Ánh Mắt

2.



Hà Anh – một người bạn vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Chúng tôi đã học chung lớp từ khi vào cấp hai, nhưng chưa từng nói chuyện nhiều. Thật ra, tôi biết Hà Anh từ hồi tiểu học, chỉ là chưa có cơ hội tiếp xúc. Hồi đó, tôi chỉ xem bạn ấy như một người xa lạ, chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình. Nhưng ai mà ngờ, một ngày nào đó, người này sẽ làm thay đổi cuộc đời tôi?

"Ừ, nay Yến nghỉ rồi, nay nó làm biếng đi học."

"Chuông reo vào học rồi kìa, đi nhanh lên, chậm là lát nữa thầy la đó. Mà xíu nữa đánh bóng chuyền với tao nha."

Tôi sững người trước lời mời bất ngờ này. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ chơi bóng chuyền cùng người khác ngoài Bảo Yến nhưng cũng thấy vui khi có thêm bạn chơi.

Sau khi tập hợp và khởi động, tụi bạn tôi nhanh chóng lao đến chỗ để bóng. Cảnh tượng diễn ra đúng như dự đoán – ai cũng tranh nhau chọn bóng.

"Quả này mềm, là của mày. Quả kia vừa đủ độ cứng, hoàn hảo là của tao"

"Nhưng nó vừa đủ độ cứng tao cũng thích!"

Tiếng tranh cãi rôm rả không có hồi kết. Tôi không muốn tham gia vào cuộc giành giật này nên lặng lẽ bước đến góc sân, nơi những quả bóng còn sót lại. Tôi cầm lên một quả, xoay xoay trong tay. Cảm giác có gì đó lạ lạ, nhưng vẫn ổn. Tôi ôm bóng, lững thững đi về sân tập, mắt bắt đầu tìm kiếm Hà Anh.

Tôi thấy bạn ấy ở phía xa, đang chăm chú chọn một quả bóng vừa ý.

"Ê, Anh! Tao chọn được bóng rồi nè, khỏi phải lục tìm nữa."

Nghe vậy, Hà Anh ngẩng lên nhìn tôi, rồi chậm rãi bước đến. Khi đứng cạnh tôi, bạn ấy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lấy quả bóng trong tay tôi, rồi đi sang phía bên kia lưới. Tôi có chút ngỡ ngàng, nhưng cũng nhanh chóng bước vào vị trí.

Chúng tôi bắt đầu chơi bóng. Cảm giác này thật lạ. Chơi với Hà Anh, tôi không thấy khó chịu như tưởng tượng, chắc do bạn ấy chơi khá tốt nên tôi cảm thấy dễ chịu hơn chăng? Nếu là Bảo Yến, tôi chắc chắn sẽ không ngừng luyên thuyên, nhưng với Hà Anh, cả hai chỉ lẳng lặng chuyền bóng qua lại. Không khí có chút ngượng ngùng, khiến tôi quyết định mở lời trước.

"Mày chơi hay vậy, tao toàn chụp bóng lại rồi mới dám chuyền qua."

"Đơn giản thôi, cứ đẩy bóng theo phản xạ là được. Tập lâu rồi sẽ quen."

"Nghe chuyên nghiệp quá! Tao thích bóng chuyền lắm nhưng chơi dở tệ."

"Tao cũng thích bóng chuyền. Trùng hợp ghê ha."

Tôi bật cười nhẹ. Chẳng hiểu sao, một cuộc trò chuyện đơn giản thế này lại làm tôi thấy thoải mái đến vậy.

"Sao nay im lặng vậy? Yến nghỉ nên buồn à?"

Tôi bật cười.

"Không hẳn. Chỉ là không quen lắm khi không có máy nói bên cạnh."

Chúng tôi bắt đầu im lặng. Tôi thấy bầu không khí khá khó xử nên tôi lấy hết dũng khí mà bắt chuyện.

"Tao mới xem một bộ phim về bóng chuyền, hay cực!"

"Ê, tao cũng vậy! Nhưng tao quên mất tên phim rồi. Chỉ nhớ có nhân vật tóc cam cam, lùn lùn."

"Đúng rồi! Chính nó đó! Tao mê bộ phim đó lắm, truyền cảm hứng cực kỳ!"

Tôi bất giác mỉm cười. Không còn cảm giác xa lạ ban đầu nữa. Câu chuyện giữa chúng tôi cứ thế kéo dài, tự nhiên như đã quen biết từ lâu. Hiếm lắm tôi mới tìm được ai ngoài Bảo Yến mà có thể nói chuyện thoải mái thế này. Có lẽ vì chúng tôi hợp tính, hoặc đơn giản là vì cùng chung một sở thích.

Cuộc trò chuyện chỉ kết thúc khi tiếng còi tập trung vang lên, kéo chúng tôi trở về thực tại. Chúng tôi nhanh chóng quay lại hàng ngũ, lắng nghe giáo viên nhận xét về buổi học hôm nay.

"Lớp nghỉ!"

Cả sân vang lên tiếng hô đồng thanh, vang vọng khắp không gian như một giai điệu quen thuộc. Mọi người vội vàng chạy đi lấy đồ đạc, tiếng bước chân xen lẫn tiếng cười đùa rộn ràng. Hà Anh nhìn tôi, ánh mắt trong veo như phản chiếu cả bầu trời chiều. Cô ấy vẫy tay, nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng nhạt cuối ngày.

"Hẹn mai gặp nha."

Tôi khẽ cười, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. Tôi đáp lại:

"Tạm biệt, mai gặp."

Gió chiều thổi nhẹ, mang theo hương lúa chín phảng phất trong không gian. Những cánh đồng lúa xanh ngát khẽ đung đưa theo chiều gió, như đang thầm thì những câu chuyện của riêng chúng. Ở đằng xa, lũ trẻ con nô đùa ngoài đồng ruộng, tiếng cười giòn tan vang vọng cả một góc trời, vô tư và hồn nhiên đến lạ.

Ánh hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm cả không gian bằng sắc vàng cam dịu nhẹ. Tôi lững thững bước trên con đường quen thuộc, từng viên đá nhỏ dưới chân gợi lên những kỷ niệm cũ. Hôm nay, hóa ra không tệ như tôi từng nghĩ. Có lẽ, đôi khi chỉ cần một cuộc trò chuyện giản đơn, một ánh mắt thân thiện cũng đủ để khiến một ngày trở nên trọn vẹn hơn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...