Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

119



Nhìn Thôi gia cũng không có ý định lưu nàng lại.

Nhưng Thôi Thâm vẫn nói: "Điện hạ không vào trong uống chén trà sao?"

Một chút thành ý mời mọc cũng không có.

Vân Thừa Hoài cũng không vạch trần, biết điều mà nói: "Liền không quấy rầy Vương phó nữa."

Thôi Thâm lập tức nói: "Điện hạ đi thong thả."

Thấy chưa, quả thật là không có ý giữ nàng lại, nàng xoay người lên xe, vén rèm nhìn thoáng qua, Thôi Thâm đã quay người đi vào trong nhà, ngay cả tiễn ra đến tận nơi cũng không có, đến cả bộ dáng khách sáo cũng không làm nổi.

"Điện hạ, hồi phủ sao?" Tiểu Bắc hỏi.

"Đến Xuân An Lâu, gói chút đồ ăn mang về."

Xuân An Lâu có mấy món Tây Bắc, là thứ Thẩm Lưu Niên thích ăn, cách ba bữa lại phải sai người đi mua một lần, nàng nghĩ, đã ra ngoài rồi thì mang ít về cũng được.

Tiểu Bắc nheo mắt cười: "Vâng."

"Đổi đường, đến Xuân An Lâu."

Nghe Tiểu Bắc phân phó, Vân Thừa Hoài không nói gì thêm, xuyên qua khe rèm nhìn ra ngoài.

Mùa đông rét mướt, may mà trong xe ấm áp, nàng cũng không cảm thấy lạnh lắm.

Nàng nhìn người đi trên đường phố, tràn ngập ý cười. Còn hai ngày nữa là đến Tết, kinh thành đã có hương vị năm mới.

Lũ tiểu hài tử phần lớn đều mặc y phục mới, chạy nhảy đùa nghịch trên phố, người lớn thì lạnh đến giậm chân, nhưng lũ nhỏ lại chẳng sợ gì cả.

Xem được một lúc, Vân Thừa Hoài thu hồi ánh mắt. Chỉ khi ở bên cạnh Thẩm Lưu Niên, nàng mới cảm thấy bản thân thực sự tồn tại trong thế giới này. Một khi rời xa y, nàng lại thấy bản thân như người ngoài cuộc, chưa hoàn toàn dung nhập vào nơi này.

Cảm giác đứng ngoài không dễ chịu gì, khiến cả người nàng cứ như chìm trong hỗn độn.

Vân Thừa Hoài nhắm mắt, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xuyên tới đây, cùng những việc đã xảy ra suốt một tháng qua.

Nàng luôn cảm thấy Thẩm Lưu Niên đang làm gì đó, nhưng đối phương lại không nói cho nàng.

Thái độ của Thẩm Lưu Niên với nàng, đại khái là: chuyện gì nàng có thể tự phát hiện thì nói, hoặc chuyện gì cần nàng phối hợp thì nói, còn lại, đừng mong biết thêm điều gì.

Điều đó chỉ chứng minh một việc—Thẩm Lưu Niên không tín nhiệm nàng, chỉ xem nàng như kẻ tạm thời hợp tác.

Vân Thừa Hoài khẽ lắc đầu: gánh thì nặng mà đường thì xa a...

Đúng lúc này, xe ngựa bỗng dừng lại. Vì dừng gấp, cả người nàng nghiêng về phía trước.

"Điện hạ, ngài không sao chứ?" Giọng lo lắng của Tiểu Bắc truyền vào.

Nàng đáp: "Bổn vương không sao, xảy ra chuyện gì?"

"Suýt chút đụng người ta, điện hạ yên tâm."

Vân Thừa Hoài vén rèm nhìn ra, chỉ thấy đó là một đội ngũ đưa tang.

"Tiểu Bắc, hôn tang gả cưới, chúng ta nên nhường."

"Vâng."

Hôn sự, tang sự, hôn lễ—đều là chuyện đại sự trong đời người, nàng cũng không phải kẻ không biết điều đến vậy.

Nhưng nàng biết điều, người ta lại không buông tha nàng.

"Sở Tương Vương Vân Thừa Hoài, giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa! Ngươi phái thích khách ám sát người trong sứ đoàn của ta, coi thường vương pháp, là muốn cùng Bắc Tề ta khai chiến sao?!"

Mũ chụp thật to.

Vân Thừa Hoài nhìn đám người vây quanh đều dừng lại xem náo nhiệt, chỉ trỏ nghị luận, âm thanh huyên náo không dứt.

