12 Chòm Sao Và Liên Kết Sinh Tử
Chương 6
Trăng đêm nay sáng hơn thường ngày, Ophius lại mất ngủ. Mặc dù bá tước Leo đã cho cô một đôi tai nghe chống tiếng ồn nhưng cô vẫn không thể chợp mắt nổi ở một nơi xa lạ với mình. Đêm thứ hai cô ở biệt thự của Leo giữa lòng thủ đô Comar. Không chỉ một mình, cô còn có bạn đồng hành.Nghe tiếng gậy gõ trên sàn đá, Leo quay lại, gương mặt trầm tĩnh nhìn cô gái thong thả bước về hướng mình. Cô luôn biết chính xác nơi muốn đến ở đâu, bằng thính giác cực kì nhạy bén. Anh không mất ngủ, chỉ là có vài chuyện cần suy nghĩ. Đoạn, anh đứng dậy kéo ghế rồi đỡ cô ngồi xuống, như một quý ông lịch thiệp.Họ cùng nhau ngồi uống trà ngắm trăng giữa sân, dù chỉ có mình Leo nhìn thấy."Lạ nhà nên không ngủ được à?"Leo rót trà vào một cái tách khác, vài tiếng đồng hồ đã trôi qua làm bình trà chỉ còn sót lại ít hơi ấm. Anh cũng rất chu đáo đặt tách trà lên bàn tay cô."Có lẽ vậy." Ophius mỉm cười, "Còn ngài, vì sao không ngủ được?"Tiết trời về đêm hơi se lạnh, vậy mà Ophius chỉ mặc độc chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng tang. Leo không trả lời cô, mà lẳng lặng đứng dậy không biết là đi đâu. Mãi lúc sau Ophius mới cảm nhận có một chiếc áo ấm được khoác lên vai mình, và cô biết là ai đã làm thế. Sự ân cần này khiến Ophius nhất thời xúc động, lâu rồi cô chưa được ai quan tâm nhiều đến thế. Bá tước Leo tuy trầm tính ít nói, nhưng thật ra lại là một quý ông dịu dàng chu đáo biết bao."Cảm ơn ngài." Ophius khịt mũi, bàn tay cô đã ngấm chút lạnh, "Vợ tương lai của ngài chắc chắn sẽ rất hạnh phúc." "Sao em lại nói như vậy?"Mái tóc đen của Leo hơi nghiêng, anh chống tay lên mặt không ngại nhìn thẳng vào người đối diện, dù sao nơi đôi mắt cô hướng đến cũng chẳng phải anh. Trong đêm tối tĩnh mịch, âm thanh trầm thấp của người đàn ông vẫn vang lên thật rõ ràng, ánh kim trong đôi đồng tử lóe lên sắc nét."Ngài tài giỏi, lại dịu dàng nữa." Ophius ngại ngùng giấu gương mặt nhỏ nhắn dưới mái tóc xám tro bồng bềnh, cô gái nhỏ có vẻ e thẹn."Vậy sao?" Giọng Leo thản nhiên, điềm tĩnh như mặt nước, "Nhưng có một người, ở bên tôi chỉ toàn đau khổ. Cô ấy chưa bao giờ hạnh phúc.""Vợ ngài ư?""Người tôi trân trọng."Ophius "a" khẽ một tiếng, bứt một lọn tóc theo bản năng, hành động giống như một bé gái nhận ra mình vừa nói ra điều ngượng ngùng nào đó. "Xin lỗi, em không biết cô ấy đi đâu..." Cô lí nhí nói, "...Nhưng em nghĩ cô ấy đã từng hạnh phúc khi ở bên ngài, Leo, ngài thực sự là một người ấm áp.""Cảm ơn, quý cô của tôi."Cô không nhìn thấy Leo mỉm cười, một nụ cười chất chứa phiền muộn, nhưng phần nào cảm thấy được an ủi."Thật ra tôi gặp lại cô ấy rồi, có điều cô ấy không còn nhớ gì về tôi." Anh nói tiếp."Thật thất lễ nhưng mà... sao cô ấy lại không nhớ ngài?""Cô ấy bị mất trí nhớ, hoặc chỉ muốn quên đi đoạn kí ức đau khổ ấy thôi.""