Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

31




Mấy thứ này nguyên chủ đã từng biết, nhưng nguyên chủ có biết thì cũng chỉ là biết, căn bản không tính đến chuyện phía sau, nàng cũng chỉ bàn luận sơ sơ, tài trí cũng chỉ hiểu được đôi chút.

Nhưng có một điều, Tương châu cách Tây Hải quá xa, vượt qua là Bắc Tề, tả hữu là Nam Tần, cho dù chiếm được cũng không thủ nổi.

Vân Thừa Hoài đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra: "Thẩm gia có Tương châu, e là cũng không giữ nổi đâu."

Thẩm Lưu Niên nhướng mày, không ngờ nàng lại nghĩ được tới đây, nhưng sự tình đâu chỉ đơn giản như thế.

Thẩm Lưu Niên nói có lệ: "Ngươi nói cũng có lý."

Kỳ thật dù cho nàng không hỏi mà trực tiếp đồng ý, Thẩm Lưu Niên cũng không tin nàng.

"Cho nên ta muốn là quyền khống chế quân đội Tương châu."

Khống chế một  quân đội, chỉ cần hai điều: trong quân tướng lĩnh là người nhà, và binh lính biết rõ ai là người nuôi dưỡng bọn họ.

Bất kể là tướng lĩnh hay ngân lượng, Thẩm gia chưa từng thiếu.

Có vài lời, Thẩm Lưu Niên sẽ không nói thẳng với Vân Thừa Hoài, giữa hai người bọn họ có thể hợp tác, nhưng đồng thời vẫn là kẻ đối địch.

Vân Thừa Hoài quyết đoán gật đầu: "Chỉ cần ngươi chịu hợp tác với ta, ngày sau bất kể là phủ Sở Tương Vương hay Tương châu, toàn bộ do một mình ngươi định đoạt."

Thẩm Lưu Niên từ trước đến nay không tin lời hứa, nàng nói thế, chỉ là để khiến đối phương tin tưởng hợp tác này đáng giá.

Làm cho Vân Cẩu tin tưởng nàng, cho rằng nàng không phải kẻ nói cho có lệ.

Dù sao đợi đến khi nàng tìm được đường lui, lời hứa hôm nay sẽ hoàn toàn vô nghĩa, chỉ sợ Vân Cẩu cũng nghĩ như nàng.

Dù thế nào đi nữa, tạm thời hợp tác là được, xem như một cách ổn định Vân Cẩu, để đối phương khỏi đến quấy rầy nàng.

"Thật sao?" Thẩm Lưu Niên rũ mắt, khẽ cười, "Vậy ngươi nói xem, ngươi tính toán thế nào?"

Tính toán à? Vân Thừa Hoài vốn định hợp tác với Thẩm Lưu Niên, còn sau khi hợp tác thành công sẽ làm gì, nàng còn chưa kịp nghĩ đến.

Nàng lại không ngờ, Thẩm Lưu Niên lại cảm thấy nàng là kẻ không đáng tin.

"Ta nghe theo phu nhân." Nàng đôi mắt chân thành, nhìn thế nào cũng thấy ngu ngốc.

Vân Cẩu đúng là kẻ ngu ngốc, cái kiểu ngu si tự cho mình thông minh, trong mắt lấp lánh đầy mưu tính, nhưng tất cả đều lộ ra bên ngoài.

Mà hiện giờ Vân Cẩu, ánh mắt lại đơn thuần ngu si, giống hệt một con chó to?

Thẩm Lưu Niên vừa định đứng dậy khỏi  sập,  thì đầu gối đau khiến nàng nhíu mày.

Vân Thừa Hoài lập tức tiến lên một bước, dùng sức lực bế nàng lên.

Thẩm Lưu Niên: "?"

"Ngươi làm gì?" Thẩm Lưu Niên giơ tay định đánh nàng, nhưng lực không đủ, tay trượt một cái, lại đánh trúng tai nàng.

"Ngươi chẳng phải buồn ngủ sao? Ta ôm ngươi lên giường."

Vân Thừa Hoài cảm nhận được bên tai nóng rực, có chút ấm ức, rõ ràng là nàng có lòng tốt.

Thẩm Lưu Niên nắm tay lại, nhịn một hồi lâu mới từ từ buông lỏng, Vân Thừa Hoài thì đã là lần thứ hai ôm nàng rồi.

Nể mặt hợp tác sắp thành, lần này nàng cho qua.

Vân Cẩu xưa nay tính tình không tốt, mà mục đích của nàng còn chưa đạt được.

Vân Thừa Hoài nghi hoặc cúi đầu, thấy Thẩm Lưu Niên rũ mắt, không nhìn nàng, biết đối phương không có ý trách mắng, liền vội vàng bước tới mép giường, ôm người như ôm củ khoai lang nóng, nhanh chóng ném lên giường.

