Ánh Mắt
13.
Một cơn mưa dai dẳng từ sáng sớm, rơi tầm tã không ngớt.
Tiếng mưa tí tách gõ nhịp đều đều trên mái tôn đã cũ, như thể ai đó đang rơi từng giọt nhớ xuống thời gian. Tôi ngồi thu mình nơi cửa sổ, nhìn bầu trời xám xịt, lòng cũng âm u không kém. Mưa khiến mọi thứ trở nên lặng lẽ và chậm chạp.Mưa không ngừng mà càng lúc càng nặng hạt. Kim đồng hồ nhích dần, lòng tôi nóng như lửa đốt. Cuối cùng, tôi không thể đợi thêm, đành nhờ ba chở đi học. Hai ba con khoác áo mưa, lặng lẽ len qua làn mưa trắng xoá trên chiếc xe máy. Những giọt mưa nặng trĩu tạt vào khiến gấu quần tôi ướt đẫm, dính sát vào da lạnh buốt. Không gian xung quanh như bị phủ một lớp sương xám, mờ mịt và ảm đạm.Ba đưa tôi tới tận tầng trệt. Tôi vội vàng cởi áo mưa, nước vẫn còn đọng trên vải. Tôi nói vội mấy lời tạm biệt với ba rồi chạy vào lớp. Đang lách qua hành lang thì thấy Hà Anh từ xa chạy đến, hớt hải, nhưng gương mặt vẫn rạng rỡ."Tao tưởng nay mày nghỉ rồi chứ, tao ngóng mày nãy giờ á. Có lạnh không? Vào lớp nhanh đi."Nó vừa nói vừa giật lấy cặp tôi đang ôm, tay kia nắm lấy tay tôi kéo đi. Tôi ngơ ngác nhìn nó, thấy ánh mắt lo lắng và nụ cười thân quen mà tự dưng thấy lòng ấm lên một chút. Có gì đó len lỏi trong ngực, nhen nhóm như ánh đèn trong trời mưa xám.Lúc bước vào lớp, tôi thấy lớp vắng hơn thường ngày. Vài đứa tụm năm tụm ba nói chuyện, vài đứa ngồi lặng thinh nhìn ra ngoài trời mưa. Hà Anh vẫn nắm tay tôi, dẫn tôi về chỗ ngồi. Tôi thấy vài ánh mắt dõi theo, chắc tụi nó đang thắc mắc: tại sao nó lại xách cặp tôi, tại sao lại nắm tay tôi chặt như vậy. Tôi bối rối, cúi mặt, lặng lẽ buông tay rồi bước vội vào bàn. Gấu quần ướt sũng lạnh buốt, tôi rùng mình khẽ rít một hơi. Hà Anh ngồi cạnh, chẳng nói chẳng rằng, chỉ mở cặp lôi ra chiếc áo khoác, xếp ngay ngắn rồi đặt vào lòng tôi."Nè, ôm vào cho ấm, không thôi lạnh lắm. Gấu quần mày ướt hết rồi phải không?"Tôi nhìn nó, hơi bất ngờ."Sao mày biết?""Tao nhìn là biết à. Giờ mày ngồi yên đó, chịu lạnh xíu, tao lấy quạt, tao quạt cho gấu quần mày khô."Tôi lúng túng, tim bỗng đập nhanh, chẳng biết do lạnh hay do ánh mắt của nó lúc đó. Cái cảm giác "không tên" lại trỗi dậy- cái cảm giác mỗi khi Hà Anh quan tâm tôi, nó lại xuất hiện. Thân quen nhưng vẫn khiến tôi rối bời."Thôi… khỏi, phiền mày quá. Để xíu nó tự khô mà, không sao đâu."Hà Anh liền cau mày, giọng nghiêm nhưng vẫn dịu dàng:"Không quạt cho khô là mày phải chịu lạnh mấy tiết liền. Tao nói rồi, mày từ chối tao cũng quạt."Nó lôi quạt từ cặp