YulSic's Series

[Part 1] Em Thấy Gì Phía Cuối Chân Trời?



Part 1: Gặp Gỡ.

Ho-ho-holiday ho-ho-holiday
Ho-ho-holiday ho-ho-holiday

Tiếng điện thoại vang lên không ngừng. Từ trong chăn, một bàn tay thò ra, mò mẫm về phía chiếc bàn cạnh giường. Khi âm thanh dừng lại, cũng là lúc cô tung chăn, ngồi dậy, vươn vai, vẻ mặt có chút uể oải, hơi thiếu sức sống, nhưng vẫn hiện rõ từng nét đẹp sắc xảo mà cô sở hữu. Sau đó bước xuống đi về phía toilet, cô nhìn vào gương, nở một nụ cười thật tươi.

-Kwon Yuri, ngày mới vui vẻ!- Cô tự nói với hình ảnh phản chiếu của mình.

Khi từ toilet trở ra, trái ngược với hình ảnh lúc nãy, bây giờ là một Kwon Yuri cực kì tươi trẻ, cô diện cho mình một bộ đồ thể thao màu xanh lá thoải mái, vuốt vuốt lại mái tóc ngắn, đến bên đầu giường lấy cặp kính tròn mang vào, trông có phần ngây ngô hơn. Ngâm nga vài câu hát, cô đi xuống dưới lầu.

-Gâu gâu! - Chú cún nhỏ đáng yêu vừa nghe được tiếng chủ liền sủa vang, bộ dạng hớn hở, xoay vòng tròn, đuôi vẫy không ngừng, liền quấn lấy cô chủ của nó.

Yuri cười thật tươi, cúi người xuống nhất bổng bé cún lên, chu mỏ hun bé một cái rồi lại ôm vào lòng.

-Hani, đi dạo nào. - Yuri bế Hani đến bên cửa, mang dây vào cho bé, rồi mang giày cho mình.

*Cạch*

-Hưm...- Vừa ra khỏi cửa, Yuri một lần nữa vươn vai, hít thở sâu đón không khí trong lành của vùng ngoại ô hẻo lánh. Hani thì phấn khích, liên tục kéo dây ý bảo cô chủ đi thật nhanh.

-Được rồi được rồi! - Yuri nói với giọng đầy cưng chìu, đây là chú chó nhỏ cô yêu thích nhất. Cũng đã một khoảnh thời gian cô không gặp Hani, bây giờ phải đền bù thôi.

Vừa đi dạo trên con đường nhỏ, một bên đường được trồng đầy hoa, bên còn lại là những hàng dừa cao vút, phất phơ trong gió, Yuri vừa đi, vừa hít thở thật sâu tận hưởng hương vị biển mặn nồng. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, có lẽ nhờ vào trận mưa đêm tầm tả tối qua. Vậy nên người ta thường nói "Sau cơn mưa trời sẽ sáng". Vừa đi, cô vừa mường tượng lại những ngày thơ ấu, nắm tay bà nội đi dạo dọc bờ biển, chốc chốc Yuri lại vòi bà cho đi nghịch cát. Lúc đấy, bà cười hiền hậu, chìu theo ý đứa cháu nhỏ. Những hồi ức cứ thế quay về khiến cô có chút xúc động. Mười bảy năm qua đi, mọi thứ đều thay đổi, trừ cô. Tuy nhiên, đối với Yuri cũng chả sao, cô thấy rất bình thường, dòng đời là bất biến, có thay đổi mới là cuộc đời, nhưng chỉ duy nhất một thứ Yuri không mong thay đổi đó là bà còn bên cô... Nhưng ước mong thì cũng chỉ là mong ước, thời gian vừa là món quà to lớn nhất cũng là thứ đáng sợ nhất đời người. Có thời gian, con người có thể tồn tại làm mọi thứ mình yêu thích, gặp được những người đáng trân trọng, và cũng chính thời gian mang những điều tuyệt vời ấy rồi xa con người.

