Ánh Mắt

5.



Sắp bước vào hè, cả đất trời như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài của mùa xuân. Những tia nắng đầu hè trải xuống mặt đất, nhuộm vàng từng tán cây, từng góc sân trường, làm không gian bỗng chốc trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Bầu trời xanh thẳm, cao vời vợi, chỉ điểm xuyết vài đám mây trắng lững lờ trôi, như báo hiệu sự chuyển giao rõ rệt của thời gian.

Những cành phượng vươn dài nơi góc sân trường, từng chùm hoa đỏ rực bắt đầu bung nở, khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ, như những ngọn lửa nhỏ bùng cháy giữa trời hè. Tiếng ve sầu râm ran vang lên không ngớt, hòa cùng tiếng chim hót ríu rít, tạo nên bản nhạc rộn ràng báo hiệu mùa chia ly sắp đến. Học sinh vừa háo hức mong chờ kỳ nghỉ hè, vừa thấp thỏm lo âu khi mùa thi cuối kỳ đang cận kề. Dọc con đường làng, hàng cây xanh mướt vươn mình đón nắng, những chiếc lá non khẽ lay động trong gió, tràn trề sức sống.

Trong lớp học, bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Mỗi học sinh đều tập trung cao độ, chăm chú vào bài vở đến mức không ai nói một lời. Trên những chiếc bàn gỗ đã hằn dấu thời gian, sách vở, giấy nháp, bút thước bày la liệt. Tiếng bút lướt nhanh trên trang giấy, tiếng sột soạt khi lật vở vang lên đều đặn, tạo thành một nhịp điệu đặc trưng của mùa ôn thi. Cả lớp chìm trong sự im lặng, chỉ còn tiếng thở dài xen lẫn những câu hỏi thầm thì trao đổi về bài vở.

Dù mùa hè đã đến rất gần, nhưng tinh thần học tập vẫn bao trùm lớp học. Ai cũng cố gắng dốc hết sức mình, mong vượt qua kỳ thi một cách tốt nhất. Tôi cũng không ngoại lệ. Những con số, những công thức toán học cuốn tôi đi, khiến tôi quên cả thời gian. Đang miệt mài suy nghĩ, bỗng một giọng nói vang lên kéo tôi trở về với thực tại.

"Ê Dương, bài này làm sao"

" Áp dụng công thức của bài 10 đó mày"

" Cảm ơn mày nhiều nha. Tao lo quá mày ơi"

"Tao cũng lo lắm. Ráng lên thôi, biết sao giờ!"

"Ừm, cố hết sức mới được."

Tôi và Hà Anh tiếp tục vùi đầu vào những con số, miệt mài giải từng bài toán. Cả lớp vẫn chìm trong sự tập trung cao độ. Ngoài cửa sổ, tiếng ve râm ran hòa cùng tiếng chim hót líu lo, tạo thành bản hòa ca mùa hè. Ánh nắng vàng xuyên qua kẽ lá, len lỏi vào lớp học, phản chiếu trên tấm bảng đen, vẽ nên một bức tranh vừa rực rỡ vừa thơ mộng.

Sau tiết học căng thẳng, chúng tôi bất ngờ được trống một tiết. Không khí trong lớp lập tức rộn ràng hẳn lên. Ai nấy đều vui mừng như vừa được giải phóng khỏi những con số và bài giảng dài bất tận. Một số bạn vẫn chăm chú hoàn thành bài tập còn dang dở, nhưng số khác lại chọn cách ra sân trường, tận hưởng chút thời gian thảnh thơi hiếm hoi.

Tôi và Hà Anh nhanh chóng rủ thêm vài người ra góc sân đá cầu. Trái cầu bay qua bay lại giữa những tiếng cười vang vọng, hòa lẫn vào cơn gió nhẹ của buổi trưa. Cảm giác này thật tự do, thật tươi đẹp, như thể mọi lo âu đều tan biến, chỉ còn lại niềm vui và sự gắn kết.

Tôi lặng nhìn những gương mặt thân quen đang rạng rỡ dưới nắng. Chúng tôi đều đang sống trọn vẹn trong khoảnh khắc này, vô tư và hồn nhiên. Những giây phút tưởng chừng bình dị ấy lại trở thành mảnh ghép quý giá trong ký ức của tôi, một phần thanh xuân rực rỡ mà tôi sẽ mãi khắc ghi.

