[Yuri] Nữ Phản Diện Là Số Một

Chương 11: Một ngày huấn luyện



Chuông kết thúc tiết học vừa reo, tôi liền dọn dẹp tập vở với tốc độ nhanh nhất rồi định đến gặp thầy Fergus ngay.

Khoảnh khắc tôi vừa bước ra cửa thì bỗng nhiên có một giọng nói thanh cao gọi giật tôi lại. Và người gọi là ai thì không cần nhìn tôi cũng biết.

"Đầu xám, dạo này cô đang làm gì mờ ám hả?"

"Ngài tò mò ư?"

Dạo gần đây tôi hầu như không có thời gian để đến gần ngài Iris trừ giờ học. Nên là bây giờ tôi lại nổi hứng giỡn với ngài ấy một tí.

"Ta là một Kỵ sĩ, dĩ nhiên phải để ý đến học viên rồi. Trả lời ta, có hay không?"

"Ngài muốn tham gia cùng em chứ?"

Tôi bóng gió giải đáp thắc mắc của ngài Iris.

Không dám thừa nhận trực tiếp mà phải mượn danh của Kỵ sĩ Đoàn, ngài ấy dễ thương chết đi được.

"Không đời nào ta tham gia cùng cô."

"Thế thì ngài cứ chờ đi ạ."

Tôi mỉm cười ranh mãnh.

"Chờ cái gì?"

Chờ đến cái ngày mà tôi thành công vượt qua kỳ thi sát hạch Kỵ sĩ. Nhưng tôi không định tiết lộ cho ngài ấy biết những gì tôi sẽ làm trong khoảng thời gian sắp tới đâu.

Tôi muốn tặng ngài ấy một bất ngờ nhỏ. Vì thế những cuộc huấn luyện của tôi đều diễn ra trong âm thầm.

"Bí mật."

Tôi đưa ngón trỏ lên miệng giả vờ bí ẩn rồi vui vẻ bước ra cửa. Còn ngài Iris ngây người ra tầm vài giây khi nghe tôi nói thế.

"Này, cô đi thật à?"

"Không lẽ ngài Iris cảm thấy cô đơn khi cả tuần nay em không bám theo ngài sao?"

"Đừng có nói linh tinh, ta mà thèm á?"

"Vâng, vâng. Ngài Iris, em thích ngài."

Để lại xong câu đó, tôi không phí một giây mà chạy biến đi. Tôi sợ rằng nếu nán lại lâu hơn thì bản thân sẽ không đành lòng để ngài ấy ở đây một mình mất.

"Còn ta thì ghét cô... rất ghét."

Giọng nói của ngài Iris trống rỗng vang lên bên trong phòng học lạnh lẽo. Nó có chút gì đó lẻ loi khiến tôi cũng phải cau mày khó chịu sau khi đã đi một quãng xa.

Thật tình... ngài ấy chưa bao giờ chịu thành thật với chính mình dù chỉ một lần.

Tôi thầm thở dài rồi đến chỗ thầy Fergus.

"Hôm nay chúng ta sẽ làm gì thế?"

Tôi hăng hái hỏi người đang lười biếng ngồi chễm chệ trong phòng làm việc.

"Khu B, lớp F-3, em có mười lăm phút."

Tôi hiểu ngay thầy ấy muốn tôi đi lấy đồ giúp. Tôi còn lạ gì thầy Fergus nữa.

"Em rõ rồi."

Tôi liền rời đi bằng tốc độ nhanh nhất mình có thể đạt được.

Chà, thời gian ít hơn hôm qua tận mười phút. Thầy ấy nâng độ khó lên nhanh quá, từ khu A sang khu B đâu phải gần.

Hiện tôi vẫn đang trong quá trình rèn luyện thể lực là chủ yếu, thỉnh thoảng cũng có xen kẽ kỹ thuật. Thành ra thầy Fergus hay lấy cái cớ này để sai vặt tôi. Giặt đồ này, nấu cơm này, làm cỏ,... Nói chung thầy ấy mà nghĩ ra được cái gì mới mới đều đổ hết cho tôi.

Kiểu huấn luyện dị hợm tôi nói đấy.

Nhưng nhìn vậy chứ nó không nhẹ chút nào, vì bất kể việc gì thầy ấy cho luôn có thời gian giới hạn không dành cho người bình thường. Không kịp hoàn thành thì bị phạt, thế thôi.

Với mười lăm phút, tôi đã xoay xở để quay trở về cho kịp giờ, tuy nhiên tôi vẫn muộn một phút.

Muộn là muộn, không nói nhiều, tôi lại sắp bị hành xác gấp ba rồi.

"Thầy nói hình phạt đi."

Tôi vừa thuận tay đặt chồng tài liệu mới đem từ lớp F-1 về xuống trước mặt thầy Fergus vừa nói.

"Em thích nghi khá nhanh với tác phong làm việc của tôi nhỉ?"

"Em không nhanh thì chẳng có ai nhanh hơn đâu ạ."

Tôi dám khẳng định như vậy luôn. Hiểu tính cách thầy ấy từ trước để làm gì khi không biết cách tận dụng chứ.

"Đi mua đồ cho tôi."

Thầy ấy với tay lấy một tờ tài liệu, trống không trả lời tôi.

"Hả?"

Tôi giật mình, đơn giản vậy sao?

"Tôi nói là xuống thị trấn mua đồ cho tôi."

Thầy Fergus lặp lại yêu cầu một lần nữa, rồi đưa tôi một mảnh giấy không biết lấy từ đâu ra. Bên trong là danh sách các thứ cần mua, toàn là đồ dùng lặt vặt.