-Gâu gâu - Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Hani đang đi bỗng dưng sủa vài tiếng rồi phóng nhanh về phía trước. Yuri hốt hoảng chạy theo, miệng không ngừng trấn an chú chó nhỏ, nhưng Hani vẫn cứ thế lao ra.

-Hani... Hani. - Hani lôi Yuri chạy dọc bờ biển.

Dưới ánh nắng vàng dịu nhẹ của buổi sớm mai, khiến mặt biển càng lấp lánh ánh xanh hi vọng, khung cảnh đầy lãng mạng, nên thơ. Trên bờ cát, một chó một chủ cứ thế chạy cùng nhau, gương mặt cô lấm tấm mồ hôi, lòng thầm cảm thán vài tiếng rằng không ngờ chú chó nhỏ của mình chạy nhanh đến thế!

-Hani, Hani à. - Yuri tuyệt vọng kêu, cũng chẳng đành lòng nắm dây kéo lại vì sợ chú chó nhỏ đau đớn, vậy thôi, thà rằng cô chịu khổ còn hơn, ai bảo cô là chủ của Hani làm gì?

Cũng tại bãi biển trong xanh đầy nắng và gió ấy, một cô gái trong chiếc váy đen dài tung bay trước gió. Ánh mắt dường như mang đầy sầu muộn. Sưng húp, nước mắt chảy ra liên tục làm nhoè đi dòng kẽ mắt. Mái tóc nâu dài rối bù, từng đợt gió càng khiến chúng bay tán loạn, che phủ nửa gương mặt xinh đẹp, nàng thẩn thờ nhìn về nơi trời xa xôi.

-Phía cuối chân trời... cánh cửa thiên đường - Cô gái lẩm bẩm kèm theo nụ cười khó hiểu, dù cho nước mắt đang rơi, nụ cười trên môi nàng vẫn không tắt.

Từ từ, từng chút, từng chút nàng bước về phía biển, mặt những cơn sóng cứ thế đánh mạnh vào người.

-Các người cứ sống cuộc đời các người muốn. Cuộc đời của tôi là ở nơi chân trời kia. - Giọng nói nghẹn đắng.

Xa dần, xa dần. Cô gái ấy nhắm mắt, khoé miệng vẫn là nụ cười cay đắng đó.

Hani chạy lại, Yuri dù mệt mỏi nãy giờ nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, quăng hẳn dây xích của Hani ra, Yuri tức tốc chạy thật nhanh đến nơi.

-Yah! Dừng lại. Cô kia! - Yuri hét to, lúc này cô đã lao ra biển. Áp lực của nước làm cho tốc độ của cô giảm xuống, nhưng Yuri không quan tâm. Cố gắng chạy thật nhanh, đôi chân cô xé nước, văng tung toé.

Còn cô gái kia, nàng ấy chẳng mảy may nhìn cô, tiếp tục đi ra xa...Lúc này, nước đã đến cổ cô nàng. Một đợt sóng lớn chợt vỗ, nhấn chìm cô gái kia. Yuri hốt hoảng tăng tốc, lặn xuống biển. Cô gái có phần chới với, khó chịu vì làn nước lạnh lẽo kia như ôm trọn lấy thân người bé nhỏ của nàng, nhưng nàng chả buồn vùng vẫy, cứ thế nhắm mắt và cảm nhận thân mình hoà quyện vào dòng nước lạnh lẽo như thể muốn buông xuôi tất cả cho số phận. Rồi... khi nàng dần cảm thấy mọi thứ tối tăm, áp lực nước đang tác động lên người một cách mạnh mẽ, suy nghĩ cuối cùng thoáng qua đầu chính là: Sự giải thoát.