ra, rồi bảo:"Để chân lên đùi tao đi, tao quạt cho."Tôi giật mình, vội lắc đầu rồi lấy luôn cây quạt từ tay nó."Tao cảm ơn..."Hà Anh nhìn tôi thắc mắc:"Ủa, sao mày lấy quạt tao? Để tao quạt cho, mày cầm quạt mỏi tay đó."Tôi nhìn quanh lớp, rồi lí nhí:"Người ta nhìn kỳ lắm…"Nó bật cười, rồi cũng nhìn quanh. Đúng là có mấy đứa đang ngó. Hà Anh nhìn lại tôi, lắc đầu:"Rồi, không quạt nữa. À, lớp trưởng nghỉ rồi đó. Nay lớp phó Ánh Dương phải đảm nhiệm trọng trách lấy sổ đầu bài, quản lớp, báo cáo nha"Nó vừa cười vừa xoa đầu tôi. Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng đáp:"Vâng thưa bạn, xíu hết mưa tao đi lấy, được chưa"Nó cười to hơn:"Giỡn mà. Mày ngồi yên đây, tao đi lấy cho.""Nhưng ngoài trời đang mưa mà…"Tôi chỉ ra cửa sổ. Mưa vẫn rơi đều đều, từng giọt nặng trĩu."Không sao đâu, phòng y tế gần mà. Ngồi yên, tao đi lấy rồi về liền."Nó lại xoa đầu tôi, rồi chạy đi mất. Tôi ngồi đó, ôm chiếc áo khoác trong tay, cảm nhận hơi ấm còn đọng lại. Cứ như mang cả nắng vào giữa cơn mưa lạnh.Một lúc sau, Hà Anh quay về, tay cầm sổ đầu bài, áo sơ mi trắng loang lổ vài vết mưa. Tôi nhìn mà xót, liền hỏi:"Mày có lạnh không? Tao trả áo khoác cho mày nè, mày mặc đi."Nó lắc đầu, ngồi xuống cạnh tôi.“Không sao, mày cứ ôm đi.”Tôi nhìn nó, chỉ vào vết nước trên áo."Áo mày bị ướt rồi kìa…""Tao không lạnh, thiệt mà. Tay mày còn lạnh nè, còn đòi nhường áo cho tao."Nó vừa nói vừa nắm lấy tay tôi dưới gầm bàn. Tay tôi nhỏ, lạnh toát, tay nó ấm, bao trọn lấy tay tôi như đang truyền hơi ấm vào từng ngón tay. Tim tôi đập thình thịch, như có dòng nước ấm len lỏi qua lồng ngực, ấm áp, dễ chịu nhưng cũng đầy rối rắm. Tôi chẳng biết phải làm gì, chỉ biết ngồi yên, im lặng như kẻ đang giấu một bí mật.Cả hai im lặng. Tôi không dám nhìn nó, chỉ biết nhìn vào khoảng không trước mặt, còn nó vẫn nắm tay tôi thật dịu dàng.Một lát sau, Hà Anh hỏi:"Hay là tao nắm tay mày chút nữa nha? Tay mày còn lạnh quá."Tôi ngước nhìn nó, khẽ gật đầu, giọng lí nhí:"Cũng được…"Nó cười khẽ, rồi xoa đầu tôi, nói nhỏ:"Ngoan."Chỉ một từ đơn giản vậy thôi mà tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm xúc trong lòng cứ thế rối tung cả lên- vừa ấm áp, vừa lúng túng, vừa ngại ngùng lại vừa... thích. Tôi không biết gọi tên nó là gì, chỉ biết rằng mình đang dần quen với việc chờ đợi ánh mắt đó, giọng nói đó và cả bàn tay dịu dàng ấy.Ngoài trời vẫn mưa, lạnh buốt. Nhưng giữa không gian ấy, có một bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay tôi. Và một trái tim nhỏ đang không ngừng rung lên…
