Ánh Mắt
12.
Một tháng đầu tiên của năm học mới trôi qua nhanh như một cơn gió. Mọi thứ vẫn còn mới mẻ, nhưng cũng bắt đầu dần quen thuộc- từ tiếng trống trường, mùi phấn bảng đến những tiếng nói cười rôm rả trong lớp học.Hôm nay là một ngày đẹp trời. Nắng nhẹ như phủ một lớp mật ong mỏng lên mái nhà, lên ruộng đồng xanh rì đang thì thầm theo gió. Tiếng chim ríu rít trên mấy nhánh tre đầu ngõ, lũ nhỏ trong xóm cười vang khi rượt đuổi nhau trên con đường đất. Tôi đi bộ đến trường, lòng khẽ reo lên những giai điệu không lời. Một ngày học nữa lại bắt đầu, và tôi không biết điều gì đang chờ mình phía trước, nhưng lạ lắm, hôm nay tôi thấy lòng nhẹ tênh.Trường học gần nhà, chỉ vài phút đi bộ là đến. Trên đoạn đường ấy, tôi cứ để mặc mình trôi theo gió, lắng nghe tiếng lá xào xạc mỗi khi đi ngang hàng cây góc sân trường. Âm thanh ấy quen thuộc, êm dịu như một bài hát ru từ thiên nhiên. Tôi luôn cảm thấy được an ủi bởi những điều nhỏ nhặt như vậy. Chúng nhẹ nhàng mà cũng rất thật, giống như cách tôi cảm nhận thế giới xung quanh – bằng cả trái tim.Vừa bước chân vào lớp, tôi đã thấy Hà Anh ngồi ở chỗ cũ. Bạn vẫy tay chào, nụ cười tươi như nắng mai."Ngồi xuống đi, tao có cái này cho mày nè."Tôi nhướng mày, tò mò như một đứa trẻ trước món quà bất ngờ. Vừa đặt cặp xuống, tôi đã hỏi liền."Ê, gì vậy? Mày làm tao hồi hộp quá!"Hà Anh cười cười, rồi lấy từ trong cặp ra một chú gấu bông nhỏ màu trắng. Chú gấu có chiếc nơ nâu xinh xắn trước cổ. Nó đơn giản thôi, nhưng vừa nhìn đã thấy dễ thương hết biết. Bạn đưa nó về phía tôi, ánh mắt dịu dàng."Thích không? Tao tặng mày đó."Tôi đón lấy, lòng như có thứ gì đó nhoi nhói, một cảm giác khó gọi tên. Tôi cười rạng rỡ."Trời đất ơi, cảm ơn mày nha! Tao mê nó dễ sợ luôn!"Chú gấu nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, nhẹ tênh mà cũng đủ để khiến tim tôi lỡ nhịp. Tôi vừa nhìn vừa mân mê mãi không rời mắt. Tôi thích gấu bông từ nhỏ, và lần này- người tặng lại là Hà Anh. Có cái gì đó rất đặc biệt nằm sau món quà nhỏ này. Không phải vì nó là gấu bông, mà là vì nó được chọn bởi người hiểu tôi. Có lẽ bạn ấy đã nghĩ đến tôi từ lúc nhìn thấy nó, rồi mua, rồi cẩn thận mang đến trường, chỉ để thấy tôi vui.Tôi đang mải mê với niềm vui thì chợt nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình. Tôi quay sang, bắt gặp ánh mắt của Hà Anh- dịu dàng, chăm chú. Hình như từ nãy bạn cứ lặng lẽ nhìn tôi như vậy. Tim tôi chợt khựng lại. Tôi đỏ mặt, bối rối quay đi, nhưng vẫn hỏi."Gì nhìn dữ vậy mày?""Tao coi mày có thích nó không."Tôi cười, hơi ngượng."Thích chớ! Siêu thích luôn á!"Tiếng trống báo vào tiết vang lên, kéo tôi trở về thực tại. Tôi vội cất chú gấu vào cặp, nhưng lòng thì vẫn lâng lâng cảm xúc. Có cái gì đó trong tôi đang lớn dần lên, như một cái chồi non vừa được ai đó lặng lẽ vun trồng.Hai tiết Văn trôi qua chậm như rùa bò. Tôi cảm thấy mệt mỏi, mắt ríu lại vì buồn ngủ. Đến giờ ra chơi, trong khi tụi bạn ríu rít chạy ra sân thì tôi chỉ muốn úp mặt xuống bàn ngủ một giấc cho quên trời đất.Vừa gục đầu xuống bàn, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai tôi."