Ánh Mắt
3.
Sau buổi học hôm ấy, tôi và Anh bỗng trở nên thân thiết một cách kỳ lạ. Chúng tôi không còn chỉ trò chuyện về bộ phim thể thao mà còn rôm rả kể nhau nghe những chuyện trong lớp, những niềm vui nho nhỏ của tuổi học trò, thậm chí là những suy nghĩ vu vơ về cuộc sống. Từ lúc nào không hay, giữa chúng tôi đã hình thành một sợi dây gắn kết đặc biệt, vừa tự nhiên vừa ấm áp.Mặt trời dần nhô lên từ sau rặng tre cuối xóm, trải những tia nắng đầu tiên xuống cánh đồng còn đẫm sương đêm. Xa xa, cánh cò trắng lượn chậm rãi trên những thửa ruộng xanh mướt, như đang thong thả tận hưởng buổi sáng yên bình. Những giọt sương long lanh còn vương trên lá chuối, khẽ rung rinh theo làn gió nhẹ. Trong vườn, những luống rau còn ướt hơi sương, mấy khóm hoa mười giờ e ấp chờ nắng lên để bung nở. Tiếng gà gáy vang lên từ xa, hòa cùng tiếng chim líu lo trên những tán cây rợp bóng, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.Hôm nay, tôi có lịch học buổi sáng. Vẫn còn cuộn tròn trong chăn, chìm sâu vào giấc ngủ ngon lành, bỗng tiếng mẹ gọi vọng từ bếp lên, kéo tôi ra khỏi giấc mộng đẹp:"Dương ơi, dậy đi học nhanh lên con, trễ bây giờ!"Giọng mẹ quen thuộc vừa dịu dàng vừa thúc giục. Tôi cựa mình, uể oải đáp lại bằng chất giọng còn ngái ngủ:"Dạ, con dậy liền..."Miệng thì nói vậy, nhưng tôi vẫn cố níu kéo chút hơi ấm còn sót lại trong chăn. Một lát sau, tôi mới miễn cưỡng tung chăn, lật đật đi rửa mặt, thay quần áo rồi khoác cặp lên vai, chuẩn bị đến trường.Con đường đến trường quen thuộc vẫn bình yên như thế. Hai bên đường, những hàng cau cao vút đứng lặng lẽ, tàu lá đung đưa theo gió. Đám trẻ con í ới gọi nhau trên lối nhỏ, vài bác nông dân đang lom khom ngoài đồng, thoăn thoắt nhổ cỏ cho lúa. Hương lúa chín thoang thoảng trong không khí, hòa lẫn với mùi rơm rạ còn vương trên những bờ ruộng. Tôi bước đi chậm rãi, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật thân thuộc. Còn phía xa, trước cổng trường, lũ bạn tôi đã tụm năm tụm ba, ríu rít trò chuyện, bắt đầu một ngày mới đầy ắp niềm vui.Tôi nhớ mấy hôm trước, Yến có nói rằng dạo này nó thèm uống cà phê sữa vào buổi sáng. Thế nên hôm nay, nhân một ngày đẹp trời, tôi quyết định mua cho người bạn thân một ly, coi như một món quà nhỏ bất ngờ. Nghĩ đến cảnh nó vui vẻ đón nhận, tôi thấy lòng mình cũng rộn ràng.Tôi hào hứng đi vào căn tin, nơi lúc nào cũng đông đúc và nhộn nhịp. Tiếng gọi món, tiếng cười nói hòa lẫn vào nhau tạo nên không khí quen thuộc của những buổi sáng trước giờ học. Tôi đứng chờ một lát, nhìn người ta thoăn thoắt pha chế, mùi cà phê thơm nức len lỏi khắp không gian.Cuối cùng, ly cà phê sữa cũng hoàn thành. Tôi nhanh chóng thanh toán, cầm ly nước mát lạnh trên tay rồi rảo bước lên lớp. Vừa bước qua cửa, tôi đã thấy Hà Anh đứng đó, vẫy tay chào tôi với nụ cười tươi tắn."Chào buổi sáng, Dương!""Chào buổi sáng!"Tôi vừa đi vừa trò chuyện cùng Hà Anh. Chỗ ngồi của tôi gần chỗ nó nên nói chuyện cũng khá thoải mái."Hôm nay mày cũng uống cà phê sữa hả? Tao có bao giờ thấy mày uống đâu?"Tôi bật cười, lắc đầu."Không, tao mua cho Yến.""