Tiếng mưa tí tách gõ nhịp đều đều trên mái tôn đã cũ, như thể ai đó đang rơi từng giọt nhớ xuống thời gian. Tôi ngồi thu mình nơi cửa sổ, nhìn bầu trời xám xịt, lòng cũng âm u không kém. Mưa khiến mọi thứ trở nên lặng lẽ và chậm chạp.Mưa không ngừng mà càng lúc càng nặng hạt. Kim đồng hồ nhích dần, lòng tôi nóng như lửa đốt. Cuối cùng, tôi không thể đợi thêm, đành nhờ ba chở đi học. Hai ba con khoác áo mưa, lặng lẽ len qua làn mưa trắng xoá trên chiếc xe máy. Những giọt mưa nặng trĩu tạt vào khiến gấu quần tôi ướt đẫm, dính sát vào da lạnh buốt. Không gian xung quanh như bị phủ một lớp sương xám, mờ mịt và ảm đạm.Ba đưa tôi tới tận tầng trệt. Tôi vội vàng cởi áo mưa, nước vẫn còn đọng trên vải. Tôi nói vội mấy lời tạm biệt với ba rồi chạy vào lớp. Đang lách qua hành lang thì thấy Hà Anh từ xa chạy đến, hớt hải, nhưng gương mặt vẫn rạng rỡ."Tao tưởng nay mày nghỉ rồi chứ, tao ngóng mày nãy giờ á. Có lạnh không? Vào lớp nhanh đi."Nó vừa nói vừa giật lấy cặp tôi đang ôm, tay kia nắm lấy tay tôi kéo đi. Tôi ngơ ngác nhìn nó, thấy ánh mắt lo lắng và nụ cười thân quen mà tự dưng thấy lòng ấm lên một chút. Có gì đó len lỏi trong ngực, nhen nhóm như ánh đèn trong trời mưa xám.Lúc bước vào lớp, tôi thấy lớp vắng hơn thường ngày. Vài đứa tụm năm tụm ba nói chuyện, vài đứa ngồi lặng thinh nhìn ra ngoài trời mưa. Hà Anh vẫn nắm tay tôi, dẫn tôi về chỗ ngồi. Tôi thấy vài ánh mắt dõi theo, chắc tụi nó đang thắc mắc: tại sao nó lại xách cặp tôi, tại sao lại nắm tay tôi chặt như vậy. Tôi bối rối, cúi mặt, lặng lẽ buông tay rồi bước vội vào bàn. Gấu quần ướt sũng lạnh buốt, tôi rùng mình khẽ rít một hơi. Hà Anh ngồi cạnh, chẳng nói chẳng rằng, chỉ mở cặp lôi ra chiếc áo khoác, xếp ngay ngắn rồi đặt vào lòng tôi."Nè, ôm vào cho ấm, không thôi lạnh lắm. Gấu quần mày ướt hết rồi phải không?"Tôi nhìn nó, hơi bất ngờ."Sao mày biết?""Tao nhìn là biết à. Giờ mày ngồi yên đó, chịu lạnh xíu, tao lấy quạt, tao quạt cho gấu quần mày khô."Tôi lúng túng, tim bỗng đập nhanh, chẳng biết do lạnh hay do ánh mắt của nó lúc đó. Cái cảm giác "không tên" lại trỗi dậy- cái cảm giác mỗi khi Hà Anh quan tâm tôi, nó lại xuất hiện. Thân quen nhưng vẫn khiến tôi rối bời."Thôi… khỏi, phiền mày quá. Để xíu nó tự khô mà, không sao đâu."Hà Anh liền cau mày, giọng nghiêm nhưng vẫn dịu dàng:"Không quạt cho khô là mày phải chịu lạnh mấy tiết liền. Tao nói rồi, mày từ chối tao cũng quạt."Nó lôi quạt từ cặp ra, rồi bảo:"Để chân lên đùi tao