[AsaChi-ChiAsa] Chị Thỏ Em Mèo
20
Một buổi chiều rực rỡ trong khu rừng, khi ánh nắng chiếu qua những tán cây, Asa và Chiquita đang cùng nhau dạo chơi sau khi hoàn thành công việc dọn nhà.Chiquita vẫn bám sát Asa, đôi mắt láo liên không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh. Dù tỏ ra cứng cỏi, nhưng sâu trong lòng, em chẳng dám đi đâu một mình khi quanh đây có cả ao hồ và những tiếng nước róc rách."Em nhìn gì mà căng thẳng vậy?" Asa cúi xuống nhìn, đôi tai thỏ trắng to mềm mại khẽ cụp xuống như muốn thu hút sự chú ý của Chiquita."Nhìn gì đâu! Em chỉ... kiểm tra xem chỗ này có nguy hiểm không thôi." Chiquita nhún vai, nhưng ánh mắt vẫn len lén liếc về phía dòng suối nhỏ gần đó.Asa mỉm cười, dường như nhận ra điều gì đó. Chị bất ngờ cúi xuống, gương mặt chỉ còn cách Chiquita vài centimet. "Em sợ nước, đúng không?"Chiquita giật bắn người, lùi lại vài bước. "Không hề! Ai nói vậy?!"Nhưng khi Asa bước đến gần thêm một chút, tai thỏ cụp xuống, ánh mắt chị ánh lên vẻ nghịch ngợm. "Vậy em dám lại gần dòng suối kia không? Nếu em không sợ, chúng ta cùng chơi đùa chút nha?""Chị mơ đi! Ai rảnh mà nghịch nước chứ?!" Chiquita khoanh tay, mặt đỏ bừng, cố tỏ ra bình tĩnh.Asa cười, cúi người xuống để ngang tầm mắt với Chiquita. "Không sao đâu. Nếu em không thích thì chúng ta không cần lại gần. Nhưng em phải nói thật với chị, em sợ nước đúng không?"Chiquita thở dài, cuối cùng cũng chịu thừa nhận, giọng lí nhí: "Được rồi... Em hơi sợ... Chỉ một chút thôi."Ngay lập tức, Asa vươn tay ra, nắm lấy tay Chiquita thật dịu dàng. "Đừng lo, chị sẽ không để nước làm gì em đâu."Chiquita ngước lên nhìn Asa, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên. "Thật không? Chị đừng đẩy em xuống đó nha!""Chị thề!" Asa giơ tay lên, đôi tai thỏ trắng đáng yêu cụp xuống theo một cách vô cùng chân thành. "Chị chỉ muốn giúp em thấy nước không đáng sợ đến vậy thôi.""Được rồi..." Chiquita miễn cưỡng gật đầu, để Asa dẫn em lại gần bờ suối.Tới nơi, Asa cẩn thận nắm tay Chiquita, giúp em bước qua từng phiến đá nhỏ. Dòng nước mát lạnh chảy qua, ánh mặt trời phản chiếu tạo thành những dải ánh sáng lấp lánh."Nhìn này, nước không đáng sợ đâu," Asa nói nhẹ, cúi xuống để tay mình chạm vào dòng nước, rồi giơ lên cho Chiquita xem.Chiquita vẫn đứng cách một khoảng, đôi chân nhỏ run rẩy. "Nhưng nếu em rơi xuống thì sao? Em không biết bơi...""Chị sẽ ở đây. Nếu em có rơi xuống, chị sẽ lập tức cứu em." Asa khẳng định chắc nịch, đôi tai cụp xuống thêm chút nữa như để chứng minh rằng chị đang nói thật.Chiquita im lặng nhìn Asa một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng lấy hết can đảm, đặt chân lên một tảng đá sát mép nước. "Được rồi... Nhưng chị hứa là phải giữ chặt tay em đấy!""Chị hứa!" Asa cười, nắm chặt tay em hơn, ánh mắt dịu dàng như muốn bảo vệ cả thế giới trong lòng bàn tay.Chiquita rón rén cúi xuống, bàn tay nhỏ chạm nhẹ vào dòng nước. Cảm giác lạnh buốt lan tỏa, nhưng không còn đáng sợ như em tưởng."Thấy chưa? Không sao mà," Asa nói, giọng nhẹ nhàng như ru ngủ.Chiquita thở phào, miệng lầm bầm: "Cũng không tệ lắm..." Nhưng ngay lúc đó, một chú cá nhỏ bất ngờ nhảy lên khỏi mặt nước, làm Chiquita giật bắn, suýt nữa trượt chân ngã."