YulSic's Series

[Part 2] Em Thấy Gì Phía Cuối Chân Trời?



Nghe tiếng cô gái lạ kêu thất thanh, Yuri liền chạy đến, không nghĩ ngợi gì nhiều, ôm chầm lấy cô nàng kia, thoáng chốc cô thấy nàng nhỏ bé cực kì, một cảm giác muốn bảo vệ người đấy tràn đầy thâm tâm cô.

-Không sao không sao, đừng sợ, có tôi ở đây, không ai có thể làm hại đến cô được.

Người con gái kia nhận thấy được cái ôm, có chút dịu đi. Ban đầu vẫn dằn co một chút, nhưng rồi không hiểu sao sau đó lại ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay người kia. Nàng hít một hơi đầy, cảm nhận được mùi hương thơm ngát, lòng tự dưng dâng lên một cảm giác tin tưởng lạ kì.

"Mái tóc..."

-TaeYeon... - Nàng cất tiếng. Yuri thả lỏng vòng tay, quay cả khuôn mặt nhìn nàng.

"Tae Yeon?"

Nàng hốt hoảng đẩy cô ra. - Không, cô không phải TaeYeon! - Khi nàng nói, Yuri liếc nhìn nàng đầy khó hiểu, nhưng rồi nhanh chóng đứng xuống giường, cười thân thiện.

-Tôi là Kwon Yuri, người đã cứu cô.

Dù Yuri đã tỏ vẻ thân thiện hết sức có thể nhưng cô nàng kia lại một lần nữa hoảng loạn. Nàng co người vào một góc giường, liên tục run rẩy, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Yuri đầy cảnh giác.

-Tránh xa ra... tránh xa ra, cô là người xấu, cô sẽ....sẽ...sẽ bắt tôi đi đúng không? - Nàng nói với giọng nghẹn ngào, khiến lòng Yuri chạnh lại. Cô đưa hai tay về trước, nói hết sức ôn nhu.

-Không...không, tôi là người tốt... cô nghe tôi nói đi...

-KHÔNG, chính cô ngăn cản tôi đến vùng đất hạnh phúc... Chính cô! - Nàng giãy giụa, chọi gối vào người Yuri. Khiến cô chỉ biết đưa tay đỡ lấy.

-Cô mà chết thì mọi thứ chấm dứt. Làm sao gặp được TaeYeon gì đó của cô? - Yuri không biết an ủi nàng thế nào, vội nhớ cái tên lúc nãy nàng nhắc dđến, hẳn là người nàng mong gặp nhất.

"TaeYeon"

Lúc này Yuri nhận ra trong ánh mắt kia dường như có sự thay đổi, từ cảnh giác rụt rè, lại chuyển thành cay đắng và phẫn nộ, cô nàng kia bỗng đứng dậy, siết tay thành nắm đấm lao về phía cô. Yuri hoảng hốt nhưng không chống đỡ, vì người con gái kia sức lực yếu ớt, đánh vào cô chỉ như đùa giỡn. Cô không trách nàng, cô hiểu rằng nàng đang hoảng sợ vì điều gì đó. Cách tốt nhất là xoa dịu nỗi đau.

-Cô ngăn cản tôi. Tôi đã sắp đến được bên TaeYeon, TaeYeon đang chờ tôi ở đó, cô là bọn họ, cô muốn giam cầm tôi - Nàng vừa đánh vừa hét. Yuri lúc này dang rộng vòng tay, kéo nhẹ nàng vào lòng. Cô nàng trừng to mắt bất ngờ, bị Yuri ôm chặt, còn xoa xoa lưng, nàng luống cuống cố đẩy ra nhưng đều bất thành.

Yuri một tay xoa xoa lưng, một tay kéo đầu người con gái thấp hơn vào ngực mình, miệng thỏ thẻ vài lời ấm áp.

-Tôi không biết cô trải qua chuyện gì kinh khủng, nhưng tôi không làm hại cô, và sẽ không để ai làm hại cô. Ngoan, đừng như thế, bình tĩnh lại.

