[18+ Friendly Rivalry] Ashes - Tro tàn

Chương 4: Nhớ tôi sao không tìm tôi



Woo Seul Gi quay lại, thấy Kim Nari đang ngồi giữa đám đông chơi trò chơi. Cô tìm một góc khuất, lặng lẽ ngồi xuống, rót rượu và uống từng ngụm nhỏ.

Yoo Jae Yi trở lại sau mười lăm phút, dính sát bên cô, vẻ như đã điều chỉnh lại tâm trạng. Nàng nghiêng đầu, giọng thấp xuống: "Cậu vốn không thích mấy hoạt động kiểu này. Sao lại đến?"

Woo Seul Gi khẽ nhấp một ngụm rượu, khóe môi cong lên, nụ cười nửa như trêu, nửa như mỉa: "Cậu nghĩ là vì sao?"

Cô nhìn Yoo Jae Yi, ánh mắt dừng lại vừa đủ lâu để gợi nên một tầng nghĩa khác.

"Có phải... vì cậu không?" Âm cuối khẽ nâng, khiến đại tiểu thư không rõ đó là lời trêu, một câu hỏi, hay chỉ là lời độc thoại buông ra theo hơi men.

Trái tim vốn im lìm đã lâu của Yoo Jae Yi khẽ run lên vì câu nói ấy. Khi đối diện với Woo Seul Gi, nàng chưa từng có lấy một chút sức chống cự.

Nàng mím môi, giọng nhỏ đi: "Vậy... có phải không?"

Bàn bên cạnh đang chơi thật hay thách, tiếng ồn ào vang dội cả góc phòng. Một người trong đám náo nhiệt đứng dậy, mặt đỏ gay, cầm ly rượu bước về phía Yoo Jae Yi: "Jae Yi, thêm bạn trên Line được không?"

Yoo Jae Yi nghe bên tai vang lên một tràng cười khẽ. Cô quay sang, Woo Seul Gi đã dời ánh mắt đi nơi khác, dường như đang nhìn về phía Kim Nari.

Tâm trạng vốn đang tốt đẹp lập tức trượt dốc không phanh. Nàng ngẩng đầu, giọng lạnh tanh: "Không được."

Không thêm một lời.

Người kia đứng chết lặng giữa tiếng hò reo, bị từ chối thẳng thừng, đành cúi đầu ngồi xuống, bất đắc dĩ lắc đầu cười gượng.

Sau chuyện đó, Yoo Jae Yi và Woo Seul Gi không còn nói gì thêm. Cô dường như đang bận, cứ cúi đầu nhìn điện thoại, thi thoảng gõ vài dòng, giữa chừng còn ra ngoài nghe mấy cuộc gọi.

Nàng đành ngồi uống một mình. Qua ba lượt rượu, do trộn nhiều loại với nhau, đầu Yoo Jae Yi hơi choáng. Màn hình trong phòng bao đang phát một bài hát mập mờ, những người khác nằm ngổn ngang khắp nơi, số còn tỉnh táo thì tụ lại trò chuyện hoặc chơi trò chơi.

Woo Seul Gi vừa nghe điện thoại xong quay lại. Khi cô bước qua và ngồi xuống cạnh đó, Yoo Jae Yi liền nghiêng người về phía cô. Bọn họ ngồi ở góc khuất, không ai để ý. Ánh đèn mờ ảo, hơi rượu tràn ngập, chẳng ai chú tâm đến cảnh tượng kiều diễm đang diễn ra nơi góc phòng.

Yoo Jae Yi đè Woo Seul Gi lên lưng ghế sofa, mượn hơi men hôn cô.

Woo Seul Gi cũng đã uống ít nhiều, ánh mắt phủ một tầng mông lung. Không biết có phải vì men rượu hay vì điều gì khác, mà cô không đẩy nàng ra, chỉ khẽ nheo mắt, dung túng cho nụ hôn ấy trượt dài.

Xung quanh vẫn ồn ào tiếng người, không khí quẩn đầy mùi thuốc lá và rượu, nhưng bên tai Yoo Jae Yi chỉ còn hơi thở động tình của Woo Seul Gi, cùng hương rượu thoảng giữa môi răng cô.

"Nhớ cậu lắm, Woo Seul Gi." Nàng khẽ chạm môi cô, giọng nghèn nghẹn.