Dĩ nhiên, nàng vẫn nhớ Thẩm Lưu Niên đang mang thai, dù có ném thì động tác vẫn rất nhẹ nhàng.

Nàng quỳ gối trên giường, tùy tiện sửa lại đệm chăn một chút, rồi trực tiếp chui vào.

Trong ổ chăn lạnh toát, nàng quấn mình một hồi mới thấy ấm lên.

Nàng nằm trong chăn, không chú ý tới vẻ mặt Thẩm Lưu Niên đang nằm phía trên.

Thẩm Lưu Niên có chút kinh ngạc trước sự ôn nhu trong động tác và hơi thở thô lỗ của nàng, phản ứng một lúc mới nhìn xuống giường.

Vân Thừa Hoài quấn mình kỹ càng, chỉ lộ ra cái đầu, cư nhiên trông có chút đáng yêu.

Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Lưu Niên, nàng chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện đối phương đang nhìn mình: "Sao vậy?"

"Ta có đồng ý hợp tác với ngươi chưa?" Thẩm Lưu Niên lạnh giọng hỏi.

Vân Thừa Hoài nhớ lại một chút, hình như thật sự chưa có. Thẩm Lưu Niên chỉ hỏi nàng vài câu, cũng chưa từng đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Nàng ngượng ngùng cười, ngoan ngoãn hỏi: "Vậy phu nhân có muốn hợp tác với ta không?"

"Hợp tác thì được, nhưng trước tiên giao phủ binh của ngươi cho ta." Thẩm Lưu Niên duỗi chân vào ổ chăn, thấy ổ chăn quá ấm, liền lấy bình nước nóng bên trong ra, ý bảo nàng đặt qua một bên.

Vân Thừa Hoài: "? Vì sao ta lại không có?" Ổ chăn nàng lạnh như băng, thì ra là vì không có bình nước nóng.

Nam Linh trải giường, đặt bình nước nóng vào chăn Thẩm Lưu Niên, lại không đặt cho nàng.

Nếu không phải Thẩm Lưu Niên không cho Tiểu Bắc vào nhà, nàng đâu có bị đối xử khác biệt thế này.

Thẩm Lưu Niên im lặng một lúc, trong lòng thầm hỏi: rốt cuộc là bình nước nóng quan trọng, hay là việc kế tiếp mới quan trọng?

Vân Thừa Hoài suy nghĩ lan man một chút, lập tức quay lại chủ đề: "Được, ngày mai ta sẽ đưa lệnh bài thống lĩnh phủ binh cho ngươi."

"Không chỉ có vậy, ngày mai ta sẽ có một người, ngươi an bài nàng vào trong phủ binh, bắt đầu từ chức bách hộ."

Bách hộ là quan lục phẩm, Vân Thừa Hoài không có thực quyền, rất khó an bài một chức quan như vậy bên ngoài. Nhưng nếu là trong phủ binh của chính mình thì lại dễ như trở bàn tay.

Ý của Thẩm Lưu Niên rất rõ ràng: muốn hợp tác cũng được, thành ý phải thể hiện trước đã.

Vân Thừa Hoài không suy nghĩ gì, lập tức đồng ý: "Được."

Phủ binh của Sở Tương Vương phủ đã sớm bị người thẩm thấu, nàng đang lo phải làm sao loại bỏ nội gian, nếu Thẩm Lưu Niên chịu phái người tới, nàng phối hợp là được.

An Viễn đã điều tra được danh sách, nàng có thể sao một bản đưa cho Thẩm Lưu Niên.

Nàng có thị vệ đội, chứ đâu phải đang mưu phản gì, phủ binh chẳng qua là lực lượng canh giữ phủ đệ, không bằng thị vệ hữu dụng, Thẩm Lưu Niên muốn thì cứ lấy.

Nàng đồng ý quá nhanh, căn bản không hề suy xét, giống như bộ dạng "phu nhân nói gì chính là như vậy".

Thẩm Lưu Niên trầm mặc, do dự về thái độ của Vân Thừa Hoài.

Nàng đối với Vân Thừa Hoài xưa nay chưa từng có cái nhìn tốt, những việc Vân Cẩu từng làm, từng chuyện từng chuyện đều đủ khiến người ta muốn đưa vào chỗ chết.

Hiện giờ chẳng qua là ngoài mặt hoà thuận, từng bước một đoạt quyền trong vương phủ, đợi đến khi đạt được mục đích, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha Vân Thừa Hoài.

Trong mắt Thẩm Lưu Niên, Vân Thừa Hoài chỉ là một kẻ đã chết, chỉ cần không chạm tới giới hạn, nàng có thể tạm tha cho Vân Cẩu một cái mạng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...