Ánh Mắt

4.



Hôm nay, ánh nắng rực rỡ tràn ngập khắp sân trường. Những tia nắng vàng óng ánh len lỏi qua từng kẽ lá, vẽ lên mặt đất những vệt sáng lung linh như những mảnh gương vỡ. Gió nhẹ thoảng qua, lay động những cành cây, làm chúng khe khẽ đung đưa như đang hòa nhịp cùng bản nhạc dịu dàng của thiên nhiên.

Dưới tán cây rợp bóng, tôi lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương nắng mới hòa cùng đất trời. Lòng tôi bỗng chốc nhẹ tênh, như thể mọi muộn phiền đều bị cuốn trôi theo làn gió thoảng.

Tiếng chuông trường vang lên, kéo tôi trở về thực tại. Lớp trưởng nhanh chóng tập hợp mọi người, chuẩn bị cho tiết học thể dục. Hôm nay, thầy tôi chia đội để tập bóng chuyền, một môn thể thao mà tôi luôn ao ước được chơi giỏi.

Cảm giác hồi hộp dâng trào khi tôi lần đầu tiên được bước ra sân tập. Trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực, bàn tay hơi run khi siết chặt đôi giày thể thao. Tôi vừa háo hức vừa có chút lo lắng.

Sau khi thầy phổ biến luật chơi, thầy sắp xếp đội hình. Tôi và Hà Anh được xếp chung một đội. Tôi được giao vị trí chuyền hai,vị trí quan trọng trong việc điều phối bóng, còn Hà Anh đảm nhận vị trí tấn công.

"Ê Dương ơi, tao run quá!"

Hà Anh nghiêng người thì thầm.

"Tao cũng vậy nè, tim tao như sắp rớt ra ngoài luôn á!"

Tôi bật cười, cố gắng trấn an cả hai.

Tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu. Trái bóng được phát đi mạnh mẽ, bay vút qua lưới như một mũi tên. Những phút đầu, cả đội còn lúng túng, đường bóng chưa thật sự ổn định. Nhưng dần dần, chúng tôi bắt nhịp được với trận đấu. Những pha chuyền bóng, đập bóng ngày càng mượt mà hơn.

Bỗng dưng, trái bóng bay về phía tôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, dường như mọi âm thanh xung quanh đều im bặt. Tôi căng mắt theo dõi đường bóng, tập trung hết sức để đón lấy. Nhưng ngay khi tay tôi chạm vào bóng, một cơn đau nhói chạy dọc theo ngón tay. Tôi khẽ nhăn mặt.

"Dương! Mày có sao không?"

Hà Anh lập tức chạy đến, ánh mắt đầy lo lắng. Cậu ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Tao không sao đâu. Chắc do sai kỹ thuật với hơi mất tập trung, chút hết à." Tôi cố nở nụ cười, trấn an Hà Anh.

"Mày xin ra ngoài đi, đừng cố quá."

Giọng Hà Anh đầy lo lắng.

Tôi nhìn cậu ấy, bất giác thấy lòng mình ấm áp. Hà Anh vốn ít khi thể hiện cảm xúc, nhưng bây giờ, từng lời nói, từng cái chạm nhẹ đều chất chứa sự quan tâm chân thành.

Tôi xin phép thầy ra ngoài, đi vào phòng y tế để xem xét vết thương. Sau đó, tôi lặng lẽ chọn một chỗ ngồi dưới bóng cây, dõi theo trận đấu vẫn đang diễn ra trên sân.

Dưới ánh nắng chiều, những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt từng người. Dù ai nấy đều thấm mệt, nhưng ánh mắt họ vẫn rực sáng, lấp lánh niềm vui.

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Tôi nhìn thấy Hà Anh đang tiến về phía mình, từng bước chậm rãi.

"Ê, sao rồi? Tay mày có sao không?"

Hà Anh ngồi xuống cạnh tôi, bàn tay vô thức nắm lấy tay tôi, xoa nhẹ lên ngón tay bị đau.

Tôi bất ngờ trước hành động ấy, nhưng không rút tay lại.

"Không có gì nghiêm trọng đâu, mày đừng lo. Vài ngày nữa là bình thường thôi."

Hà Anh thở phào, nhưng vẫn không buông tay tôi ra.

"Lần sau nhớ cẩn thận hơn nha. Mày làm tao lo muốn chết luôn á."

Tôi nhìn Anh, lòng khẽ rung lên một nhịp. Đôi khi, sự quan tâm chẳng cần phải thể hiện bằng những lời hoa mỹ. Chỉ cần một ánh mắt lo lắng, một cái nắm tay dịu dàng cũng đủ để khiến người ta cảm thấy ấm áp đến lạ.

Sau đó, cả lớp tập trung lại để nghe thầy nhận xét về buổi tập ngày hôm nay. Khi buổi học kết thúc, chúng tôi tản ra về, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ cười đùa.

Tôi gom đồ đạc rồi chậm rãi bước ra khỏi sân trường. Ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm cả bầu trời thành một màu cam rực rỡ.

"Tạm biệt Dương nha. Mai gặp lại! Nhớ cẩn thận vết thương đó."

Hà Anh vẫy tay, ánh mắt vẫn còn đọng chút lo lắng.

Tôi cười nhẹ, vẫy tay đáp lại.

"Tao biết rồi, cảm ơn mày nhiều lắm. Mai gặp lại!"

Tôi khẽ mỉm cười, vẫy tay chào Hà Anh rồi lặng lẽ bước tiếp. Dưới ánh chiều dịu dàng, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Tôi bước ra khỏi sân trường, ánh hoàng hôn phủ lên vạn vật một màu cam dịu nhẹ. Cơn gió mát lướt qua, xoa dịu cơn đau âm ỉ nơi ngón tay.

Nhìn xuống bàn tay mình, tôi bất giác nhớ đến khoảnh khắc Hà Anh lo lắng chạy đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, hỏi han không ngớt. Hành động ấy đơn giản thôi, nhưng sao lại ấm áp đến lạ. Có lẽ, điều khiến buổi tập hôm nay đáng nhớ không chỉ là những pha bóng vụng về hay giọt mồ hôi mệt nhoài, mà chính là sự quan tâm chân thành.


Chương trước Chương tiếp
Loading...