Ôi..." Ophius cảm thán, quay sang nhìn Leo với ánh mắt đồng cảm, dù cô biết có lẽ mình đang nhìn sai hướng. Cô không biết nói gì hơn lúc này, nhưng cô sẵn sàng ngồi đây lắng nghe tâm sự của anh thâu đêm suốt sáng. Người đàn ông này đã trải qua nhiều chuyện thật sự tồi tệ."Còn em thì sao, Ophius, đã từng gặp ai mà mình muốn trân trọng chưa?"Anh chuyển vấn đề sang cô, dường như không có ý định tâm sự gì hết về quá khứ của mình. Cô lắc đầu cười:"Em sống từ nhỏ tới lớn trong cô nhi viện, thế giới nhỏ bé lắm. Nếu nói về những người mình muốn trân trọng lúc này, thì có ngài và mọi người trong trang viên, đã cho em biết thế nào là mái ấm gia đình. Ôi, còn viện trưởng á, chưa bao giờ hỏi han tình hình đám trẻ lấy một câu, cũng chẳng thèm quan tâm lúc em ốm."Nhìn biểu cảm ngây ngô lẫn chút buồn bực của cô gái khi nhớ về lão viện trưởng, Leo chợt thấy buồn cười, toan vươn tay ra định xoa đầu cô nhưng dừng lại giữa chừng. Cảm giác thật hụt hẫng, nhưng anh suýt nữa đã làm ra hành động bất kính trong một khắc chủ quan. Bèn thu tay về, nâng tách trà nguội ngắt lên uống để che đi sự thất thố vừa rồi.Cô ấy không nhớ gì cả, nhưng vẫn là bề trên đáng kính của anh, dù giữa hai người... từ lâu đã vượt xa hơn cả ràng buộc của khế ước.
*Vì đây là lần đầu Ophius tới Comar nên Aries đã rủ rê cô xuống phố thăm quan, mua sắm. Leo được nhà vua triệu kiến vào cung nên đã rời nhà từ sáng sớm. Có Aries bảo vệ cũng không đáng lo.Ophius không thấy gì cả, hoàn toàn phụ thuộc vào sự dẫn dắt của Aries. Phố xá thủ đô sầm uất, đông đúc hơn hẳn các thị trấn khác, việc đi lạc rất dễ xảy ra nếu Aries không để ý chủ nhân mình mọi lúc mọi nơi. Đường phố rộng rãi thênh thang, người đi bộ, xe ngựa rồi cả xe hơi qua lại nườm nượp. Hàng quán nhộn nhịp, ra vào tấp nập. Đặc biệt là, dọc vỉa hè chỗ nào cũng trồng rất nhiều hoa, dường như cả thủ đô luôn tràn ngập trong hương sắc của hoa vậy. Đủ mọi loại hương thơm quanh quẩn khứu giác của Ophius, nơi đây thật sự rất thú vị!"Tiểu thư, mình vào cửa hàng váy bên kia nha!" Aries còn hào hứng hơn cả cô, vì lâu rồi cô chưa lên thủ đô chơi, nhân tiện phải sắm cho chủ nhân vài bộ váy đẹp mới được. Kể cả khi ra ngoài, Aries vẫn mặc trang phục hầu gái, nó thuận tiện cho hành động của cô.Đối với sự vui vẻ của Aries, Ophius cũng thấy vui lây, chưa bao giờ cô được ra ngoài dạo chơi cùng với một cô bạn gái. Họ giống như bạn thân của nhau vậy, nên Aries muốn đi đâu cũng được. Hai người vừa định băng qua bên kia đường, thì bỗng từ đâu xuất hiện ba người đàn ông lạ hoắc nhảy ra chặn hai cô gái lại. Aries nhíu mày, bước chân dừng lại, chắn trước mặt Ophius. Quay ra sau thì lại có thêm một toán ba người