Cô nàng giẫy dụa liên tục, miệng không ngừng kêu "thả tôi ra, thả tôi ra". Nhưng Yuri cứ thế ôm nàng, mặc kệ người kia không chấp nhận. hồi lâu nàng thấm mệt, đành im lặng lọt thỏm vào vòng tay cô. Lúc này Yuri mới buông nàng ra. Nắm nhẹ vai nàng, nâng gương mặt nàng lên, mắt chạm mắt. Trông khoảnh khắc, Yuri như bị cuống vào ánh mắt u sầu kia.

Một giây, cô thấy tim mình đập mạnh.

-Nghe tôi nói đây, tôi không làm hại cô! Cô cứ an tâm. Đừng sợ, nhé! - Yuri nói nhẹ nhàng, vuốt nhẹ mái tóc nàng.

Mặt nàng lúc này xụ xuống, như một chú cún bị bỏ rơi, đầy bất mãn nhưng không biết phải làm sao, định mở miệng chửi vài câu nữa, nhưng chiếc bụng nhỏ lại phát ra âm thanh đáng xấu hổ. Yuri phì cười một tiếng, hai má nàng ửng hồng.

-Đi ăn thôi! - Chẳng cần sự đồng ý của nàng, Yuri lôi người kia một mạch xuống phòng bếp, đè nàng xuống ghế, rồi đi lại bếp lấy ra một nồi cháo. Nàng nhìn vẻ mặt Yuri lòng nàng không vui, con người trước mặt nàng muôn phần kì lạ.

Nàng ngồi đó, Yuri nhẹ nhàng đặt chén cháo trước mặt. Hương thơm đầy hấp dẫn cứ liên tục xộc vào mũi khiến nàng muốn ăn kinh khủng, nhưng lại quyết chống đối.

Không ăn là không ăn!

Yuri chống cằm lên tay nhìn nàng đầy thích thú. Rõ ràng là rất đói mà vẫn cố chấp? Nàng có biết rằng trong trận chiến của con người với thức ăn, con người luôn chiến thắng hay không?

-Bụng réo inh ỏi như vậy, mà vẫn không muốn ăn? - Yuri cất tiếng khi nghe bụng nàng một lần nữa kêu lên. Nàng cúi gầm mặt, tay xoa xoa bụng mình.

-Ăn đi, tôi không bỏ độc đâu! - Yuri thúc giục, nhưng nàng vẫn cúi mặt. Yuri đẩy ghế đứng dậy, nàng giật thót mình.

-Hay muốn tôi đút cho? - Nàng nghe hết câu, đầu lắc liên tục, tay đưa ra trước ra hiệu từ chối. - Vậy ngoan ngoãn ăn đi. - Nàng thở dài một hơi, cầm lấy muỗng và ăn. Muỗng cháo đầu tiên cho vào miệng, ánh mắt nàng sáng rực lên, mùi vị thật không tệ chút nào, tuyệt đỉnh! Yuri thì đang thưởng thức vẻ mặt của người đối diện. Rồi lại một lần nữa nhìn thấy nàng khóc.

"Cô nàng này dư nước mắt đến vậy sao?"

-Ây, tôi có làm gì đâu? Đồ ăn cay quá hả? Hay không hợp khẩu vị - Yuri bối rối lấy khăn giấy lau nước mắt cho nàng.

Cô gái lạ lắc đầu, cầm lấy khăn giấy từ tay cô, tự lau nước mắt.

-Lâu rồi...tôi không được ăn ngon đến vậy. - Yuri thẩn thờ, lần đầu tiên Yuri thấy nàng cười, nụ cười đầy cay đắng.

"Cô gái này, thật sự còn khổ sở đến mức nào?"

-Kwon Yuri nhỉ? - Nàng nhìn thẳng vào mắt cô. - Cám ơn cô, nhưng tôi thật sự không mong cô cứu tôi - Vẫn là lần đầu tiên Yuri nghe được giọng nói bình thường không chút hoảng loạn của nàng. Một giọng nói ngọt ngào, say lòng người. Nhưng lời cô nàng nói, luôn chất chứa những nỗi buồn vô tận!

