Ánh Mắt
7.
Sau những ngày thi mệt mỏi và căng thẳng, trường tôi quyết định cho học sinh nghỉ một ngày. Đó là một món quà tuyệt vời để tôi có thể thả lỏng, xua tan đi những lo âu về bài vở, chuẩn bị tinh thần cho những ngày tiếp theo. Cảm giác hôm nay, tôi như được tái tạo lại năng lượng, sẵn sàng bước vào tuần mới với tâm trạng thư thái, nhẹ nhõm.Hôm nay là thứ Hai, ngày mà mọi học sinh đều phải trở lại trường sau kỳ nghỉ ngắn. Tất cả dường như vẫn như cũ, chẳng có gì thay đổi. Con đường đến trường ngập tràn tiếng nói cười vui vẻ của những bạn học sinh, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên nền đường còn ẩm ướt sương sớm. Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua những tán lá xanh mướt, tạo ra những tia sáng lấp lánh như đọng lại một phần bình yên của buổi sáng. Không khí trong lành, tươi mới khiến lòng người cảm thấy dễ chịu, thư giãn. Những giọt sương đọng trên những cành hoa rực rỡ bên đường như níu giữ lại vẻ đẹp của thiên nhiên trong sáng, làm tôi cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên.Tiết học đầu tiên của ngày thứ Hai là tiết chào cờ. Sân trường hôm nay trở nên nhộn nhịp và đông vui hơn bao giờ hết. Các hàng ghế được xếp ngay ngắn, thẳng tắp, một không gian thật trang trọng. Bỗng tôi nhìn thấy Hà Anh đi tới, khuôn mặt còn ngái ngủ, trên tay cầm một chiếc ghế ngồi. Chúng tôi nhìn nhau, rồi cười khúc khích, vui vẻ."Trễ vậy mày? Sắp đến giờ chào cờ rồi kìa"Tôi nói."Hôm qua tao thức khuya quá, hôm nay buồn ngủ quá, không dậy nổi"Hà Anh trả lời, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ.Tôi cười nhẹ, thấu hiểu nỗi lòng"Tao cũng vậy, dậy đâu có nổi đâu."Tiếng chuông vang lên, báo hiệu tiết chào cờ bắt đầu. Các bạn học sinh đã ổn định chỗ ngồi. Tôi và Hà Anh nhanh chóng tìm cho mình một chỗ ngồi. Tiết chào cờ bắt đầu, lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới trong làn gió nhẹ, ánh nắng sớm chiếu lên khiến nó thêm phần rực rỡ. Tiếng hát của các bạn học sinh vang lên trong không gian tĩnh lặng, tạo nên một cảm giác thật trang nghiêm, nhưng cũng vô cùng ấm áp. Sau khi hoàn thành nghi lễ, tôi ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời trong vắt. Cảm giác như tôi đang lạc vào một không gian thanh bình, nhẹ nhàng, làm cho những lo toan của cuộc sống trở nên xa vời. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, đôi mắt tôi dần nặng trĩu, tôi mơ màng, rồi gật gù vì buồn ngủ. Đột ngột, tiếng chuông lại vang lên, làm tôi bừng tỉnh. Tiết chào cờ đã kết thúc, tiết học tiếp theo chuẩn bị bắt đầu.Tôi bước vào lớp, ngồi vào chỗ của mình. Vừa ngồi xuống, tôi quay sang hỏi Hà Anh."Ê, tiết tiếp theo là Ngữ Văn hả mày?""Ừ, chắc hôm nay biết điểm rồi, tao run quá"Hà Anh trả lời, gương mặt vẫn còn sự lo lắng."Tao nghĩ mày viết văn giỏi mà, chắc chắn điểm của mày cao lắm""Đừng có nói vậy, lo quá mày ơi"Hà Anh vẫn không giấu được sự hồi hộp, lo lắng.Lúc này, thầy giáo bước vào lớp, trên tay cầm một chồng bài thi dày cộp. Cả lớp đều im lặng, tất cả ánh mắt đổ dồn vào những tờ giấy đó. Thầy giáo lên tiếng:"Lớp trưởng, lên phát bài thi của các bạn."Tôi nhìn lớp trưởng, lòng bồn chồn, tay tôi run run khi nhận bài thi từ anh ấy. Tôi từ từ mở bài thi ra, và bất ngờ nhìn thấy con số "9,3" đỏ chói trên tờ giấy trắng tinh. Tim tôi đập mạnh, cảm giác vui sướng và bất ngờ ùa về. Tôi quay qua nhìn Hà Anh, thấy cô ấy cũng đang run rẩy mở bài thi. Khi nhìn thấy điểm số của mình, khuôn mặt của Hà Anh lập tức sáng bừng lên, lộ rõ niềm vui, sự phấn khích."Ê, Dương ơi, 9,5 mày ơi"Hà Anh hét lên trong vui sướng.Tôi không thể tin vào mắt mình, mỉm cười nói."Vậy mà mày cứ nói làm cũng được mà."Hà Anh cười hạnh phúc, một nụ cười thật tươi tắn"Ai biết đâu, mày ơi!"Lúc đó, những lo lắng, sợ hãi trước đó bỗng tan biến, nhường chỗ cho niềm vui nhẹ nhõm và sự hài lòng.Cuối cùng, tiết học buổi sáng cũng kết thúc. Những học sinh vui vẻ ùa ra khỏi lớp. Tôi cũng hứng khởi, vui vẻ bước ra ngoài. Bất chợt, Hà Anh đi đến bên tôi, trên tay cầm hộp sữa và đưa cho tôi."Tặng mày đó, cảm ơn Dương vì đã lắng nghe, an ủi tao nha"Hà Anh nói, ánh mắt đầy sự chân thành." Tao và mày đều là bạn mà. Cảm ơn vì hộp sữa này nha, Anh."Tôi nhận lấy hộp sữa từ tay Hà Anh, cảm giác một sự ấm áp lạ lùng lan tỏa trong lòng. Ánh mắt của Hà Anh trong khoảnh khắc đó chứa đựng một vẻ dịu dàng đến lạ kỳ, khiến tôi chỉ muốn đắm chìm vào đó. Chúng tôi nhìn nhau, không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt ấy thôi cũng đủ hiểu. Đến khi tiếng gọi của Yến vang lên, tôi bối rối nhìn đi chỗ khác, không biết phải nói gì."Ê, hai bây đứng đây làm gì vậy?" Yến cất tiếng."Nói chuyện chứ làm gì má"Tôi trả lời, giọng cười đùa.Lúc đó, Hà Anh vẫy tay chào rồi đi về trước, bỏ lại tôi và Yến đứng lại cùng nhau. Yến nhìn theo Hà Anh một lúc rồi quay sang tôi, vẻ mặt vẫn đầy sự tò mò." Mấy nay hai bây thân nhau vậy"Yến nhướn mày, gương mặt thể hiện sự nghi ngờ."Mày đừng nghĩ linh tinh, tao với Hà Anh chỉ là bạn bè bình thường thôi"Thực sự, tôi không biết phải giải thích sao cho hợp lý về tình bạn giữa tôi và Hà Anh, vì mọi thứ đôi khi chỉ đơn giản là vậy ,một sự gắn kết tự nhiên, không cần lời giải thích."Ừ, để tao coi" " Tao về trước nha Yến. Tạm biệt, mai gặp lại""Tạm biệt mày. Mai gặp"Bước ra khỏi cổng trường, tôi lại nhớ về ánh mắt ấy. Lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, như một cảm xúc len lỏi vào sâu trong trái tim, nhưng chính tôi cũng chẳng rõ nó là gì.