Sau trận đá cầu đầy hào hứng, chúng tôi ai nấy đều thấm mệt. Tiết học tiếp theo sắp bắt đầu, cả nhóm dần giải tán để chuẩn bị vào lớp. Tôi và Hà Anh rảo bước về căn tin, mua vài chai nước mát để giải khát sau khoảng thời gian chạy nhảy hết mình.

"Tao cười muốn tắt thở luôn á, mệt ghê!"

Tôi vừa mở nắp chai nước vừa thở dốc.

"Ê Dương, mày còn nhớ không? Lúc nãy đá cầu mà giày của mày văng luôn, tụi tao cười muốn xỉu!"

Hà Anh ôm bụng cười khoái chí.

"Nhắc chi nữa trời! Tao quê muốn chui xuống đất luôn đây nè!"

Tôi đỏ mặt, lắc đầu ngán ngẩm.

Chúng tôi tìm một chiếc ghế đá dưới bóng cây bàng rồi ngồi xuống. Gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo mùi lá xanh ngai ngái và hơi thở mát lành của đất trời. Cảm giác yên bình khiến tôi muốn thời gian chậm lại một chút.

Bất chợt, Hà Anh vươn tay chạm vào vết băng trên ngón tay tôi, giọng trầm xuống:

"Vết thương hôm bữa sao rồi, đỡ hơn chưa?"

Tôi nhìn cậu ấy, có chút ngạc nhiên. Dù biết Hà Anh hay quan tâm bạn bè, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt ấy vẫn khiến tôi ấm lòng.

"Đỡ nhiều rồi, không sao đâu, mày đừng lo."

"Ừm. Nhưng mà lần sau nhớ cẩn thận hơn nha!"

Hà Anh khẽ siết nhẹ bàn tay tôi, như để nhắc nhở.

"Biết rồi, biết rồi mà!"

Tôi bật cười, nhưng trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Bầu không khí chợt trầm lắng lại. Hà Anh tựa người ra sau, ánh mắt xa xăm dõi theo những tán lá đung đưa trong gió.

"Dương ơi" - Giọng Hà Anh nhỏ đi.

"Sao?"

"Sắp hết năm học rồi. Tự nhiên tao thấy buồn quá."

Tôi quay sang nhìn Hà Anh. Cậu ấy không cười như mọi khi, mà chỉ lặng lẽ cúi đầu.

"Nếu năm sau tao với mày không học chung lớp nữa thì sao? Không được tám chuyện hay chơi bóng chuyền cùng nhau nữa"

Tôi im lặng vài giây, cảm nhận từng lời Hà Anh nói. Thật ra, tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Dù không muốn thừa nhận, nhưng cái cảm giác chia xa này vẫn len lỏi trong lòng.

"Tụi mình vẫn là bạn mà. Nếu không chung lớp thì vẫn gặp nhau ở sân trường, vẫn có thể chơi cùng nhau chứ đâu có mất đi đâu mà lo?"

Tôi cố gắng nói một cách nhẹ nhàng.

"Nhưng mà tao vẫn thấy tiếc."

Hà Anh thở dài. Tôi biết cậu ấy không phải kiểu người hay bộc lộ cảm xúc, nhưng lúc này, có lẽ sự lưu luyến là thật.

"Tao cũng vậy."

Tôi khẽ mỉm cười.

"Nhưng mà đừng lo, tao với mày nhất định vẫn sẽ chơi chung. Có khi còn thân hơn nữa ấy chứ!"

"Nhớ đó nha!"

Hà Anh nheo mắt nhìn tôi, như muốn khắc sâu lời hứa ấy vào lòng.

Tiếng chuông báo hiệu tiết học vang lên, phá tan bầu không khí trầm lắng. Hà Anh bật dậy trước, vươn vai đầy năng lượng.

"Đi thôi, Dương! Trễ giờ bây giờ!"

Tôi đứng dậy, lặng nhìn tán cây bàng một lần nữa trước khi rảo bước theo Hà Anh. Dù năm học này sắp khép lại, dù có thể sẽ có những thay đổi phía trước, nhưng tôi tin rằng có những thứ vẫn sẽ luôn còn đó, như những kỷ niệm rực rỡ của tuổi học trò.

Chương trước Chương tiếp
Loading...