Ánh Mắt

1.



Tôi là Ánh Dương, một học sinh đang sống và học tập tại một ngôi trường cấp hai ở một vùng nông thôn yên bình, giản dị. Nơi đây không ồn ào, náo nhiệt như phố thị, mà mang trong mình một nét đẹp trầm lặng, gần gũi với thiên nhiên.

Những tia nắng chói chang của buổi chiều hè đổ xuống mái trường, hắt lên bức tường vàng nhạt đã cũ kỹ, loang lổ những vệt rêu xanh. Mùi đất, mùi cây cỏ phả vào không khí, tạo nên một hương vị vừa quen thuộc vừa gợi nhớ về những ngày tháng bình yên. Cơn gió nhẹ lướt qua tán cây phượng già ở góc sân trường, làm xao động những chiếc lá xanh non, tạo ra âm thanh xào xạc như tiếng thì thầm của mùa hè. Cảnh vật ấy, đối với tôi, vừa thơ mộng, vừa bình yên nhưng cũng mang một chút gì đó lặng lẽ, cô đơn.

Hôm nay, tôi có một tiết học thể dục vào buổi chiều. Tiết trời oi bức làm tôi cảm thấy ngao ngán, chán nản. Thật lòng mà nói, tôi chẳng có chút hứng thú nào với buổi học này. Người bạn thân nhất của tôi – Bảo Yến ,đã xin nghỉ học, chỉ vì lười biếng và không muốn đối mặt với cái nóng gay gắt của mùa hè. Tôi thì không có lý do nào để nghỉ, nhưng lòng lại chẳng muốn đến trường.

Bước chân tôi lê lết trên con đường quen thuộc, bước đi mà chẳng có chút sức sống nào. Tôi chẳng mong chờ gì vào tiết học hôm nay, chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh. Khi đến trường, tôi chọn một chiếc ghế đá nằm khuất ở góc sân, nơi ít người qua lại nhất. Ngồi xuống, tôi thả lỏng người, ánh mắt dõi theo những nhóm bạn đang chơi đùa trên sân trường.

Những tiếng cười đùa rộn rã vang lên, hoà cùng những bước chân chạy nhảy đầy năng lượng. Một nhóm học sinh đang đá cầu, những quả cầu nhỏ bay lên rồi rơi xuống nhịp nhàng theo từng cú đá điêu luyện. Một nhóm khác thì chơi bóng rổ, tiếng bóng nảy trên mặt sân xen lẫn tiếng hò reo phấn khích. Tất cả họ đều tràn đầy sức sống, như thể cái nóng chẳng hề làm họ mệt mỏi.

Trái ngược với bầu không khí sôi động ấy, tôi chỉ ngồi im lặng, lặng lẽ quan sát. Tôi cảm thấy mình thật lạc lõng giữa sự náo nhiệt này.

Bản thân tôi luôn tồn tại hai tính cách đối lập nhau. Một mặt, tôi có thể vui vẻ, hòa đồng, dễ cười. Nhưng mặt khác, tôi lại là một con người trầm lặng, khép kín, thích chìm vào thế giới riêng của mình. Tôi không hiểu tại sao tôi lại như vậy. Có phải do tạo hóa đã sắp đặt, hay do những trải nghiệm trong cuộc sống đã vô tình hình thành nên tôi của ngày hôm nay? Tôi chẳng thể tìm ra câu trả lời.

Có những lúc tôi tự hỏi: “Mình là ai? Mình là người như thế nào?” Tôi không thể dễ dàng bắt chuyện với tất cả mọi người. Tôi không giỏi trong việc tạo dựng những mối quan hệ mới. Tôi chỉ quen sống dựa vào Bảo Yến – người bạn thân duy nhất, một cô gái hoạt bát, hài hước, hoàn toàn đối lập với tôi.

Nhờ có Yến, tôi mới có thể kết bạn, mới có thể hòa nhập với tập thể. Nếu một ngày nào đó, Yến biến mất khỏi cuộc sống của tôi thì sao? Tôi sẽ trở thành một người hướng nội, chẳng chịu nói chuyện với ai và cũng chẳng có ai bên cạnh? Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu, khiến tôi có chút sợ hãi.

Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên, tôi cảm nhận được có ai đó đang đến gần. Một bóng người lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi trên chiếc ghế đá. Không cần quay đầu lại, tôi vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc.

Người bạn ấy – vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...