"Thật vậy sao? Sở Tương Vương thật sự giết sứ giả Bắc Tề?"

"Người ta tìm tới tận cửa rồi, còn có thể là giả?"

"Nếu vậy, lỡ Bắc Tề khai chiến với chúng ta thì sao? Cũng tại Sở Tương Vương đó!"

"Phải đấy, bá tánh vất vả lắm mới sống yên ổn được vài năm, lại bị cái vị Vương gia này liên lụy!"

"Suỵt, muốn chết à?"

"Nhưng mà, ta nghe nói Đại Lý Tự với cấm quân đều đang điều tra, hình như là có người hãm hại Sở Tương Vương."

"Ngươi nói là tranh đoạt..."

"Không thể nói bừa."

Bên ngoài bá tánh bàn tán xôn xao, chỉ e là muốn đem nàng đẩy vào tâm phong ba.

Nàng có thể dùng dư luận tạo áp lực, người khác tự nhiên cũng có thể mượn dư luận đối phó nàng.

Chỉ cần không phải kẻ điên ngồi trên ngai vàng, thì cuối cùng vẫn phải cân nhắc dư luận xem là hại hay lợi.

Bá tánh không truy cứu cặn kẽ, chỉ nhìn bề ngoài sự việc, người khác muốn bọn họ nghe gì, thì họ sẽ lan truyền điều đó.

Phần lớn bá tánh đều chất phác, so với tranh đoạt quyền thế, phạm vi truyền bá của bọn họ hữu hạn, nhưng lại mạnh ở chỗ—ai có thể khiến họ sống tốt, người đó là minh quân.

Mà nếu hai nước khai chiến, đầu tiên chịu ảnh hưởng chính là bá tánh.

Hòa bình chẳng kéo dài được mấy năm, nay lại muốn khai chiến, thì đám huân quý thế gia vẫn ăn vẫn uống, còn bá tánh sẽ là những kẻ chịu khổ đầu tiên, ai chịu được?

Ngoài xe ngựa, Tiểu Bắc tiến lên hỏi: "Ngươi là người trong sứ đoàn Bắc Tề?"

"Phải! Sở Tương Vương phái thích khách ám sát người trong sứ đoàn ta, Bắc Tề nhất định phải có một lời giải thích!" Kẻ cầm đầu quát to.

Tiểu Bắc cười nhạt: "Nực cười. Là Đại Lý Tự định án hay cấm quân điều tra ra? Bệ hạ còn lệnh cho cấm quân phối hợp Đại Lý Tự phá án, đủ thấy triều đình ta coi trọng vụ án này. Chỉ dựa vào hai món tín vật tầm thường trên người thích khách, các ngươi liền vu oan cho điện hạ nhà ta? Không khỏi quá nực cười đi, sao không nghĩ có khi nào là Bắc Tề các ngươi tự diễn một màn trò hề?"

Người trong sứ đoàn giận đến trừng mắt nhìn Tiểu Bắc, có kẻ lớn tiếng quát: "Càn rỡ! Một tên nội giám như ngươi có tư cách gì mà nói chuyện?"

"Thái nữ điện hạ quý quốc có thể nuôi nội giám làm th·iếp, thì nội giám nhà ta sao lại không thể mở miệng nói lời?" Giọng nữ thanh thoát truyền ra, rèm xe bị vén lên.

Vân Thừa Hoài bước xuống, toàn thân khoác võ phục đen viền vàng, bên ngoài là áo khoác dài lông dày, tóc búi gọn gàng, môi hồng răng trắng, con ngươi sáng như sao, dáng vẻ tuấn tú như ngọc diện tiểu lang quân.

Chỉ cần liếc nhìn là biết, đây chính là Sở Tương Vương.

Đáng tiếc, da có đẹp đến mấy, trong người cũng không có bao nhiêu gan dạ.

Thế nhưng lời nàng vừa nói lại khiến người ta không khỏi hứng thú—Thái nữ điện hạ Bắc Tề còn có sở thích thế này?

Người trong sứ đoàn giận đến đỏ mặt tía tai.

Kẻ cầm đầu cười lạnh: "Sở Tương Vương uy phong thật lớn . Nô tài của ngươi không hiểu lễ nghi, chúng ta chẳng lẽ không thể dạy dỗ một chút?"

"Nô tài của ta, không cần người khác dạy dỗ." Nàng rút đao An Viễn bên người, thẳng tay phóng về phía cờ hiệu treo trên xe ngựa của Bắc Tề, một đao chém đứt cột cờ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...