Woo Seul Gi đưa tay áp lên má nàng, ngón cái chậm rãi lướt nhẹ qua gò má: "Nhớ tôi, sao không tìm tôi?

Câu này Woo Seul Gi dùng hơi nói ra, giọng bị tiếng nhạc át đi vài phần, dịu dàng đến mức Yoo Jae Yi suýt tưởng mình nghe nhầm.

"Gì cơ?"

Giọng đại tiểu thư càng trở nên mềm mại, như sợ chỉ cần thở mạnh thôi cũng sẽ phá vỡ khoảnh khắc mong manh giữa họ.

Ánh mắt Woo Seul Gi vì câu hỏi ấy mà tỉnh táo hơn đôi chút. Cô ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt ngấn nước khiến tim Yoo Jae Yi khẽ thắt lại. Giọng cô run nhẹ, mang theo từng sợi đau thương: "Nếu biết nhớ tôi, sao lại bỏ rơi tôi?"

Nói xong, lòng bàn tay cô chống lên vai Yoo Jae Yi, đẩy nàng ra, vì Kim Nari đã quay lại.

Cô ấy nhìn quanh một vòng rồi bước tới trước mặt Woo Seul Gi: "Về không, Seul Gi? Mai còn công việc nữa."

"Ừ." Woo Seul Gi đứng dậy, mặc áo vào.

Yoo Jae Yi vẫn còn ngẩn người vì câu nói vừa rồi của cô. Kim Nari liếc nàng một cái:
"Yoo tiểu thư về bằng gì?"

Yoo Jae Yi chẳng muốn để ý cô ấy, nhưng khi ngẩng đầu, thấy Woo Seul Gi cũng đang nhìn mình, nàng mím môi: "Gọi xe."

"Nhà ở đâu, nếu tiện đường thì tớ đưa cậu với Seul Gi về luôn?" Kim Nari thấy nàng uống khá nhiều, lại liếc sang ánh mắt Woo Seul Gi bên cạnh, tiếp tục hỏi.

Có thể ở chung với Woo Seul Gi thêm một chút...

Yoo Jae Yi liền đứng dậy mặc áo: "Cheongdam Hill."

Động tác của Woo Seul Gi khựng lại, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt dường như có chút khó tin. Kim Nari khoác áo lên khuỷu tay: "Trùng hợp thế, Seul Gi cũng ở đó."

"Vậy tiện quá, đưa cả hai về luôn." Cô ấy bước ra ngoài trước.

Woo Seul Gi cũng ở Cheongdam Hill?

Tại sao?

Yoo Jae Yi rất muốn hỏi Woo Seul Gi, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn của cô, nàng lại thôi, chỉ khẽ cúi đầu. Đại tiểu thư đành nhanh chân theo sau hai người, nghĩ bụng để lúc khác hỏi cũng chưa muộn.

Kim Nari mở cửa sau xe. Yoo Jae Yi ngồi vào, cô ấy ngăn Woo Seul Gi định lên ghế phụ: "Cậu ngồi sau đi, ghế trước tớ để ít tài liệu."

Woo Seul Gi bất đắc dĩ liếc Kim Nari một cái, cô ấy thì cười đắc ý.

Yoo Jae Yi không ngồi hẳn vào trong, nên khoảng cách với Woo Seul Gi rất gần. Cánh tay hai người chạm nhau. Nàng khẽ đưa tay, cẩn thận chạm vào tay cô đang đặt trên ghế, đến khi nắm được đầu ngón tay mà vẫn không bị từ chối.

Đang mừng vì không bị tránh né, Yoo Jae Yi ngẩng đầu lên, mới phát hiện Woo Seul Gi đã tựa vào cửa sổ ngủ mất rồi. Thảo nào không giãy ra.

Thế là nàng càng to gan hơn. Yoo Jae Yi nắm tay Woo Seul Gi trọn trong lòng bàn tay mình. Ánh mắt nàng khẽ liếc vào gương chiếu hậu, nơi Kim Nari vẫn tập trung lái xe. Nhưng ngón tay nàng lại chậm rãi lướt trên mu bàn tay, rồi khẽ xoa nhẹ từng khớp ngón của Woo Seul Gi.

Tai Woo Seul Gi dần đỏ lên, cuối cùng cũng không giả vờ ngủ nữa. Trong ánh mắt thoáng thất vọng của đại tiểu thư, cô rút tay về.