Một lần nữa, cô không làm chủ được tim mình, khi nó cứ vô thức đập mạnh.

-Chết liệu có giải quyết được tất cả mọi chuyện? - Yuri nghe nàng nói, trong lòng không nhịn được, dấy lên vài phần bực dọc.

-Đối với loại người như tôi, chết là cách giải thoát!

Yuri không đáp, im lặng nhìn nàng, tay cô đưa lên tim, cảm nhận nhịp đập của nó, nhếch môi cười nhạt. Suy nghĩ của cô gái kia hoàn toàn trái ngược với cô. Và cả đời cô ghét nhất loại người bi quan thế này. Bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, cả hai đều không ai lên tiếng. Lúc này bé cún Hani từ đâu đi lại, đứng dụi dụi vào chân Yuri, mỉm cười bế bé lên cưng nựng, may quá, cục cưng của cô đến thật đúng lúc. Nàng nhíu mày nhìn, nàng đối với thú vật cũng không hẳn ghét, nhưng cũng không thích lắm. Nhìn thấy Yuri đang chu mỏ ra hôn Hani, trong lòng có hơi... lạ lẫm. Yuri dừng hôn Hani, nhìn chằm chằm về phía nàng, nãy giờ cứ có cảm giác bản thân bị soi mói.

-Cô lên phòng ngủ trước đi. Ở đây để tôi lo - Nàng nghe xong, gật nhẹ đầu, quay người bước đi. Yuri nhìn theo bóng lưng cô độc kia, vội cất tiếng.

-Cô tên gì? - Đây là câu hỏi cô thắc mắc mãi từ lúc nàng tĩnh đến giờ, nhưng không có dịp để hỏi.

Nàng vẫn đứng quay lưng về phía Yuri, mái tóc dài rối bời phũ gần hết gương mặt xinh đẹp. Nàng nhếch môi một cái.

-Không cần thiết phải biết, sáng mai tôi sẽ rời đi ngay! - Nàng phũ phàng đáp. - Cứ xem như một giấc mơ đi, xem như tôi không tồn tại.

Yuri lúc này thật chẳng thể hiểu nổi con người của cô gái kia. Bực bội vô cùng. Chỉ một cái tên cũng không thể cho cô biết sao? Nhưng cô nào biết, nàng từ lâu đã chán ghét cái tên của mình, chán ghét bản thân mình khi sinh ra ở gia đình đó. Cứ thế nàng quay lưng bước đi, Yuri vẫn nhìn theo cho đến khi nàng khuất dạng thì cô mới thở dài thành tiếng, xoa xoa hai thái dương của mình.

Mọi chuyện xảy ra một cách quá dồn dập, Yuri thật sự có chút choáng váng. Lúc nhìn thấy cô nàng kia đi ra biển, cô chẳng còn nghĩ ngợi được gì nhiều, chỉ biết cắm đầu mà chạy. Lúc này đây, khi có thời gian để nghĩ suy thì trong đầu có hàng trăm câu hỏi hiện ra. Nhưng có vẻ cô sẽ chẳng tìm được câu trả lời từ người con gái kia. Nhưng, Yuri không bận tâm, bây giờ cô cảm thấy trách nhiệm của mình là phải luôn quan sát cô nàng ấy, để tránh nàng lại làm điều ngu ngốc lần thứ hai. Dù Yuri biết, khi một người muốn từ bỏ cõi đời này, bản thân họ đã thật sự tuyệt vọng. Trên quan điểm của cô, miễn là còn sống, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết của nó.

"Ba mẹ, con cảm ơn đã cho con cuộc sống này." Yuri thì thầm, cười nhẹ một cái rồi quay sang dọn dẹp.

...