khác bao vây, rõ ràng mục tiêu bọn chúng nhắm đến chính là hai cô. Người đi đường thấy có chuyện chẳng lành, sợ hãi bỏ chạy, vài người vội tìm bốt điện thoại gọi báo cảnh sát. Aries bình tĩnh quan sát, gồm tất thảy sáu người đàn ông đang bao vây hai cô. Là tay sai của kẻ nào muốn bắt họ ư? Nhưng vì sao? Trừ phi... là kẻ thù của bá tước Leo, chúng đã có trong tay nguồn tin hai cô là người của Leo nên muốn ra tay bắt cóc con tin. Ngoài trường hợp đó ra, Aries trước mắt chưa suy đoán ra thêm khả năng nào nữa. Tuy nhiên, có điều gì đó rất kì lạ ở chúng. Đám người này... đều rất khác nhau, từ dáng dấp, ngoại hình cho đến trang phục. Có người mặc tây trang lịch sự, có người mặc đồ bảo hộ công nhân, có người lại giống sinh viên,... trừ một điểm chung duy nhất, tất cả đều mang đôi mắt vô hồn như xác chết và trên cổ chằng chịt những đường tơ máu đáng sợ.'Con rối ư?'Ophius đứng đằng sau cảm thấy có chuyện khác lạ, bất an hỏi:"Sao thế, Aries?""Tiểu thư, cô cứ đứng im một chỗ nhé, để em giải quyết đám này."Có tiếng ai đó hét hãy vào cứu hai cô gái, nhưng chẳng ai dám lao vào can ngăn. Đám người kia lao về phía hai người sau tiếng rống lớn giận dữ, trên tay kẻ nào cũng cầm theo búa rồi dao, còn chẳng phải vũ khí chiến đấu. Aries quơ vội cán chổi gác bên đường của nhà nào đó, dễ dàng quật bay hai tên xông vào trước. Giữa chốn đông đúc người thường tất nhiên cô không thể tùy tiện biến ra Roi Bạch Dương được. Một đòn vừa rồi cũng đủ làm cô nhận ra, đám tay sai này đều là những người bình thường đang bị kẻ nào đó đằng sau thao túng, hoàn toàn không có kĩ năng chiến đấu bài bản như Aries. Đổi lại chúng không biết đau là gì, vừa bị quật ngã liền vùng dậy, càng xông vào hăng thêm.Aries xoay chổi một vòng, quật ngã gã đồ tể cầm dao lao tới đâm Ophius từ phía sau. Đòn đánh nhanh nhẹn, dứt khoát, không một chút động tác thừa nào từ một cô hầu gái bề ngoài có vẻ yếu ớt khiến người chứng kiến xung quanh không khỏi trầm trồ, kinh ngạc, nhất thời quên đi cái sợ hãi mà ló đầu ra xem. Cô hầu nhanh chóng đánh hạ từng gã đàn ông cao to một, chúng vừa lăn ra đất liền lồm cồm bò dậy, như thể không có điểm dừng, mặc kệ trên người chằng chịt thương tích. Ophius đứng bất động như trời trồng, xung quanh hỗn loạn âm thanh va chạm, nhưng không một kẻ nào có thể chạm vào nổi cọng tóc của cô.Bao nhiêu người mà không ai dám chạy ra giúp đỡ, phó mặc vào việc trông chờ cảnh sát đến.'Chết tiệt! Bọn chúng dai như đỉa!'Không được sử dụng sức mạnh ánh sáng khiến Aries mất nhiều sức lực và thời gian, cô bắt đầu thấm mệt trong khi chúng chẳng hề xi nhê. Cô biết chúng không còn là người thường nữa, không biết đau là gì, chỉ có sức mạnh ánh sáng từ Roi Bạch Dương mới kết liễu hoàn toàn linh hồn đen kí sinh trong