[AsaChi-ChiAsa] Chị Thỏ Em Mèo

13




Một buổi sáng bình yên, Chiquita và Rora, hai người bạn thân thiết, quyết định đi dạo trong khu rừng xanh tươi mát. Mặc dù cả hai đều biết rõ khu vực này khá rộng lớn và dễ lạc đường, nhưng họ vẫn không thể cưỡng lại được sức hút của những con đường mới mẻ chưa từng khám phá.

Chiquita, với bản tính hiếu kỳ và không thể ngồi yên một chỗ, đã nhanh chóng kéo Rora theo. "Rora, đi thôi, chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị đấy!" Chiquita nói, mắt sáng rực lên với vẻ phấn khích.

Rora, tuy là một con gấu trúc khá lười biếng và hay thích nằm dài, nhưng thấy Chiquita năng động như vậy, cô cũng đành đồng ý. "Em muốn đi đâu thì đi, nhưng nhớ đừng để chị bị mệt quá đấy."

Và thế là, cả hai cùng lướt qua những khu rừng rậm rạp, len lỏi giữa các cây cao, nghe tiếng chim hót líu lo và thỉnh thoảng lại cười đùa với nhau. Cả hai rất nhanh chóng bị cuốn vào những trò nghịch ngợm - từ việc trêu đùa những con bướm bay qua, cho đến việc tìm cách trèo lên những cây cao, rồi lại nhảy xuống như những đứa trẻ nghịch ngợm.

Tuy nhiên, sau một lúc, cả hai chẳng hề nhận ra rằng mình đã đi xa khỏi con đường cũ. Rora chợt dừng lại và nhìn xung quanh, cảm thấy có gì đó không ổn. "Ê, Chiquita... Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Chiquita nhìn xung quanh, mới đầu chỉ nghĩ là mình đang nhìn nhầm, nhưng rồi sự thật cũng dần hiện ra. "Ái chà, hình như chúng ta lạc mất rồi."

"Trời ơi," Rora thở dài, nhìn xuống chân mình, rồi ngẩng lên nhìn Chiquita, "em làm gì mà cứ kéo chị đi xa thế này? Đúng là lắm trò nghịch ngợm!"

Chiquita cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch. "Chị biết rồi mà, mà lạc cũng không sao đâu. Chúng ta chỉ cần tìm đường về thôi!"

Rora lắc đầu, nhưng cũng không thể giận Chiquita lâu được. Hai đứa ngồi xuống một gốc cây, định nghỉ ngơi một lát rồi mới tìm đường về. Tuy nhiên, không lâu sau, Chiquita lại bắt đầu lục lọi trong balo, lấy ra một cái bánh nướng thơm phức. "Chị ăn thử cái này đi, mới làm xong đấy."

Rora liếc nhìn chiếc bánh và không thể cưỡng lại được. "Ờ, không ăn sao được," cô đáp, miệng đã sắp sửa cắn vào miếng bánh.

Trong khi đó, ở nhà, Asa đang ngồi đan len với vẻ mặt hiền hòa, nhưng ngay khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc vắng mặt, chị chợt dừng tay lại. Cảm giác có điều gì đó không ổn dâng lên trong lòng. Chưa bao giờ Chiquita và Rora lại biến mất quá lâu như thế, và Asa càng không thể làm ngơ khi không thấy hai đứa nhỏ đâu.

Chị đứng dậy, gương mặt lo lắng. "Chúng đi đâu rồi nhỉ?" Asa tự hỏi, đôi mắt bỗng trở nên nghiêm túc.

Asa vội vã chạy ra ngoài, không quên gọi thêm mọi người. "Ahyeon! Ruka! Pharita! Chúng ta phải tìm Chiquita và Rora ngay."

Ahyeon ngay lập tức đáp lời, giọng ngái ngủ nhưng không thiếu sự lo lắng. "Hai đứa nó lại đi lang thang trong rừng đúng không? Chúng ta đi tìm thôi."