Nàng nằm trên giường, nhìn chăm chăm vào trần nhà. Ánh mắt mông lung vô định. Chốc chốc nàng lại đưa tay cao lên, như muốn túm lấy thứ gì đó. Rồi lại thất vọng khi thứ nàng nhận được là không khí. Nàng không dám chợp mắt, nàng không dám ngủ nữa. Vì nàng biết khi đầu óc nàng tỉnh táo như bây giờ, nếu chìm vào giấc ngủ, nàng sẽ gặp phải những cơn ác mộng đáng sợ.

*Cạch*

Tiếng mở cửa vang lên. Yuri bước vào, nàng vẫn không buồn liếc nhìn cô chủ nhà một cái. Nàng xoay người sang một bên, kéo mền đắp qua đầu. Vài giây sau, nàng nhận thấy một thân người chui vào chăn. Yuri nằm kế bên nàng.

-Vốn dĩ nhà có phòng khách, nhưng vì lo lắng cô làm chuyện dại dột, nên tôi sẽ ngủ cùng để đề phòng. - Vừa nghe Yuri nói xong, giờ nàng mới cảm thấy giọng nói đó ấm áp lạ thường. Giống một giọng nàng từng nghe, và yêu say đắm.

-Yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện đó ở nhà cô đâu. - Nàng cất tiếng.Yuri liếc mắt sang nhìn vào thân người bị che phủ bởi tấm chăn lớn của nàng. Xong lại gát tay lên trán, ánh mắt xa xăm.

Với hai người xa lạ, không tiếng nói chung, không gian xung quanh họ sẽ rất nhanh chóng chìm trong im lặng. Họ không nói với nhau lời nào. Nàng thì cuộn tròn trong chăn, cô thì nhìn mông lung. Mãi hồi lâu, đầu hồ điểm nửa đêm. Yuri nhìn qua nàng, có chút động đậy.

-Không ngủ được?

-...- Nàng không trả lời.

Yuri nhẹ nhàng kéo mền xuống, nàng nằm co ro ở trong, bờ vai nhỏ run lên một chút. Cô không hiểu vì sao cô lại kéo nàng vào lòng. Đặt đầu nàng lên cánh tay. Rồi xoa xoa lưng.

-Đừng khóc. Khóc suốt không tốt.

Nàng vẫn vậy, vẫn cắn môi mình. Đêm tối lạnh lẽo, nàng rất mệt mỏi, nàng muốn ngủ nhưng lại sợ sệt không dám nhắm mắt. Lúc nàng mơ màng, mắt nhắm xuống, cơn ác mộng lại tới. Cứ thế mấy lần suốt từ nãy đến giờ. Nàng uất ức đến nghẹn ngào. Ước gì có thuốc ngủ ở đây bây giờ. Nàng xem nó là bạn thân của nàng mỗi đêm. Nhưng dần dà nàng cảm thấy tác dụng giảm hẳn.

Yuri cất tiếng hát. Nàng ngẩng mặt nhìn. Giọng hát trầm ấm nhẹ nhàng. Yuri đang ru nàng ngủ? Nàng không biết mình thế nào. Chỉ biết cảm thân an toàn đến lạ. Như rằng có một ánh sáng soi rõ con đường cho nàng phía trước. Nàng thôi khóc, không dày vò đôi môi mỏng manh của mình nữa. Cơ thể được thả lỏng hơn. Nàng cứ thế chìm vào giấc ngủ. Khi cảm nhận được hơi thở đều đều của cô gái xa lạ kia. Yuri mới thở phào nhẹ nhỏm, cười nhẹ một cái. Gỡ mắt kính ra đặt lên bàn, và cũng đến lúc cô nghỉ ngơi một chút.

Tại chiếc giường mini của mình. Bé cún Hani rên ư ử đầy đáng thương. Tự dưng bé cảm thấy mình bị chủ bỏ rơi hay sao ấy, cả ngày chẳng quan tâm mình, toàn lo cho cái bà chị kia. Giờ bé phải nằm đây ngủ mà không được chị chủ ôm ngủ, hát cho nghe hằng đêm nữa. Thiệt là bé hối hận vì cứu bà chị kia ghê!