Một vòng tay rắn rỏi ôm lấy thân người nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Yuri vất vả lắm mới lôi được người con gái này lên bờ, cô thở hồng hộc, chưa bao giờ Yuri biết ơn cái khả năng bơi lội thiên phú của mình như bây giờ. Vận động mạnh như lúc nãy, đùng một cái nhảy xuống nước, còn phải lôi người này lên nữa, chưa chuột rút chết là may rồi! Hani đứng đó sủa vài tiếng rồi nhìn chủ không chớp mắt

Yuri sờ vào mạch của cô gái lạ.

"Không có"

Cô liền đưa hai tay đặt lên người nàng và ấn mạnh vài cái. Sau khi nhận thấy cô gái ấy phun ra một ít nước, Yuri vỗ nhẹ vào mặt nàng.

-Này cô... cô gì đó ơi!

Không nhận được sự hồi đáp, Yuri có chút bối rối, những không nghĩ ngợi nhiều, lập tức hô hấp nhân tạo cho nàng. Cô gái ấy liền ho sặc sụa, bao nhiêu nước biển đều trào ra ngoài hết. Yuri mừng rỡ nhìn cô nàng đang mơ màng kia dần tĩnh. Bất giác nàng quơ quào, thều thào.

-Thiên đường?

-Không! Bình tĩnh lại nào. - Yuri vỗ vỗ mặt nàng.

-Gâu gâu - Hani quắc đuôi tỏ vẻ vui mừng

Nàng lịm đi, vẻ mặt lúc này đã có phần đỡ hơn đôi chút. Nhận thấy cô nàng đã qua cơn nguy hiểm, Yuri bế xốc nàng lên, đưa về nhà. Hani ngoan ngoãn đi theo phía sau chủ và cô gái lạ mặt.

...

Đặt nhẹ nhàng cô gái kia xuống giường, chiếc váy đen dài rách rưới của nàng ướt sủng, Yuri bèn đi lại tủ tìm quần áo của mình thay cho cô nàng kia. Lúc lấy quần áo lại, cô có hơi phân vân, mặt lại tự dưng đỏ.

"Mình phải cởi đồ của cô ấy sao? Aish! Giờ phút này mày còn ngại ngùng gì hả Kwon Yuri, đều là con gái với nhau mà?"

Yuri lắc đầu gạt phăng mấy cái suy nghĩ mà cô cho rằng ngớ ngẩn kia sang 1 bên, vội thay đồ cho cô gái kia. Do cả người ướt sủng, nên Yuri đành cởi hết mọi thứ trên người nàng. Lúc nãy mới suy nghĩ thôi mà mặt đã đỏ như vậy, bây giờ cởi ra hết, vô tình nhìn thấy mấy thứ bên trong còn đỏ hơn.

"Cô gái này... thân người rất đẹp"

Hiện ra trước mắt Yuri là thân người trắng nõn nà, đôi gò bồng đảo vừa phải, nhưng có vẻ săn chắc. Yuri nghĩ là thế! Nàng có một vòng eo thon, không chút mỡ, rất đẹp, nhưng Yuri lại hơi xót xa một chút. Vì cơ bản nhìn cô nàng này rất mỏng manh. Nhưng Yuri không để tâm mấy thứ đó lắm, điều làm cô chạnh lòng chính là những vết sẹo trên tay và khắp bụng cô gái kia. Từng vết sẹo chi chít nằm chồng lên nhau hiện rõ ràng trên làn da trắng như tuyết kia.

"Là vết dao?" Yuri chạm vào xem xét, dù là người lạ nhưng nhìn vào không khỏi thắc mắc và có chút đau lòng. Là con gái ai chẳng để tâm đến sắc đẹp, thậm chí chỉ một vết sẹo nhỏ cũng làm họ trở nên phát điên, tìm mọi thứ chữa trị, huống hồ rằng cô gái này. Tuy nhiên, với hành động tự tử kia, Yuri chắc rằng cô gái này đang gặp khó khăn gì đó, dẫn đến áp lực như thế.

