AsaChi-ChiAsa] Chị Thỏ Em Mèo

26




Cả khu rừng đang chìm trong ánh sáng mờ mờ của buổi tối, tiếng côn trùng kêu rả rích như thể muốn chúc mừng một sự kiện quan trọng sắp diễn ra. Một buổi tối bình yên, và Chiquita không muốn để nó trôi qua một cách tẻ nhạt.

Trong khi Asa đang ngồi trò chuyện cùng nhóm bạn, Chiquita, không thể ngồi yên, bắt đầu nghĩ đến một kế hoạch mà em đã nảy ra từ sáng sớm. Kế hoạch này không phải là gì to tát, mà chỉ đơn giản là... bỏ trốn. Không phải bỏ trốn khỏi khu rừng hay mọi người, mà bỏ trốn khỏi sự quan tâm quá mức của Asa.

"Mình chán rồi," Chiquita lẩm bẩm với bản thân, giấu đi nụ cười nghịch ngợm. "Mình cần một chút tự do."

Và, ai là người Chiquita nghĩ đến đầu tiên để hỗ trợ trong cuộc bỏ trốn này? Chính là Pharita, cô nai cao lớn và mạnh mẽ, luôn mang đến cảm giác an toàn mỗi khi Chiquita cần.

Pharita đang ngồi gần đó, mắt nhìn về phía xa xăm như đang suy nghĩ gì đó. Chiquita nhìn thấy, đôi mắt lóe sáng, rồi em nhẹ nhàng tiến đến gần cô bạn nai. "Pharita," Chiquita gọi nhỏ. "Giúp em một chút được không?"

Pharita quay đầu lại, đôi mắt nai to tròn nhìn cô. "Có chuyện gì vậy, Chiquita?"

Chiquita nháy mắt và nở nụ cười gian xảo. "Em muốn trốn đi một lúc. Chị giúp em nhé?"

Pharita nhìn Chiquita, có một khoảnh khắc trầm lắng, rồi gật đầu. "Vậy em định đi đâu?"

"Chỉ cần đi đâu đó thật xa khỏi Asa một chút thôi," Chiquita nói, giọng có chút bối rối nhưng cũng đầy quyết tâm. "Em không muốn chị ấy cứ bám theo em mãi, em muốn một chút không gian riêng."

Pharita nhún vai, nở nụ cười hiền hòa. "Chị sẽ giúp em. Nhưng em nhớ là, dù đi đâu cũng phải về sớm đấy nhé."

Chiquita vội vã chạy đi lấy đồ, giấu nhẹm trong chiếc túi xách nhỏ của mình. Khi quay lại, em nhìn Pharita, ánh mắt đầy hi vọng. "Chị Rita, em sẵn sàng rồi!"

Pharita bật cười, rồi đứng dậy, bước lại gần. "Thế thì đi thôi. Nhưng nhớ là phải thật im lặng, đừng để ai phát hiện ra."

Chiquita liếc mắt về phía nhóm bạn, rồi khẽ thở ra một hơi dài. "Em sẽ lén lút, không ai phát hiện đâu."

Và thế là, hai người rời khỏi khu vực đám bạn đang tụ tập, bước qua khu rừng tối đen, tiếng bước chân của họ vang lên nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động. Pharita dẫn đường, còn Chiquita theo sau, bước đi nhanh nhưng cũng không quên liếc nhìn sau lưng để chắc chắn không ai theo dõi.

Khi cả hai vào sâu hơn trong rừng, Chiquita cảm thấy tự do và thích thú. "Cảm giác này tuyệt thật, chị Rita à! Không có Asa bám theo, em cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều."

Pharita cười nhẹ, đưa mắt nhìn về phía trước. "Nhưng nhớ đừng đi quá xa. Asa chắc chắn sẽ lo lắng đấy."

Chiquita bĩu môi, một nụ cười nửa miệng. "Chị ấy lo quá đấy, em có thể tự lo cho mình mà."

Nhưng cũng đúng như lời Pharita nói, Asa bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Khi nhìn thấy Chiquita không còn ngồi bên cạnh mình, chị liền đứng dậy, quét mắt qua các thành viên trong nhóm.

"Chiquita đâu rồi?" Asa hỏi, giọng có chút lo lắng.

"Chắc là đi dạo đâu đó thôi, Asa," Rora trả lời, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chị thỏ.

Asa không tin, mắt nhìn quanh một vòng rồi bước vội ra ngoài. "Không, chị không nghĩ vậy, chúng ta phải đi tìm em ấy."

Trong khi đó, Chiquita và Pharita đã đi khá xa. Pharita đang chỉ cho Chiquita một con suối nhỏ giữa rừng, nơi ánh trăng chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Chiquita ngồi xuống bên cạnh bờ suối, cảm thấy nhẹ nhõm như thể được gột rửa mọi lo toan. "Chị Rita, nơi này thật đẹp."

Pharita ngồi bên cạnh, nhìn ra xa xăm. "Ừm, nhưng chúng ta phải quay lại thôi. Asa sẽ không vui đâu."

Đúng lúc đó, Chiquita nghe thấy tiếng bước chân. Cô quay lại, thấy Asa, Rora đang tìm kiếm mình. Asa hớt hải chạy lại, đôi mắt lo lắng. "Chiquita! Em làm gì vậy? Chị tìm em khắp nơi!"

Chiquita bật cười khúc khích, rồi đứng lên, giọng nghịch ngợm. "Chị lo quá đấy! Em chỉ muốn trốn đi một chút thôi mà."

Asa nắm tay Chiquita, ánh mắt dịu dàng. "Đừng làm chị lo nữa. Chị không thích khi em làm chị sợ đâu."

Pharita đứng bên cạnh, mỉm cười với Asa. "Em ấy chỉ muốn có một chút không gian riêng thôi. Em cứ để em ấy tự do một chút."

Chiquita cảm thấy ấm lòng khi thấy Asa quan tâm mình như vậy. Dù có lén lút bỏ trốn hay làm gì, cuối cùng, em vẫn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của Asa, điều mà em luôn mong muốn.

Kết thúc chuyến đi nhỏ, Chiquita và Asa quay trở về, giữa khu rừng đầy tiếng cười và những khoảnh khắc ngọt ngào. Rora và Pharita cũng đứng phía sau, nhìn nhau và cười khúc khích. Tình bạn, tình yêu, tất cả đều nằm trong những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ấm áp như thế này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...