.

Sáng hôm sau, khi nàng dậy, đồng hồ đã điểm 9 giờ sáng. Ở vùng biển hẻo lánh này, không khí đặc biệt trong lòng. Đây là thời điểm đẹp nhất để đi dạo vào hít thở không khí trong ngày. Tuy nhiên nàng lại ngồi đó thẩn thở, nhìn sang góc giường vắng tênh. Lúc nãy nàng lại thấy ác mộng, một cơn ác mộng ngắn ngủi làm nàng bừng tỉnh. Liệu rằng có phải do nàng không còn cảm giác có ai bên cạnh.

Lê đôi chân trần nhỏ bé xuống nhà. Nàng không định lưu lại đây lâu thêm nữa. Vừa ra đến sân. Yuri đang tưới cây, từng giọt nước long lanh trong nắng sớm. Hani thì tung tăng chạy quanh. Cảnh vật thật vui tươi. Và nó không dành cho nàng. Nàng lẳng lặng lướt qua Yuri. Cô thản thốt bỏ vòi nước xuống, liền chạy theo hỏi

-Đi đâu?

-...-Nàng không trả lời

-Lại định đi tự tử? - Yuri nhíu mày.

-Đó là việc của tôi. Tôi rất cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng mong cô đừng quan tâm quá đến tôi nữa - Nàng hít một hơi rồi đáp.

Mặt Kwon Yuri đanh lại, dường như lại tức giận nữa rồi. Cô cất tiếng, lần này giọng điệu có kèm mấy phần nghiêm túc.

-Cô đừng đi, ở lại và suy nghĩ cho kĩ đi.

-Suốt mấy năm nay, tôi đã thông suốt.

-Tôi không cho cô đi. Trông cô còn chẳng có nơi để về. Nếu cô thấy tư cách của tôi không đủ xen vào, cứ xem như tôi đang bảo vệ biển cả đi. Nếu cô gieo mình xuống, chẳng phải doạ chết du khách sao?

Nàng thở dài một hơi, sao trên đời này lại có người ngang bướng như thế? Nàng mặc kệ. Nàng vẫn cứ đi. Thế nhưng người kia lại nắm chặt tay nàng, không cho nàng bước tiếp.

-Tôi không biết lí do cô muốn chết là vì gì. Nhưng mà mọi chuyện đều có cách giải quyết. - Yuri thành khẩn nói. Nàng nhếch môi, cười chua sót. Cô gái này luôn nghĩ cuộc sống đầy màu hồng? Nếu có thể giải quyết, nàng đã làm lâu rồi.

-Cô mấy tuổi rồi Kwon Yuri? - Nàng quay mặt lại nhìn Yuri. Ánh nhìn đầy mỉa mai.

-22.

-Ha, chả trách. Cô còn trẻ nên nhìn nhận sự đời thật là dễ dàng. - Yuri nhận ra giọng nói của cô nàng đầy đắng chát. Nàng dùng hết sức lực gỡ mạnh tay cô ra, thoát khỏi việc bị giữ chặt. Nàng ghét như thế. Ghét cảm giác bị giam cầm.

-Nhóc muốn biết lí do chị tự tử? Nhóc nói chuyện gì cũng có thể giải quyết? Được rồi, chị sẽ cho nhóc thấy cái lí do, để xem nhóc còn có thể giải quyết không. - Yuri bất ngờ với cách xưng hô của nàng lúc này. Ánh mắt nàng lại thay đổi. Mạnh mẽ, nhưng cay đắng.

Nàng chộp lấy tay Yuri, kéo cô vào lòng mình. Nhón chân. Hung hăn đặt lên môi cô một nụ hôn. Bất ngờ nối tiếp bất ngờ. Thần kinh Yuri còn chưa kịp ổn định sau những lời nói lúc nãy thì vài giây sau lại bị cưỡng hôn bởi một cô gái. Một nụ hôn thô bạo. Cô gái kia liên tục cắn vào môi cô khiến cô đau đớn. Yuri đẩy nàng ra. Nàng lau khoé môi, nhếch miệng cười khẩy một cái.