Áaaa!!!"Asa phản ứng nhanh như chớp, bế Chiquita lên khỏi tảng đá. Chị xoay người, bế em như bế công chúa, nhanh chóng lùi lại chỗ an toàn.Chiquita đỏ mặt, tay bấu lấy áo Asa, giọng run run. "Chị! Em đã nói đừng làm em sợ mà!""Chị đâu làm gì đâu, là con cá làm chứ!" Asa bật cười, đôi tai thỏ cụp xuống vì cảm giác vừa lo lắng, vừa thấy đáng yêu.Nhìn Asa cười, Chiquita bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. "Chị... bỏ em xuống đi. Nặng lắm.""Nặng gì mà nặng? Em nhẹ như lông vũ ấy." Asa cười, bước thêm vài bước trước khi đặt Chiquita xuống. "Đó, thấy chưa? Chị bảo sẽ bảo vệ em mà."Chiquita quay mặt đi, giấu đi gương mặt đỏ bừng. "Được rồi... cảm ơn chị. Nhưng lần sau đừng ép em lại gần nước nữa!""Chị sẽ không ép, nhưng nếu em muốn thử lại, cứ gọi chị nhé." Asa mỉm cười, đôi tai thỏ cụp lên cụp xuống theo từng nhịp.Nhóm bạn từ xa quan sát, mỗi người một kiểu phản ứng.Rami cười lăn lộn trên bãi cỏ, chỉ tay về phía Asa và Chiquita. "Thấy chưa?! Em nói rồi mà, Asa chỉ cần một cái cớ là sẽ bế Chiquita nguyên buổi luôn!"Ahyeon phụ họa, giọng đầy tinh nghịch. "Công nhận! Mà nè, nhìn Asa như kiểu thỏ cao cấp, còn Chiquita là cục vàng được nâng niu ấy. Cưng muốn xỉu!"Rora khoanh tay, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi quay sang Pharita. "Chị nói xem, Asa bế Chiquita đi khắp rừng liệu có chỗ nào tha em ấy xuống không? Hay để tới tối luôn?"Pharita bật cười, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy hàm ý. "Chị nghĩ Asa chẳng bao giờ chịu thả Chiquita xuống đâu. Nếu có, chắc chỉ khi nào Chiquita ngủ quên trong tay em ấy thôi."Ruka, người nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm lặng như thường lệ. "Chị thấy Asa không chỉ bế mỗi Chiquita. Nhìn cái cách em ấy dịu dàng như vậy, Asa như đang bế cả tinh thần của em ấy luôn rồi."Rami phá lên cười, vỗ vai Ruka. "Lần này chị nói đúng! Chiquita có mà trốn đi đâu được!"Ruka nhún vai, đôi mắt chậm rãi liếc về phía Asa và Chiquita. "Chậm thôi cũng được, nhưng Asa mà đã yêu, thì không ai thắng nổi đâu."Cả nhóm đồng loạt nhìn Asa và Chiquita từ xa, ai cũng nở một nụ cười đầy ý vị. Giữa ánh nắng vàng ấm áp và tiếng nước róc rách, Asa vẫn đang nhẹ nhàng dỗ dành Chiquita, bàn tay chị cẩn thận chỉnh lại những sợi tóc nhỏ lòa xòa trên má em.Và Asa, đôi tai thỏ trắng cụp xuống, khẽ thì thầm:
"Đừng lo, em chỉ cần tin tưởng chị. Vì từ lúc em xuất hiện, chị đã chẳng còn cần bất kỳ điều gì khác nữa."Chiquita chỉ lặng người nhìn Asa, gương mặt đỏ bừng. Nhóm bạn đứng cách xa, ai cũng hiểu rằng, chẳng cần phải làm gì thêm, chỉ cần Asa và Chiquita có nhau, khu rừng này đã đủ náo nhiệt lắm rồi.