đi, tao quạt cho."Tôi giật mình, vội lắc đầu rồi lấy luôn cây quạt từ tay nó."Tao cảm ơn..."Hà Anh nhìn tôi thắc mắc:"Ủa, sao mày lấy quạt tao? Để tao quạt cho, mày cầm quạt mỏi tay đó."Tôi nhìn quanh lớp, rồi lí nhí:"Người ta nhìn kỳ lắm…"Nó bật cười, rồi cũng nhìn quanh. Đúng là có mấy đứa đang ngó. Hà Anh nhìn lại tôi, lắc đầu:"Rồi, không quạt nữa. À, lớp trưởng nghỉ rồi đó. Nay lớp phó Ánh Dương phải đảm nhiệm trọng trách lấy sổ đầu bài, quản lớp, báo cáo nha"Nó vừa cười vừa xoa đầu tôi. Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng đáp:"Vâng thưa bạn, xíu hết mưa tao đi lấy, được chưa"Nó cười to hơn:"Giỡn mà. Mày ngồi yên đây, tao đi lấy cho.""Nhưng ngoài trời đang mưa mà…"Tôi chỉ ra cửa sổ. Mưa vẫn rơi đều đều, từng giọt nặng trĩu."Không sao đâu, phòng y tế gần mà. Ngồi yên, tao đi lấy rồi về liền."Nó lại xoa đầu tôi, rồi chạy đi mất. Tôi ngồi đó, ôm chiếc áo khoác trong tay, cảm nhận hơi ấm còn đọng lại. Cứ như mang cả nắng vào giữa cơn mưa lạnh.Một lúc sau, Hà Anh quay về, tay cầm sổ đầu bài, áo sơ mi trắng loang lổ vài vết mưa. Tôi nhìn mà xót, liền hỏi:"Mày có lạnh không? Tao trả áo khoác cho mày nè, mày mặc đi."Nó lắc đầu, ngồi xuống cạnh tôi.“Không sao, mày cứ ôm đi.”Tôi nhìn nó, chỉ vào vết nước trên áo."Áo mày bị ướt rồi kìa…""Tao không lạnh, thiệt mà. Tay mày còn lạnh nè, còn đòi nhường áo cho tao."Nó vừa nói vừa nắm lấy tay tôi dưới gầm bàn. Tay tôi nhỏ, lạnh toát, tay nó ấm, bao trọn lấy tay tôi như đang truyền hơi ấm vào từng ngón tay. Tim tôi đập thình thịch, như có dòng nước ấm len lỏi qua lồng ngực, ấm áp, dễ chịu nhưng cũng đầy rối rắm. Tôi chẳng biết phải làm gì, chỉ biết ngồi yên, im lặng như kẻ đang giấu một bí mật.Cả hai im lặng. Tôi không dám nhìn nó, chỉ biết nhìn vào khoảng không trước mặt, còn nó vẫn nắm tay tôi thật dịu dàng.Một lát sau, Hà Anh hỏi:"Hay là tao nắm tay mày chút nữa nha? Tay mày còn lạnh quá."Tôi ngước nhìn nó, khẽ gật đầu, giọng lí nhí:"Cũng được…"Nó cười khẽ, rồi xoa đầu tôi, nói nhỏ:"Ngoan."Chỉ một từ đơn giản vậy thôi mà tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm xúc trong lòng cứ thế rối tung cả lên- vừa ấm áp, vừa lúng túng, vừa ngại ngùng lại vừa... thích. Tôi không biết gọi tên nó là gì, chỉ biết rằng mình đang dần quen với việc chờ đợi ánh mắt đó, giọng nói đó và cả bàn tay dịu dàng ấy.Ngoài trời vẫn mưa, lạnh buốt. Nhưng giữa không gian ấy, có một bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay tôi. Và một trái tim nhỏ đang không ngừng rung lên…