Biết ngay là không thể nào dễ dàng đến vậy được mà. Quãng đường từ học viện đến thị trấn gấp đôi mười vòng sân đấy.

"Ngoài mua đồ thì còn gì khác không ạ?"

"Em có ba tiếng để về tới đây."

"Vâng..."

Ba tiếng... có vẻ căng rồi đây.

Hiện tại là bốn giờ rưỡi chiều, tầm bảy rưỡi học viện sẽ đóng cổng. Lỡ tôi về không kịp thì ngủ trong rừng cả đêm à?

"Yên tâm, tôi đảm bảo rằng em sẽ có mặt tại sân học viện trước giờ giới nghiêm."

Nói rồi, thầy ấy búng tay một phát.

"Mình sẽ là người giám sát cậu."

Một cơn gió thổi qua và Serena bất thình lình xuất hiện bên cạnh tôi.

Hoá ra thầy Fergus lên kế hoạch cẩn thận cả rồi. Vụ đi lấy chồng tài liệu khi nãy chắc ăn là thầy ấy cố tình đây mà.

Serena... lẽ ra tôi nên nhớ lại chuyện này sớm hơn. Cô ấy từng làm việc dưới trướng thầy ấy vài năm trước khi nhập học.

Hay nói cách khác, một con thú săn nuôi một con thú săn khác.

"Đã hiểu, vậy em đi đây ạ."

"Ờ, đi mạnh giỏi."

Thầy ấy vẫn chú tâm xem tài liệu. Khẽ lắc đầu nhẹ một cái, tôi rời khỏi phòng cùng Serena.

Chúng tôi chạy song song nhau trên con đường mòn dẫn đến thị trấn.

Giống như Đại Hoàng tử, Serena là một trong số ít những cá nhân có khả năng sử dụng hai loại năng lực riêng biệt. Chuyện này chắc hiện giờ chỉ có mỗi mình tôi biết, trong mắt mọi người thì năng lực cậu ấy sở hữu là siêu gia tốc cơ.

"Vậy là cậu quyết tâm gia nhập Kỵ sĩ Đoàn thật à?"

Serena mơ hồ nhìn về phía trước khi cô ấy hỏi tôi như vậy.

"Thật, sao cậu không gia nhập luôn nhỉ?"

"Cảm ơn vì lời mời. Nhưng vào đó rồi quỹ thời gian rất hạn chế, mình không thích."

"Thế à..."

Tôi có hiểu ý nghĩ ẩn trong vế "quỹ thời gian hạn chế" của Serena. Tuy nhiên tôi không định bật mí trước, cứ chờ đi rồi mọi người sẽ biết sớm thôi.

"Đổi lại, mình hiếm thấy người nào chịu nổi phương pháp huấn luyện của thầy Fergus đấy."

"Chẳng phải Serena cũng vậy sao?"

Cô ấy im lặng không đáp.

Có vẻ như Serena không muốn nói về chủ đề này. Nếu vậy thì tôi nên lảng sang chuyện khác.

"Mình nhớ ngài Iris quá."

"Lại bắt đầu rồi đó..."

"Mình không thể ngừng nghĩ về ngài ấy được."

"Rồi rồi, mình biết mà, khỏi nói.

Serena lờ tôi đi, chán thật.

Còn chuyện gì khác vui vui không ta?

"Cậu muốn nuôi thú cưng không?"

"Một chút."

"Vậy mình sẽ rước về phòng một bé."

Nghe tôi bảo, Serena liền nghiêng đầu.

"Ký túc xá cấm nuôi động vật."

"Luật sinh ra để phá, không phải sao?"

"Tùy cậu."

"Quyết định rồi nhé."

Tôi vui vẻ tăng tốc, Serena bám sát không để hở ra giây nào.

Và vì chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu qua lại nên cũng không đến nỗi lâu quá. Vả lại lần này thầy Fergus không cấm dùng năng lực nên khi nào thấy đuối tôi lại kích hoạt một chút cho đỡ mỏi.

Serena thì không cần tôi giúp rồi.

Sau khi mua đồ này nọ xong và quay về tới học viện thì vừa đúng bảy giờ rưỡi.

Không cần Serena vác về, coi như lần huấn luyện hôm nay đại thành công. Tuy nhiên tôi vẫn mệt quá, tính cả quận đi lẫn quận về tổng cộng bốn mươi cây số chứ đâu ít ỏi gì.

À, còn phải đến đưa đồ cho thầy ấy nữa.

"Serena, cậu về ký túc xá trước đi. Từ đây mình có thể tự lo liệu được."

"Nhanh lên đấy."

"Biết rồi. Cơ mà hôm nay cảm ơn cậu vì đã đi cùng mình."

"Tại thầy Fergus réo mình thôi."

Tôi cười trừ, từng làm cấp dưới thầy Fergus cũng khổ ghê.

"Vậy hẹn lát nữa gặp lại."

"Ừm, lát gặp."

Tôi vẫy tay chào Serena đã biến mất hút. Tiếp đến, tôi vội vàng tìm đường tới ký túc xá dành cho giáo viên.

Lúc đến nơi, tôi bắt gặp một cảnh tượng thường thấy.

Đó là Nhị Hoàng tử đang thách đấu thầy Fergus. Cứ hai hôm một lần, ngài Jack luôn đều đặn đến đây.

Và kết quả lần nào cũng chỉ có một. Đó là Nhị Hoàng tử bị thầy Fergus hạ đo ván.

Thật đấy, thầy ấy với cái tên Hoàng tử này bị gì vậy?

Tôi cạn lời rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...