Ê, áo khoác nè. Lót nằm đi, không có lót đau đầu đó mày."Tôi ngước nhìn, thấy Hà Anh đang chìa áo về phía mình. Chiếc áo khoác được gấp gọn gàng, gọn như tính cách của Hà Anh. Lúc nào cũng chu toàn và tỉ mỉ. Tôi nhận lấy, ngượng ngùng cảm ơn, tim khẽ rung nhẹ vì một hành động quá đỗi quen mà cũng quá đỗi dịu dàng.Có lẽ người khác sẽ chẳng để tâm, nhưng tôi thì khác. Tôi biết bạn ấy luôn nhớ những điều nhỏ xíu mà tôi từng than vãn. Như lần trước tôi nói đau đầu vì nằm bàn cứng. Vậy mà Hà Anh lại để ý, để trong lòng, rồi âm thầm lo cho tôi. Chỉ là một cái áo khoác thôi, nhưng tôi thấy như mình vừa được ai đó san sẻ bớt mệt mỏi của cả ngày dài.Tôi nằm xuống, ôm áo khoác sát vào má, khẽ nhắm mắt. Mùi vải sạch thơm và hơi ấm quen thuộc khiến tôi thấy lòng mình dễ chịu đến lạ.Tôi nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đến lúc bị đánh thức bởi một cơn ác mộng, tôi bật dậy, giọng còn ngái ngủ."Tới giờ vào học chưa mày?""Tiết 5 luôn rồi đó. Lúc nãy cô gọi, tao có nói mày mệt nên xin cho mày ngủ thêm."Tôi vừa thở phào vừa cảm động, lí nhí nói."Trời, cảm ơn mày nhiều lắm. Tao xúc động ghê luôn á"Hà Anh chỉ cười khẽ."Không có gì đâu, ngủ tiếp đi."Tôi quay mặt xuống bàn, không đáp lại, nhưng lòng thì dậy sóng. Đang nhắm mắt thì bỗng cảm nhận được một bàn tay che nhẹ lên mắt tôi- là Hà Anh. Bạn ấy dùng tay chắn ánh nắng đang chiếu thẳng vào mặt tôi.Tôi hé mắt nhìn. Hình ảnh ấy- ánh nắng chiều nhẹ rơi trên mái tóc bạn, đôi mắt đầy dịu dàng , bỗng khắc sâu vào trí nhớ tôi một cách tự nhiên như hơi thở. Có một điều gì đó trong tôi như vừa thức dậy. Một cảm xúc rất lạ, rất mới, nhưng cũng rất ấm. Tôi không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, giữ lấy khoảnh khắc ấy bằng tất cả sự dịu dàng mà tôi có.Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Cho đến khi một bàn tay khẽ lay vai tôi."Dậy đi Dương, tới giờ về rồi."Tôi mơ màng định dọn tập sách nhưng một bàn tay ngăn tôi lại."Để tao dọn cho, mày nằm đó đi."Tôi ngơ ngác nhìn Hà Anh, lòng thoáng chột dạ. Bạn ấy không cần làm vậy, thật sự là không cần nhưng vẫn làm, không chút do dự. Tôi ngồi yên, im lặng dõi theo từng động tác của Hà Anh- gọn gàng, nhanh nhẹn như mọi khi. Nhìn cảnh ấy, tôi chợt thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.Không hiểu sao, trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy mình được nâng niu theo một cách rất lặng lẽ. Không phải ai cũng sẵn sàng cúi xuống giúp người khác thu dọn từng quyển sách, từng cây bút, trong khi người kia chỉ biết ngồi nhìn. Nhưng Hà Anh lại làm như thể đó là chuyện đương nhiên.Lúc ấy, tôi không nói gì. Chỉ biết tim mình đập chậm lại, mắt cứ dõi theo từng cử chỉ của bạn. Một phần vì cảm động, một phần vì thấy bản thân thật nhỏ bé trước sự quan tâm dịu dàng mà mình chẳng biết phải đáp lại thế nào.Chúng tôi rời khỏi lớp. Ánh chiều tà len qua từng tán lá, nhuộm vàng cả sân trường. Cảnh vật nhuốm màu buổi chiều quê yên ả, khiến tôi thấy lòng mình lặng lại. Chúng tôi bước đi bên nhau, không ai nói gì, nhưng cả thế giới dường như cũng chẳng cần thêm lời nào.Khi tới con ngõ nhỏ, Hà Anh quay sang vẫy tay."Mai gặp lại nha!"Tôi cười, nhẹ gật đầu:"Mai gặp lại. Hôm nay cảm ơn mày nhiều lắm.""Không có gì đâu. Mày về cẩn thận.""Mày cũng vậy."Tôi rảo bước về nhà, lòng vẫn còn lâng lâng. Tôi lấy chú gấu bông ra khỏi cặp, ngắm nhìn nó dưới ánh nắng chiều vàng dịu. Trong tôi lại dâng lên cái cảm giác không tên ấy, vừa ngại ngùng, vừa vui vui, lại có chút gì đó ấm áp, khó gọi thành lời.Tôi không biết nó là gì. Tình bạn thân? Tình chị em? Hay là thứ gì khác sâu hơn? Nhưng cứ mỗi lần Hà Anh làm gì đó cho tôi, dù chỉ là điều nhỏ nhặt, cảm xúc ấy lại quay về. Nó rõ ràng, âm ỉ như ngọn lửa nhỏ trong tim.Tôi chưa hiểu được hết cảm xúc của mình. Nhưng tôi tin, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm ra câu trả lời.Tạm gác những nghĩ suy bâng quơ ấy, tôi chạy nhanh về nhà.Hôm nay thật sự là một ngày rất vui.