Nghĩ một đoạn, Yuri nhận ra người kia đang nằm co ro, cô liền mặc vào cho nàng bộ đồ ngủ của mình. Rồi nhẹ nhàng lau khô tóc cho người đó. Xong cũng vào phòng tắm lo cho bản thân một chút. Lúc Yuri đi ra, cô nàng kia vẫn đang nhắm nghiền mắt trên giường. Cô đến bên cạnh giường, ngồi xuống đất, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy những loạn tóc che phủ gương mặt kia. Yuri có chút thẩn thờ, trước mặt cô là một đại mỹ nhân? Lúc này cô mới có thời gian ngắm nghía và nhìn kỹ. Ngũ quan của nàng đẹp hoàn hảo, kết hợp với nhau tạo nên một gương mặt hơn người. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, hàng mi dài cong vút, cái mũi cao cao nhỏ nhắn cùng cánh môi mỏng manh hồng nhẹ nhàng sắc hoa anh đào.

"Trên đời này còn có người xinh đẹp như thế sao?" Yuri thầm nghĩ.

Bao loại mỹ nhân cô đều thấy qua, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ khen ngợi xã giao vài câu rồi thôi. Riêng với cô gái này, Yuri lại có chút thích thú ngắm nhìn mãi không thôi. Dù là rời mắt một giây cũng không. Chốc sau, cô liếc xuống cánh tay cô nàng, chạm nhẹ lần nữa vào những vết sẹo, rồi nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn nà, vô thức mân mê.

-Không, đừng, appa, umma, đừng làm vậy mà, không, không, con không bị điên! - Không gian yên tĩnh bỗng bị phá huỷ bởi giọng hết chói tai của cô nàng trên giường, Yuri giật mình khi thấy bàn tay cô nàng đang giật mạnh, gương mặt thanh tú nhăng lại, từ khoé mắt lại một lần nữa rơi vài giọt lệ. Yuri nắm chặt tay nàng, tay còn lại xoa xoa mu bàn tay người đẹp, miệng liên tục vỗ về.

-Ngoan, không sao, là ác mộng, ác mộng thôi.

Nghe được giọng nói ấm áp, cô nàng thôi không giật nảy lên nữa, gương mặt cũng thôi nhăng nhó, lại chìm sâu vào giấc ngủ. Yuri khẽ cười nhẹ nhàng, định buông tay nhưng nàng nắm chặt lại, Yuri cũng không đành lòng gỡ ra, đành ngồi đó tựa vào giường... thiếp đi. Lúc Yuri vào phòng không khoá cửa, nên chú cún con của cô lon ton chạy vào, định sủa vài tiếng thì thấy chủ với cái chị gái lạ kia người trên giường kẻ dưới đất, mạnh ai nấy ngủ, nhưng lại nắm chặt tay nhau. Hani tự cảm thấy mình bị bỏ rơi, bị cái chị kia giành mất chủ, đứng đó kêu ư ư, xong chạy lại, cố chui vô lòng cô chủ mà ngủ.

...

Màn đêm dần buông xuống, cô gái trẻ khó khăn mở mắt, đầu óc quay cuồng, cảm giác chới với vẫn còn vươn đâu đó trên cơ thể, đập ngay vào mắt nàng là một màu đen ảm đạm. Bất giác cô hét thật to, giọng hét inh ỏi và chói tai. Yuri giật bắn người. Vội chạy đi bật công tắt đèn. Khi ngọn đèn thắp sáng cả căn phòng, Yuri một lần nữa thót tim khi thấy cô nàng kia ngồi bó gối, hai tay ôm lấy đầu mình, nấc nghẹn ngào, ánh mắt hoảng loạn sợ hãi, miệng liên tục lẩm bẩm.

-Không, tôi không phải thứ bệnh hoạn, đừng bỏ tôi một mình, không! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Đừng mà, đừng mà. Đừng bắt TaeYeon đi mà. TaeYeon, cậu đừng đi được không? TAEYEONNNNNNN ĐỪNG BỎ RƠI TỚ!

Chương trước Chương tiếp
Loading...