Ánh Mắt
11.
Sáng đầu năm học, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ. Ngoài trời, gió nhẹ lướt qua từng tán cây, lay động những chiếc lá còn đẫm hơi sương. Tôi bước chầm chậm trên con đường làng quen thuộc, lòng đầy háo hức. Con đường đất dẫn ra quốc lộ vẫn còn loang lổ vài vũng nước mưa từ mấy hôm trước. Cỏ ven đường vẫn còn ẩm ướt, ngọn nào ngọn nấy vươn cao, đón những tia nắng đầu tiên như thể cũng muốn bắt đầu một ngày mới rực rỡ.Tôi ngước nhìn lên trời. Bầu trời trong xanh lạ thường. Mây trắng trôi lững lờ như dòng suy nghĩ nhẹ tênh. Lũ chim sà xuống rồi lại tung cánh bay lên, thoắt ẩn thoắt hiện giữa khoảng trời rộng lớn. Ánh nắng sớm không gay gắt, chỉ đủ ấm để tôi thấy dễ chịu. Tự dưng thấy lòng mình nhẹ tênh, như cũng đang chờ đợi một điều gì đó trong năm học mới này.Cổng trường hiện ra trước mắt tôi. Từng nhóm bạn ríu rít chuyện trò. Có tiếng cười giòn tan vang lên từ sân trường, hòa vào không khí rộn ràng. Tôi bước nhanh qua sân, lòng rộn ràng không kém.Vừa vào lớp, tôi thấy Hà Anh đang trò chuyện cùng Khả Hân -một cô bạn với dáng vóc nhỏ nhắn, mái tóc buộc gọn, gương mặt xinh xắn như búp bê.Bạn ấy nhìn tôi, mỉm cười nhẹ."Chào Dương nha, rất vui được gặp."Tôi cũng cười lại, thân thiện đáp."Chào Hân, rất vui được gặp bà"Hà Anh quay sang, gật đầu với tôi, giọng rôm rả quen thuộc."Chào Dương nha mày, ngồi đi."Tôi kéo ghế, ngồi vào chỗ, lòng vui vui vì bắt đầu một ngày mới với tiếng cười. Ba đứa trò chuyện tíu tít, không khí như xua tan cái lo âu thường trực của ngày đầu đến lớp.Tiết học đầu tiên bắt đầu. Cô giáo bước vào, giọng nói trầm ấm vang lên giữa lớp học đang dần im lặng. Những con chữ hiện lên ngay ngắn trên bảng, tay cô viết mềm mại như múa. Nhưng được chừng mươi phút, đầu tôi đã bắt đầu gục xuống. Giọng cô đều đều như một bản nhạc ru nhẹ. Mắt tôi sụp xuống lúc nào chẳng hay."Ánh Dương, lên bảng làm câu 2 cho cô"Tôi bật dậy, hoảng hốt. Cả lớp quay lại nhìn. Tôi luống cuống ngó lên bảng, cố hiểu xem đề bài nói gì, nhưng đầu óc trống rỗng. Môn Khoa học từ trước tới nay vẫn luôn là nỗi ám ảnh.Tôi cúi xuống, thì thầm với Hà Anh."Ê mày, biết làm câu 2 không, cứu tao với."Hà Anh nhún vai, lắc đầu."Tao không biết làm câu này. Mày hỏi Thắng thử xem."Tôi quay sang nhìn Thắng ,cậu bạn mới. Nghe đồn hiền lành và học giỏi, nghe nói còn lễ phép được giáo viên quý lắm."Ê Thắng ơi, mày biết làm câu 2 không? Cứu tao với, tao chịu thua câu này rồi."Thắng mỉm cười, đưa cho tôi tờ giấy."Đây nè, chép vào rồi lên bảng làm nhanh đi, không thôi cô la."Tôi mừng rỡ như bắt được vàng."Cảm ơn mày nhiều nha!""Không có gì đâu, lẹ lên đi."Tôi hấp tấp bước lên bảng, tay run run nhưng lòng thì nhẹ nhõm hẳn.Ra chơi. Tôi vừa xuống sân đã thấy Bảo Yến đứng trước lớp bên. Tôi chạy tới, tay vẫy lia lịa."Yến ơi!"Nó thấy tôi liền nở nụ cười, hỏi."Sao rồi mày, nay học ổn không?"Giọng nó có chút gì đó lo lắng, chắc sợ tôi chưa quen lớp mới.Tôi cười híp mắt."