-Sao? Đã khinh bỉ tôi chưa? Tôi là người đồng tính, và mọi chuyện sẽ giải quyết thế nào đây Kwon Yuri?

Yuri đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt. Nhưng cơ thể cô bất động, cô chẳng biết nên làm gì lúc này. Tự dưng thấy trong đầu trống rỗng. Nàng nhìn cô như thế, biểu hiện đúng như nàng mong đợi. Ở cái xứ sở này, ai cũng khinh bỉ loại người như nàng. Nàng xoay lưng, bước đi. Xa dần, xa dần... Yuri không còn thấy được bóng hình của nàng nữa.

Một cơn gió thoáng qua, bông đùa với mái tóc ngắn xinh xắn của cô. Yuri vẫn bất động giữa trời xanh. Mặc kệ cho những tia nắng càng ngày càng mạnh. Và mặc kệ luôn chú chó cưng đang làm mọi cách gây sự chú ý dưới chân cô. Sau giây phút trống rỗng. Trong đầu cô bây giờ chỉ lặp đi lặp lại những lời nói của cô nàng lạ mặt.

"Tại sao cô ấy lại như thế? Tại sao lại trở nên mặc cảm như vậy? Bởi vì cô ấy thích con gái, bởi vì xã hội chê cười nên cô ấy mới tự tử? Cô ấy cố gắng làm cho mình ghét bỏ? Tại sao nhìn cô ấy lại cô đơn đến thế?"

Yuri ngồi xổm xuống, tay ôm lấy đầu, liên tục vò mái tóc đen ngắn kia cho đến khi nó rối bời.

Hỗn tạp.

Là cô lúc này.

.

Nàng lê bước trên con đường đầy nắng và gió. Chốc chốc hít thở sâu cảm nhận hương thơm nồng đậm của biển cả. Vùng biển ở đây thật sự rất đẹp, nhưng thật may mắn làm sao khi nó lại vắng người. Nàng đi đến bờ cát trắng, ngồi xuống, ngắm nhìn từng con sóng va vào nhau. Lặp đi lặp lại, chẳng chút chán nản. Nàng ôm hai đầu gối của mình. Nhìn về nơi chân trời xa xăm. Nàng sẽ đến đó sớm thôi. Liệu rằng TaeYeon có đứng đó đợi nàng?

Bao hồi ức nàng chôn chặt vào lòng, một giây cũng không dám nhớ về. Bao nhiêu hào quang lúc xưa lại chợt tắt, thay vào đó là một bóng đêm tĩnh mịch. Đầy bọn ác quỷ.

...

-Ta nói con bỏ ngay cái thứ tình cảm bệnh hoạn đó! - Người mà nàng gọi là ba quát mắng nàng. Nàng chỉ đứng lặng thinh hai hàng nước mắt lăng dài.

-Tại sao ta lại có một đứa con như thế này? Con nói đi, ta cho con thiếu thốn cái gì? Sung sướng quá hoá rồ sao? Lại đi ôm ấp ái ân với một đứa con gái? - Ông ấy hét to đầy phẫn nộ. Liên tục đập phá mọi thứ trên bàn, những tiếng đỗ vỡ cứ thế vang vọng khắp không gian.

-Ta hỏi lần cuối, con có bỏ nó hay là không? - Nàng thôi khóc, ngâng mặt lên nhìn ông bằng ánh mắt kiên định. Tình cảm của nàng không phải thứ kinh tởm, nó xuất phát từ chính trái tim nàng. Dù bất cứ ai cũng không được khiến nàng buông bỏ.

-Không! - Nàng nói với giọng kiên quyết. Người đàn ông nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

-Được rồi, con có bệnh, cần phải đi chữa. Ta sẽ diệt trừ tận gốc - Lúc này giọng ông ấy lại hiền dịu xuống. Nhưng nàng lại càng sợ hãi hơn. Những lúc thế này, nàng biết ba mình đang toan tính cái gì.