Kim Nari dừng xe trước cổng Cheongdam Hill: "Tớ không vào đâu, hai cậu về đi."

Woo Seul Gi cảm ơn, rồi cùng Yoo Jae Yi xuống xe. Vừa rời khỏi hơi ấm trong xe, cô thoáng rùng mình. Gió lạnh quét qua không chút lưu tình. Yoo Jae Yi kéo khóa áo lên, nhưng vẫn không che được gương mặt trắng bệch.

Woo Seul Gi nhận ra cơ thể nàng đang run, lặng lẽ liếc nhìn qua khóe mắt. Tay họ đã buông nhau trước khi xuống xe. Bàn tay Yoo Jae Yi thõng bên người, đỏ lên vì lạnh, môi cũng mím chặt.

Cô khẽ nhíu mày. Trước đây, nàng đâu có sợ lạnh đến thế, cơ thể yếu đi rồi sao?

Yoo Jae Yi thở ra một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Cậu ở tòa nào?"

A3, tòa B, phòng 802." Woo Seul Gi như ý nguyện thấy đại tiểu thư khựng lại trong thoáng chốc. Cô nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, bước nhanh hơn, hỏi ngược: "Còn cậu?"

Trong lòng cô vốn đã biết đáp án, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói.

"Cạnh nhà cậu." Yoo Jae Yi nhìn cô. "Cậu không biết à?"

Không biết sao? Chưa từng đến nhà nàng sao?

Woo Seul Gi cong môi, nụ cười không chút ấm áp: "Tôi làm sao mà biết được."

Năm đó, sau khi Yoo Jae Yi rời đi, căn nhà nhanh chóng bị bán. Từ dạo ấy, Woo Seul Gi thường xuyên hỏi thăm tình hình mua bán của nó.

Khi học đại học, cô làm thêm công việc thẩm định rủi ro. Đến năm ba, cô dùng tiền tích cóp từ những lần làm thêm cùng bạn khởi nghiệp. Lúc ấy đang là thời điểm thuận lợi, cô kiếm được kha khá, chỉ nghĩ một ngày nào đó có thể mua lại căn nhà ấy.

Vì đó có lẽ là thứ duy nhất cô có thể giữ lại, ký ức cuối cùng với Yoo Jae Yi. Khi ấy, chuyện này gần như là chấp niệm duy nhất khiến cô không ngừng kiếm tiền.

Nhưng đến năm ba đại học, thông tin về căn nhà đột nhiên bị gỡ xuống. Cô hỏi trung gian, họ cũng không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nói nếu cô thực sự thích kiểu nhà ấy, họ có thể tìm một căn tương tự.

Nhưng Woo Seul Gi hiểu, thứ cô muốn không phải là một căn nhà.

Điều cô muốn, chỉ là nơi Yoo Jae Yi từng sống, nơi còn vương bóng dáng, hơi thở và ấm áp của nàng.

Một năm sau khi tốt nghiệp, Woo Seul Gi đã có chút thành tựu ở công ty tư vấn, mảng khởi nghiệp cũng phát triển tốt, tiền tiết kiệm ngày càng dư dả. Đúng lúc ấy, chủ căn 802 định di cư ra nước ngoài, muốn bán lại căn nhà.

Người môi giới nói căn này cùng kiểu với căn của Yoo Jae Yi, lại ít đồ đạc vì chủ cũ không ở thường xuyên. Woo Seul Gi lập tức quyết định mua, sau đó tìm người sửa sang rồi dọn vào ở. Từ đó, mỗi lần ra ngoài, cô đều vô thức liếc sang cánh cửa đối diện, hy vọng người trong mơ của mình sẽ đẩy cửa bước ra.

Đáng tiếc, chưa một lần nào thành hiện thực.

Vì vậy, cô không biết căn nhà ấy cuối cùng thuộc về ai, càng không biết sau năm năm, Yoo Jae Yi trở thành người như thế nào. Cơ thể mảnh mai giờ sợ lạnh, sự chủ động táo bạo khi tiếp cận cô, và ánh nhìn đôi lúc nhuốm màu chiếm hữu, tất cả đều xa lạ đến xót lòng.

Woo Seul Gi không biết gì cả.
__________
Hãy nói với sốp rằng vẫn có người đọc bộ này T T

Chương trước Chương tiếp
Loading...