Ổn lắm. Tao ở lớp đó vui lắm, mấy bạn thân thiện. Mà tụi nó học giỏi dữ luôn á"Bảo Yến thở phào."Vậy là tốt rồi. Tao cũng ổn nè, lớp tao vui bá cháy."Chúng tôi đi dạo quanh sân trường, vừa đi vừa nói chuyện không ngớt. Gió nhẹ thổi qua mái tóc, nắng vẫn còn dịu dàng như buổi sáng. Thoáng chốc, tiếng chuông reo vang. Tôi tiếc nuối, nhìn Yến."Thôi tao đi vô lớp nhe, mai nói tiếp""Nhớ nghen, mai gặp lại!"Tôi chạy về lớp, ngồi phịch xuống ghế. Gió chiều bắt đầu ùa vào qua cửa sổ. Nắng hắt lên bàn học cũ kỹ, ánh sáng vàng rực đọng lại từng vệt trên mặt gỗ đã sờn. Tôi nằm xuống, đầu tựa vào tay, thả hồn theo tiếng gió vi vu ngoài khung cửa.Hà Anh nghiêng đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng nói."Lấy áo khoác tao lót nằm nè, nằm vầy đau đầu lắm đó."Tôi ngẩn người, cảm thấy tim khẽ rung lên. Tôi lắc đầu, nhỏ giọng."Thôi, không sao đâu, tao nằm xíu là tỉnh à."Nó không nói gì, chỉ dúi cái áo khoác vào tay tôi."Lấy đi, không lấy tao giận mày đó."Tôi khẽ bật cười, nhận lấy. Áo được gấp gọn, mềm mại, thơm mùi nắng và mùi quen quen của người cho mượn. Tôi nằm xuống, gối đầu lên áo, mắt dần khép lại. Trong khoảnh khắc đó, lòng tôi thấy nhẹ tênh.Tiếng chuông vang lên đánh thức tôi dậy. Tôi dụi mắt, luống cuống dọn dẹp tập vở còn bày bừa trên bàn. Hà Anh đứng bên cạnh, lặng lẽ giúp tôi sắp xếp. Nó khoác lại chiếc áo khoác vừa cho tôi mượn, gọn gàng như lúc ban đầu.Cả hai cùng rời khỏi lớp, bước chầm chậm ra cổng trường. Trời chiều dần ngả. Ánh nắng cuối ngày xuyên qua tán cây, lấp lánh trên những bậc thềm. Gió mơn man qua tóc, qua vai, dịu dàng đến lạ."Mai gặp nha Dương.""Mai gặp."Tôi quay lại, vẫy tay chào Hà Anh.Tôi đi bộ về nhà, gió chiều mơn man theo từng bước chân. Con đường đất nhỏ dẫn qua cánh đồng lúa đang xanh rì, mùi cỏ mát lẫn trong gió, nghe quen thuộc mà hôm nay lại thấy lạ lạ. Có lẽ tại lòng tôi cũng đang có chút gì đó khác đi.Tôi nghĩ về ngày hôm nay, những tiếng cười đầu năm, tiết học đầu tiên, cái lúc ngơ ngác đứng trước bảng, và cả ánh mắt dịu dàng của Hà Anh khi dúi vào tay tôi cái áo khoác. Tự nhiên tim tôi khẽ nhói một cái, mà không biết vì gì.Cái áo khoác ấy, mỏng thôi mà ấm, thơm mùi nắng, mùi gió, mùi người bạn mà tôi vẫn luôn xem là thân quen. Vậy mà không hiểu sao, hôm nay lại có gì đó khiến tôi thấy khác. Lòng tôi như có con sóng nhỏ, dập dềnh, không ồn ào, nhưng đủ để khiến tôi mãi suy nghĩ.Tôi ngước nhìn trời, mây vẫn trôi, chim vẫn bay, còn tôi, không biết có phải đang lớn thêm chút nào không, mà tự nhiên lại thấy một điều gì đó vừa lạ, vừa quen, đang chầm chậm nảy mầm trong tim mình.