Ruka, vốn dĩ luôn chậm chạp nhưng lại nhanh nhẹn trong tình huống khẩn cấp, thở dài rồi đứng dậy. "Để chị đi cùng. Cứ để chị lo việc này."

Pharita cũng không chần chừ. "Chị sẽ đi cùng mọi người. Bọn trẻ không thể đi mãi như thế mà không có ai bảo vệ."

Ngay lúc đó, Rami từ đâu lao vào, giọng lanh lót và nhanh nhảu như thường lệ. "Này! Mấy người không thể để em ở nhà một mình được sao? Thế nào mà lại không gọi em đi cùng với? Dù gì em cũng là chị hai đứa nhỏ... đương nhiên em phải đi tìm hai đứa nghịch ngợm đó!"

Asa quay sang nhìn Rami, mắt chị ánh lên sự lo lắng, nhưng lại không thể từ chối sự tham gia của cô nàng lanh lẹ này. "Thôi được rồi, Rami, nhưng nhớ phải cẩn thận đấy!"

Cả nhóm lên đường, tìm kiếm khắp khu rừng, mỗi người đều cố gắng phân tán ra để có thể bao quát rộng hơn. Asa dẫn đầu, bước đi nhanh chóng, đôi mắt không ngừng quét xung quanh.

"Chiquita! Rora!" Asa gọi lớn, giọng có chút run rẩy. "Các em đâu rồi? Đừng giỡn nữa!"

Trong khi nhóm bạn đang lo lắng đi tìm, Chiquita và Rora vẫn vô tư ngồi nghỉ, ăn bánh trong khi không hề nhận ra tình hình đang căng thẳng.

Nhưng rồi, tiếng gọi của Asa từ xa vọng đến. "Chiquita! Rora!" Asa hô lớn, làm Chiquita giật mình.

Chiquita bối rối quay nhìn Rora. "Chị ấy đến rồi, Rora, chúng ta phải về thôi."

Rora cười hờ hững, vỗ nhẹ vào tay Chiquita. "Em thấy chưa? Bà Asa đã lo lắng rồi."

Hai đứa đứng lên, cười trừ rồi nhanh chóng quay về hướng của tiếng gọi. Khi chúng về đến, Asa vội vàng chạy lại ôm chầm lấy Chiquita, khuôn mặt chị như vừa trải qua một cơn ác mộng.

"Em không sao chứ? Tại sao lại đi xa như vậy?" Asa lo lắng hỏi, trong khi bàn tay vẫn nắm chặt lấy Chiquita.

Chiquita cảm thấy hơi khó chịu khi bị Asa ôm chặt, nhưng vẫn không thể giấu đi sự ấm áp trong lòng. "Em chỉ đi dạo thôi mà, có gì đâu."

Rami đứng cạnh đó, đưa tay xoa đầu Chiquita và cười hớn hở. "Nhưng mà nhìn này, ai mà không thích đi lạc chứ? Thích khám phá mà! Giờ còn không có gì đâu, chờ chị lo lắng thêm một chút nữa thôi!" Cô cười tinh nghịch.

Asa nhìn Rami với ánh mắt không vui lắm, nhưng chị cũng biết rằng dù thế nào thì bọn chúng vẫn luôn bảo vệ nhau và yêu thương nhau, vì thế mới thở dài. "Dù sao, đừng đi xa nữa, Chiquita. Lần sau nhớ mang theo cái la bàn nhé."

Chiquita gật đầu, dù trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào khi thấy Asa lo lắng đến vậy. "Ừ, em sẽ không đi xa nữa đâu. Cảm ơn chị."

Cuối cùng, cả nhóm quay lại nhà, nhưng Asa không thể ngừng nắm tay Chiquita. "Mệt rồi, chúng ta vào nghỉ thôi em."

Chiquita mỉm cười, tựa vào vai Asa, cảm nhận sự ấm áp và bảo vệ mà chị luôn dành cho mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...