Ánh Mắt

8.




Hôm nay là một ngày đặc biệt-ngày cuối cùng của năm học.

Bầu trời buổi sáng trong vắt, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua kẽ lá, chiếu xuống những hạt sương còn đọng trên cánh hoa ven đường. Gió sớm mang theo hương thơm của đồng cỏ, thoảng lẫn tiếng chim hót ríu rít từ xa.

Tôi thức dậy sớm hơn mọi ngày. Một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng vừa háo hức, vừa man mác tiếc nuối. Sau khi chào ông bà, ba mẹ, tôi khoác cặp lên vai, rời khỏi nhà.

Con đường đến trường hôm nay vẫn quen thuộc như mọi ngày, nhưng dường như có điều gì đó khác lạ.

Những cây bạch đàn cao vút hai bên đường đung đưa theo gió, tán lá xanh rì che rợp cả một khoảng trời. Dưới chân, những khóm hoa dại nở rộ, sắc vàng rực rỡ nổi bật trên nền cỏ xanh. Xa xa, những cánh đồng lúa trải dài bất tận, bông lúa ngả nghiêng theo từng cơn gió nhẹ.

Trên con đường ấy, từng nhóm học sinh ríu rít trò chuyện, tiếng cười vang vọng giữa không gian trong lành của buổi sáng. Tôi lặng lẽ bước đi, lắng nghe từng âm thanh, ngắm nhìn từng khung cảnh như muốn khắc sâu vào trí nhớ.

Tôi đến trường.

Cổng trường hôm nay rực rỡ hơn hẳn với những lá cờ đầy màu sắc tung bay trong gió. Sân trường nhộn nhịp, ai cũng tất bật chuẩn bị cho buổi lễ tổng kết vào ngày mai. Những chiếc bàn, chiếc ghế được sắp xếp gọn gàng, từng góc sân đều được quét dọn sạch sẽ.

Tôi đứng lặng một lúc, nhìn khung cảnh trước mắt. Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, như thể mình đang đứng trước một thứ gì đó sắp trở thành ký ức.

"Làm gì đứng thừ ra đó? Đi vào lớp nè!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Chưa kịp phản ứng, một bàn tay ấm áp đã nắm lấy tay tôi, kéo đi.

Là Hà Anh.

Bàn tay Anh không nhỏ nhắn, cũng không mềm mại như trong tưởng tượng, nhưng lại ấm áp đến lạ thường. Cái nắm tay đầy tự nhiên ấy khiến tôi bất giác khựng lại. Một cảm giác lạ lẫm trào dâng trong lồng ngực, một cảm xúc mơ hồ, nhưng không thể chối bỏ.

Chúng tôi bước vào lớp, tay vẫn nắm chặt.

Lớp học hôm nay rộn ràng hơn bao giờ hết. Tiếng nói cười vang khắp phòng, ai cũng hào hứng dọn dẹp, trang trí lại lớp học. Tôi hòa vào dòng chảy ấy, cố gắng bận rộn để che đi sự xao động trong lòng.

Sau khi dọn dẹp xong, cả lớp rủ nhau ra sân chơi đá cầu.

Chúng tôi chọn một góc sân quen thuộc, dưới tán cây bằng lăng già. Những cánh hoa tím nhạt rơi lác đác, gió nhẹ cuốn chúng bay là là trên mặt đất, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa bình yên.

Sau khi thấm mệt, tôi và Hà Anh không theo mọi người vào căn tin mà chọn ngồi xuống chiếc ghế đá dưới gốc cây.

Cả hai im lặng.

Không ai nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn sân trường, lặng lẽ cảm nhận bầu không khí của ngày cuối cùng.

Rồi, Hà Anh bất ngờ lên tiếng

"Tao cảm ơn mày nhiều lắm. Cảm ơn vì đã tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp trong năm học này."

Tôi hơi giật mình, quay sang nhìn Anh

"Tao cũng cảm ơn mày. Cảm ơn vì đã là bạn tao."

Chúng tôi nhìn nhau.

Ánh mắt Hà Anh trầm lắng, như mặt hồ phẳng lặng phản chiếu bầu trời rộng lớn. Không còn sự nghịch ngợm thường ngày, cũng không còn vẻ hồn nhiên vô tư. Trong đôi mắt ấy có gì đó rất lạ, một chút dịu dàng, một chút tiếc nuối, và cả một điều gì đó mơ hồ mà tôi không thể gọi tên.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy tim mình lỡ mất một nhịp.

Tôi vội quay đi, nhưng ánh mắt ấy cứ như một vệt sáng in hằn trong tâm trí tôi, chẳng thể xóa nhòa.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, kéo tôi về thực tại.

Lớp học hôm nay vẫn rộn ràng như thế. Mọi người chạy nhảy, đùa giỡn khắp phòng. Tôi và Hà Anh trò chuyện cùng nhau, bỗng một người bạn chạy ngang qua, khuỷu tay vô tình va mạnh vào đầu tôi.

Một cơn đau nhói lên. Tôi cau mày, chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã tiến đến, nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi.

"Dương ơi, có sao không?"

Là Hà Anh.

Giọng Anh gấp gáp, ánh mắt ánh lên sự lo lắng thật sự.

Những ngón tay của Hà Anh lướt nhẹ qua tóc tôi, chạm vào chỗ đau một cách thật cẩn thận, như sợ sẽ làm tôi đau thêm. Tôi không biết mình đau vì cú va chạm hay vì nhịp tim đang dồn dập đến mức khó hiểu nữa.

"Tao ổn, đỡ đau rồi. Cảm ơn mày."

"Thật không đó?"

"Thật mà."

Nhưng dường như Hà Anh vẫn chưa tin.

Hà Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, xoa nhẹ như một lời trấn an.

Hơi ấm từ lòng bàn tay Anh truyền đến tôi, dịu dàng đến mức tôi gần như muốn đắm chìm trong đó.

"Tại sao Hà Anh lại quan tâm mình đến vậy?"

Câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong đầu tôi, mãi không có lời giải đáp.

Tiếng chuông tan học vang lên.

Hà Anh tiến đến bên tôi, ánh mắt vẫn ánh lên sự lo lắng

"Đỡ đau chưa mày?"

"Tao đỡ rồi. Cảm ơn mày nhiều."

"Không có gì đâu mà. Về cẩn thận nha, Dương. Tạm biệt, mai gặp!"

"Tạm biệt. Cảm ơn mày nhiều lắm, Anh."

Trong ánh nắng nhạt dần, Hà Anh vẫy tay chào tôi.

Tôi mỉm cười, vẫy tay chào lại.

Những tia nắng cuối ngày đổ dài trên sân trường, phản chiếu lên ánh mắt của Hà Anh một thứ ánh sáng lấp lánh kỳ lạ.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương quen thuộc của hoa bằng lăng, của những ngày tháng đã qua, và của những điều chưa kịp gọi tên.

Tôi không chắc cảm giác này là gì.

Chỉ biết rằng, hôm nay có một điều gì đó đã thay đổi, một điều thật nhẹ nhàng, thật ấm áp, nhưng cũng thật khó nắm bắt.

Và tôi chợt nhận ra, có những khoảnh khắc dù ngắn ngủi, nhưng lại đọng mãi trong lòng, như ánh nắng cuối ngày chẳng thể tắt hẳn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...