Bỗng từ đâu, 3-4 tên vệ sĩ cao to đến giữ chặt nàng, mặt nàng vùng vẫy hoảng loạn. Chúng nhất quyết không buông tha.

-Đem nó đi - Người đàn ông nhắm mắt, giọng nghẹn đắng.

-Ba, không, không mà, ba, ba ơi, con xin ba. - Nàng chống cự quyết liệt, nhưng rồi lại bị tống lên xe một cách thô lỗ.

...

Nàng ngẩng mặt, cười ngây dại, nụ cười mỉa mai. Người ta nói nàng điên, người ta nói nàng bệnh, bắt nàng phải đi chữa. Bắt nàng phải cai nghiện. Và... bắt nàng phải rời xa TaeYeon.

Nàng thế nào phải cai nghiện, nàng thế nào phải bị cách ly, nàng không hiểu. Phải chăng nàng là một thứ đáng ghê tởm của đời? Là nàng sai? Là đời đúng? Là theo tâm lý số đông, chỉ cần một người khác biệt sẽ đều bị khinh bỉ. Sẽ là những người yêu nhau luôn phải là nam và nữ?
...

Nàng mơ mơ màng màng, cả tuần nay luôn phải nghe tên bác sĩ điên khùng lãi nhãi, chì chiết khiến nàng mệt mỏi. Vẻ xinh đẹp kiêu kì của nàng đã biến mất, thay vào đó là nét tiều tuỵ, hốc hác chẳng có tí sức sống. Mỗi lần nàng phản kháng, tên khốn đó lại tiêm cho nàng một mũi an thần khiến nàng lã đi, chẳng còn chút sức lực. Nàng tự thu mình vào góc tối, nơi căn phòng không có tí ánh sáng, cửa sổ cũng chả có. Im lặng đến đáng sợ, nàng bị giam cầm ở đây! Với danh nghĩa là chửa bệnh! Chửa cho nàng thôi thích con gái. Chữa cho nàng trở lại giống như một người bình thường.

Ha, nàng không bình thường?

*Cạch*

Nàng ngẩng đầu. Lần đầu tiên trong suốt thời gian dài nàng thấy được ba nàng. Ông ngồi xuống, nâng gương mặt đầy nước mắt của nàng lên. Lòng có chút xót xa, ân cần hỏi con gái độc nhất.

-Con hết bệnh chưa, Jessica?

Nàng tặng cho người nàng gọi là ba một ánh nhìn khinh thường. Nàng nhếch môi.

-Con có bệnh gì để khỏi sao?

Mặt ông ta lập tức đỏ gay lên. Ông ta đứng dậy. Hét hai tiếng: Được lắm. Rồi bước ra khỏi căng phòng tăm tối.

Nàng cười ha hả, như điên. À không? Nàng tự thấy mình điên rồi. Nhìn mặt chính ba mình như thế, trong lòng lại hả dạ vô cùng. Nhưng nụ cười trên gương mặt nàng tắt ngấm. Khi từ căn phòng tăm tối. Ngọn đèn máy chiếu một lần nữa phát sáng. Với nàng, cái máy này là điều đáng kinh tởm, hằng đêm, tên khốn kia chiếu những thứ bại hoại giữa nam và nữ cho nàng xem. Như tra tấn, một chút động tình nàng cũng không có, trong lòng chỉ toàn phẫn uất. Tuy nhiên, ngay giờ đây, đoạn phim được chiếu không phải những thứ kinh tởm đó. Mà là TaeYeon của nàng, bị trói chặt trên ghế và tra tấn bằng roi da. Chiếc áo sơ mi trắng nàng tặng cô, rách nát, đầy máu đỏ. TaeYeon đã gục ngã. Nàng hết sức đứng dậy gào thét, đập cửa.