Ồ, tốt dữ ta!""Bạn thân tao mà! Mà mày có thấy nó vào lớp chưa? Tao sợ để lâu tan đá mất, uống không ngon nữa.""Tao cũng chưa thấy. Chắc nó sắp vào đó."Hai đứa tiếp tục trò chuyện vui vẻ thì tôi chợt nhìn ra cửa lớp."Ê, Yến vào rồi kìa. Mày đợi tao một chút nha, Anh. Tao chạy xuống căn tin đưa ly này cho nó."Hà Anh nhìn tôi."Ba phút thôi đó nha. Mày không lên với tao là tao giận đó."Tôi khựng lại một chút trước câu nói của Hà Anh. Nếu là một người bạn khác, họ có lẽ sẽ chỉ cười rồi đồng ý, nhưng Hà Anh thì khác. Tôi không biết đó chỉ là một câu nói đùa hay thực sự có chút giận dỗi trong đó. Hay là do tôi suy nghĩ quá nhiều?Tạm gác lại những suy nghĩ vẩn vơ, tôi nhanh chóng bước ra khỏi lớp, đi đến chỗ Yến. Nó vừa tới trường, đang đứng chỉnh lại tóc ở bãi đậu xe gần căn tin."Này, tao mua cà phê sữa cho mày nè. Đá tan một chút rồi, có gì uống đỡ nha."Yến nhìn tôi, thoáng bất ngờ rồi cười tươi."Thiệt hả? Cảm ơn mày nhiều nha!""Vào lớp thôi, sắp vào học rồi kìa má!"Tôi và Yến cùng nhau bước vào lớp. Đúng lúc đó, chuông reo vang báo hiệu một tiết học mới sắp bắt đầu.Những con số được nắn nót trên tấm bảng đen dần trở nên mờ nhạt trong mắt tôi, khiến tôi cảm thấy có chút mệt mỏi. Tôi ngồi thẫn thờ, lắng nghe giọng giảng bài đều đều của giáo viên nhưng chẳng thể nào tập trung. Mọi âm thanh vang lên như xa xăm, lướt qua tai rồi tan biến. Tôi buồn chán quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện chỗ ngồi của mình. Nhưng thứ đầu tiên tôi bắt gặp không phải là bầu trời xanh trong, những tán bàng rì rào trong gió hay những chú chim sẻ nhảy nhót trên cành. Thứ duy nhất thu hút ánh nhìn của tôi là ánh mắt Hà Anh nhìn tôi.Thời gian dường như trôi chậm lại. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được một thứ gì đó rất lạ-một cảm giác nhẹ nhàng, yên bình mà tôi chưa từng trải qua. Nó tựa như một dòng nước êm đềm, dịu dàng cuốn tôi vào một thế giới riêng, nơi chỉ còn lại sự tĩnh lặng và an nhiên. Tôi bất giác thấy ngượng ngùng, vội quay đi nhìn chỗ khác. Ánh mắt ấy không hề lạnh lùng hay xa cách, mà dịu dàng đến lạ. Trong đó có chút gì đó bình yên, có chút gì đó ấm áp, khiến tôi chẳng thể nào rời đi. Tôi cứ thế chìm đắm trong suy nghĩ về ánh nhìn ấy-một ánh mắt khiến lòng tôi dâng lên những cảm xúc khó gọi tên, nhưng lại rất đỗi thân thuộc.Tiếng chuông reo vang cắt ngang dòng suy tư của tôi, báo hiệu buổi học đã kết thúc. Cả lớp nhanh chóng thu dọn sách vở, ai nấy đều vội vã trở về nhà sau năm tiết học dài. Tôi vừa bước đến cửa lớp thì bỗng nghe thấy giọng của Hà Anh gọi với theo."Ê, chiều nay có thể dục tiết 3. Chiều đá cầu không?""Có, mày nhớ đem cầu nha.""Ừ, tao nhớ rồi. Chiều gặp lại nha, Dương.""Chiều gặp lại."Tôi bước chậm rãi ra khỏi lớp, để mặc tiếng nói cười của lũ bạn dần xa. Hôm nay cũng chẳng khác những ngày trước là mấy, vẫn là những con số trên bảng đen, vẫn là cảm giác mệt mỏi kéo dài suốt buổi học. Nhưng có một điều gì đó cứ lẩn quẩn trong đầu tôi.Chỉ là một ánh mắt thoáng qua, vậy mà lại khiến tôi nghĩ mãi. Có lẽ vì sự bất ngờ, hoặc cũng có thể vì trong ánh mắt ấy có chút gì đó thật dịu dàng, thật yên bình.Tôi khẽ lắc đầu, tự nhủ mình nghĩ nhiều quá rồi.