Ánh Mắt
10.
Sau kỳ nghỉ dài đằng đẵng, cuối cùng ngày tựu trường cũng đến.Tôi háo hức lắm, nhưng trong lòng vẫn có gì đó lặng lẽ gợn lên, một nỗi lo mơ hồ không rõ tên.Sáng nay, trường học nhộn nhịp hơn hẳn. Những người bạn lâu ngày không gặp tíu tít trò chuyện, tiếng cười nói rộn ràng vang khắp sân.Tôi chậm rãi bước đến khu vực bảng thông báo, mắt chăm chú tìm kiếm tên mình trên những tờ giấy trắng tinh được dán ngay ngắn. Tim tôi đập nhanh hơn, như thể đang nín thở chờ đợi một điều gì đó. Tôi sợ mình sẽ không được học cùng lớp với Bảo Yến và Hà Anh.Ánh mắt lướt qua từng cái tên, từng hàng chữ ngay ngắn. Rồi tôi thấy tên mình nằm trong danh sách lớp A3. Tôi tiếp tục dò, mong tìm thấy những cái tên quen thuộc. Nhưng phần lớn là những gương mặt lạ. Một cảm giác trống rỗng nhẹ nhàng len vào.Và rồi, cái tên "Hà Anh" hiện ra. Tôi thở phào, nhẹ nhõm như vừa tìm thấy một bến đỗ giữa biển rộng. Dù vậy, tôi vẫn không thấy tên Bảo Yến trong danh sách. Nó ở lớp A4.Tôi đứng lặng một lúc. Cảm xúc đan xen, niềm vui vì còn có Hà Anh bên cạnh, xen lẫn chút hụt hẫng khi không còn được đi chung lớp với Bảo Yến như trước. Dẫu biết mỗi người rồi cũng sẽ có hành trình riêng, nhưng lòng tôi vẫn thấy trống trải.Đúng lúc ấy, một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay tôi."Chào Dương nha, lâu quá không gặp! Khỏe không mày?"Là Hà Anh.Hơi ấm từ bàn tay ấy truyền đến, chân thật đến mức khiến tôi có chút bối rối. Tôi ngẩng lên, ánh mắt Hà Anh chạm vào tôi, sáng trong như những tia nắng đầu ngày len qua tán bằng lăng."Chào mày nha. Tao mới xem danh sách lớp nè, mày học cùng tao đó, lớp A3.""Thiệt hả?"Hà Anh háo hức nhìn bảng danh sách, rồi khuôn mặt nhanh chóng rạng rỡ. Niềm vui ánh lên trong mắt."Thiệt nè! May quá ha, đã hứa rồi mà, năm nay tao với mày chung lớp!”"Tao cũng vui lắm, nhưng mà Bảo Yến thì ở lớp A4.""Không sao đâu mà, có tao nè."Tiếng chuông vang lên. Cả sân trường bắt đầu náo động, ai nấy vội vã tập hợp về lớp.Những gương mặt xa lạ bước vào, tôi có chút ngại ngần nhưng vẫn tự nhủ với lòng, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Tôi vừa định tìm chỗ ngồi thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau."Ê Dương, ngồi đây nè! Ngồi chung với tao đi."Tôi khẽ gật đầu, bước đến ngồi cạnh Hà Anh. Có lẽ từ hôm nay, chỗ ngồi này sẽ trở thành một góc thân quen suốt cả năm học.Cô Xuân – giáo viên chủ nhiệm bước vào, nụ cười dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng thông báo về những hoạt động sắp tới.Buổi gặp mặt đầu năm kết thúc, học sinh được ra về sớm. Cả lớp tản ra, ai nấy rôm rả bàn tán, hẹn nhau những kế hoạch cho năm học mới. Tôi cùng Hà Anh rủ nhau ra ngồi dưới gốc bằng lăng quen thuộc.Tán cây vẫn xanh như ngày nào, nhưng sắc tím của hoa đã nhạt đi đôi chút. Gió đầu thu khẽ thổi, mang theo mùi nắng lẫn tiếng ve muộn màng, tạo nên thứ âm thanh dịu nhẹ như tiếng lòng."May quá ha, tao với mày vẫn chung lớp."Hà Anh cười. Nụ cười ấy khiến mọi lo lắng trong tôi như tan ra trong nắng.Tôi ngước nhìn bầu trời trong vắt, những áng mây trôi lững lờ như dòng suy nghĩ miên man trong lòng. Tôi quay sang nhìn Hà Anh.Trong khoảnh khắc, tôi như bị hút vào ánh mắt của Hà Anh. Ánh mắt ấy, không rực rỡ, nhưng có sức lan tỏa như ánh nắng cuối ngày hắt nhẹ trên mặt nước, gợi lên những gợn sóng mơ hồ trong lòng tôi.Tôi tưởng rằng cảm xúc này đã tan biến sau kỳ nghỉ dài. Nhưng hóa ra, nó chỉ lặng lẽ nằm yên, chờ một khoảnh khắc để sống lại.Tôi không biết phải gọi thứ cảm giác này là gì. Nó không rõ ràng như niềm vui, cũng không trọn vẹn như nỗi buồn. Chỉ là một sự xao động mơ hồ, như khi đứng trước một cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ.Bỗng, Hà Anh nghiêng đầu, khẽ cười."Làm gì nhìn tao dữ vậy?"Tôi vội quay đi, giấu đi chút ngại ngùng vừa thoáng qua."Không có gì đâu, tao chỉ nghĩ về năm học mới thôi."Hà Anh bật cười, không nói gì thêm. Mặt trời dần ngả bóng về phía tây, phủ lên sân trường một màu nắng ấm dịu dàng. Tôi liếc nhìn Hà Anh, chợt thấy lòng mình có chút rối bời.Chúng tôi cùng nhau bước đến cổng trường.Vẫn là ngôi trường ấy, vẫn là những con đường quen thuộc, vẫn là ánh chiều tà phủ một màu vàng ươm lên từng kẽ lá. Hà Anh dừng lại, quay sang nhìn tôi lần nữa. Ánh mắt ấy, dưới ánh nắng hoàng hôn, bỗng trở nên vừa gần gũi, vừa xa xăm đến lạ.Hà Anh vẫy tay, nụ cười vẫn vẹn nguyên trên môi."Tạm biệt mày. Cảm ơn mày rất nhiều nghen . Hẹn gặp lại ngày mai nha."Tôi mỉm cười, cũng vẫy tay chào tạm biệt.Trên con đường làng quen thuộc, tôi lặng lẽ bước đi. Cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cỏ cây và chút dư vị của buổi chiều nắng.Trong tôi, mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn, cả niềm vui, nỗi tiếc nuối, và ánh mắt ấy.Hóa ra, ánh mắt đó vẫn ở đây. Như vì sao lặng lẽ giữa trời đêm, không chói chang, nhưng dai dẳng. Không rực rỡ, nhưng cũng chẳng bao giờ tắt.