-Đừng mà, đừng, con xin ba, đừng làm thế với TaeYeon, đừng, con sẽ ngoan ngoãn, đừng tổn thương cậu ấy. - Giọng nói nàng vỡ oà, nàng đang sợ hãi, rất sợ hãi. Nàng sợ TaeYeon có chuyện gì, nàng không thiết sống nữa. TaeYeon vì yêu nàng mà chịu nhiều khổ cực, thật sự bây giờ nàng lại kinh tởm chính mình.

Ba nàng ngồi ở chiếc ghế bọc da to lớn, khoé miệng nhếch nụ cười. Con gái ông rượu mời không uống, thích uống rượu phạt. Ông không cần biết nhẫn tâm đến đâu, chỉ cần đưa Jessica về đúng hướng, ông sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào! Kể cả giết con đàn bà làm con gái ông trở nên hư hỏng.

...

Kí ức chết tiệt lại ùa về. Nàng nấc nghẹn từng cơn. Bế tắc thật sự. Nàng quả thật nhỏ bé dưới cái bóng của ba mình. Nàng quả thật vô dụng khi không bảo vệ được tình yêu của mình.

Xa xa, cô từng bước đi về phía người con gái xa lạ kia. Ngồi xuống kế bên nàng, thật gần, tay đưa qua, xoa lên bờ vai run rẩy yếu ớt.

-Lại khóc - Mặc dù câu nói mang ý nghĩa cằn nhằn nhưng Yuri lại nói bằng giọng điệu dịu nhẹ, an ủi. Khi nàng ngẩng mặt lên. Yuri mỉm cười ôn nhu, lấy từ túi quần ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ kia.

-Chị biết không, có thể chị lớn tuổi và trải đời hơn tôi, nhưng không đồng nghĩa với việc chị được quyền xem tôi là đứa con nít không biết gì. Bao nhiêu thăng trầm cuộc đời tôi đều trải qua hết, nên tôi nghĩ tôi cũng thấu hiểu phần nào nỗi đau mà chị đang mang - Yuri nói một đoạn lại hít thở thật sâu. - Tuy nỗi đau của chúng ta khác nhau, nhưng chung quy lại thì nó cũng chỉ là một thử thách chúng ta trải qua trong cuộc đời này. Nỗi đau của tôi, tôi đã tự mình vượt qua được. Vậy nên nỗi đau của chị... Nếu chị không vượt qua được, tôi sẽ giúp chị vượt qua.-Yuri đặt tay lên vai nàng, nàng vẫn cứ nhìn Yuri.

-Cô...không khinh thường tôi sao? -Jessica lắp bắp nói

-Tại sao tôi phải khinh chị? - Yuri nhíu mày

-Vì tôi...

-Tình yêu là chuyện của hai người, miễn họ thật lòng yêu nhau, thì tại sao phải kì thị hay cấm cản nhỉ? Vậy nên nếu chị nghĩ hôn tôi sẽ làm tôi ghét chị, thì chị lầm to rồi! - Yuri cười ấm áp, bất giác Jessica thấy lòng mình như được sưởi ấm lần nữa, nụ cười ấm áp này đã bao lâu rồi nàng không cảm nhận được? Từ lần đầu tiên gặp TaeYeon... đến nay cũng rất lâu rồi.

-Chúng ta xem như làm quen lại nhé, tôi tên Kwon Yuri, 22 tuổi. - Yuri chìa tay ra trước mặt nàng. Jessica lúng túng, suy nghĩ một chút rồi cắn răng, nói tên mình.

-Jessica... 28 tuổi... - Nàng đã rất ghét cái tên này, lẫn cái họ kia nữa, nàng chán ghét tột độ. Yuri cũng chẳng hỏi thêm, với cô như thế đã quá đủ.

Yuri cười mãn nguyện, cả hai cứ thế ngồi cạnh nhau, không nói lời gì, chỉ có tiếng sóng biển rì rào chậm rãi. Ánh mắt họ đều hướng về nơi xa xăm.

-Này nhóc, em sẽ thấy được gì ở phía cuối chân trời? - Jessica cất tiếng, Yuri hai mắt mông lung cười nhẹ. Chân trời? Nơi tận cùng của mọi thứ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...