đó. Cứ đà này, không lẽ chọn cách bỏ chạy?"Tiểu thư, có khi chúng ta phải chạy thôi.""Aries..."Ophius biết Aries đã thấm mệt, không ngờ bản thân giờ lại thành gánh nặng cho người khác, một kẻ mù lòa như cô thì chạy kiểu gì đây. Đám người kia thậm chí còn chẳng thèm nói chuyện bằng lời, cứ thế xông vào xâu xé hai người bằng được, giờ thì Aries đã biết, mục tiêu thực sự của chúng là Ophius.Ngay lúc gã nhân viên mặc tây trang cầm búa lao tới, Aries siết chặt cán chổi sắp gãy làm đôi muốn bảo vệ chủ nhân tới cùng, thì gã bỗng dưng khựng lại giữa chừng, hai tròng mắt trợn tròn ngơ ngác. Aries kinh ngạc, giữa trán gã tự nhiên xuất hiện lỗ thủng sâu hoắm, còn bốc lên một tia khói xám ngoét, gương mặt kinh hoàng tột độ. Rồi gã ngã lăn đùng xuống đất, từ miệng, lỗ mũi, lỗ tai đều bốc khói đen xì, rồi tan vào không khí, đường mạch máu theo đó cũng biến mất hoàn toàn. Không rõ nguyên nhân gì, mà liên tiếp những tên còn lại cũng ngã lăn xuống, với lỗ hổng tương tự trên trán không lệch một li.'Có bắn tỉa?'Cô bàng hoàng, quay ngoắt xung quanh tìm kiếm vị trí viên đạn bắn tới, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra gì. Rốt cuộc từ khoảng cách nào mà không hề nghe thấy tiếng súng!? Sự việc bất ngờ vừa rồi càng khiến dân chúng hoảng loạn hơn nữa, nháo nhác bỏ chạy vì sợ có khủng bố, có đạn lạc sẽ chết oan. Aries biết rõ, chẳng có khủng bố nào ở đây hết, tay bắn tỉa chỉ nhắm vào đám người tấn công và cứu hai cô thôi. Vì những viên đạn này, vừa cứu rỗi đám người bị kí sinh."Có chuyện gì thế, Aries!?"Âm thanh hỗn loạn khiến Ophius mất phương hướng, hét lớn, nhưng cô được Aries ôm trọn vào lòng, an ủi:"Không có gì đâu, tiểu thư của em, chúng ta vừa được quý nhân cứu giúp.""Quý nhân?"Phải, quý nhân, không phải con người. Rõ ràng đó là viên đạn mang sức mạnh ánh sáng, lỗ thủng trên trán chủ thể kí sinh đã khép miệng rất nhanh, không để lại bất kì dấu vết gì. Làn da tái nhợt dần hồng hào trở lại, những đường gân máu trên cổ biến mất, mấy người đó chỉ đang bất tỉnh sau khi trải qua cú sốc lớn thôi. Sức mạnh ánh sáng chỉ tiêu diệt được sinh vật ngoài hành tinh, không thể đả thương người Trái Đất, tay bắn tỉa đã cứu bọn họ một mạng.'Là ai? Liệu có phải là một chiến binh?'Người đàn ông châm thuốc rít lấy một hơi, rồi kéo chiếc mũ đen xuống che khuất tầm nhìn. Trên cao thường gặp gió lớn, mũ của anh ta sẽ bị thổi bay nếu không giữ lấy nó, cũng giống như một số thứ phải giữ chặt trong phạm vi của mình.Có vài chuyện quá đỗi kì lạ, cần phải trực tiếp đối mặt mới giải đáp tất thảy. Anh ta đứng dậy, phủi sạch bụi bặm dính trên bộ âu phục đen bóng của mình, vác cây súng trường lên vai rồi xoay lưng nhảy từ trên mái của một tòa biệt thự cao ba tầng xuống. Đến và đi nhanh như một cơn gió.