Xuyên thành tra A bên trong cổ đại mang cầu chạy văn - Công Tử

118




"Không cần chuẩn bị." Dù sao mang lễ vật cũng không được vào cửa, tự mình đi thì có khi còn dễ vào được hơn một chút.

"Cũng được."

Chờ Thôi Hiến lần nữa đảm nhiệm chức vương phó, muốn tìm cơ hội tặng lễ e là không còn dễ nữa.

Lời là nói như vậy, nhưng Vân Thừa Hoài vẫn có chút thấp thỏm: "Phu nhân, ngươi nói xem, nếu ta đi mà bị đuổi ra ngoài, vậy chẳng phải ngay cả chút thể diện người ta cũng không cho ta hay sao?"

Nguyên chủ trong mắt Thôi Hiến cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp.

"Đã quyết đi, thì mang đầy đủ thành ý. Thái độ của người khác là của người khác, ngươi chỉ cần làm tốt phần của mình là được."

Thẩm Lưu Niên trừng mắt liếc nàng một cái, ý bảo nàng phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng có cuối cùng lại đem vương phó chọc giận bỏ đi mất.

Thôi thị xuất thân, Thôi Hiến vốn chẳng muốn dạy người, nếu có thêm chuyện, trong thiên hạ người có chí khí làm quan chỉ e cũng không muốn làm vương phó của nàng nữa.

Nói như vậy, không chỉ riêng kinh thành, mà e rằng cả Tương Châu cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.

Vân Thừa Hoài lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi phu nhân, ta bảo đảm bị đánh không trả, bị mắng không cãi."

"Ừm."

Thẩm Lưu Niên đáp một tiếng, xoay người trở về nội thất.

Vừa nhìn thấy chiếc giường quen thuộc trong phòng, cả hai liền hơi có chút ngượng ngùng. Buổi chiều hôm nay hai người đã từng có một lần giao hoan, giờ trở về nơi này, cảnh tượng ban chiều lại hiện lên rõ mồn một trong đầu.

Vân Thừa Hoài mặt hơi đỏ. Nàng đã xem qua tập tranh ma ma trong cung đưa tới vào ngày trước đại hôn.

Nàng tìm rất lâu mới tìm được quyển đó. Chỉ có thể nói nguyên chủ quá vô dụng, có thứ tốt như vậy mà cũng không biết học, mới lật hai trang đã vứt sang một bên.

Trong tập tranh, nội dung vẽ rất tỉ mỉ, không chỉ đơn thuần là chuyện giao hoan thân thể.

Lúc giao hoan, Vân Thừa Hoài vẫn còn tỉnh táo, nhưng đầu óc cứ bất giác liên tưởng. Nhớ lại những hình ảnh từng xem qua, thêm cả tranh trong sách, khiến nàng mới có chút mất khống chế.

Giờ nhớ lại, mặt nàng vẫn đỏ bừng.

Vừa thấy chiếc giường trong nội thất, cả hai đều không tự giác nhớ đến cảnh tượng buổi chiều ấy.

So với lần ở Có Phượng Cung, lần này Thẩm Lưu Niên phối hợp hơn nhiều, cũng không phản kháng dữ dội như trước.

Lúc này, ánh mắt Thẩm Lưu Niên liếc sang thấy sườn mặt đỏ ửng của Vân Thừa Hoài, lập tức biết nàng đang nghĩ gì.

Thẩm Lưu Niên cầm lấy chiếc gối đầu trên giường ném thẳng về phía nàng: "Nghĩ cái gì đấy?"

"Ngươi." Nàng không hề nói dối. Đúng là đang nghĩ đến Thẩm Lưu Niên, dù cho trong đầu chẳng phải chuyện gì đứng đắn.

Thẩm Lưu Niên đỏ mặt, rất nhanh cả tai cũng đỏ theo: "Câm miệng!"

Vân Thừa Hoài vô tội chớp chớp mắt: "Ta nhớ ngươi, vì sao lại không được?"

Nàng nào dám thừa nhận trong đầu mình toàn là hình ảnh khi nãy mãnh liệt cỡ nào, nói ra chắc mất mạng thật.

Nàng ngoài miệng nói nghiêm túc, nhưng gương mặt đỏ bừng đã bán đứng tâm tư.

Cuối cùng Thẩm Lưu Niên nhịn không được, vớ được cái gì là liền ném về phía Vân Thừa Hoài.

Vân Thừa Hoài vừa tránh vừa cười: "Phu nhân hung dữ thật."

Hai chữ "hung dữ" lọt vào tai Thẩm Lưu Niên nghe lại như trêu chọc, tay càng ném đồ không ngừng.

Vân Thừa Hoài không đỡ nổi nữa, liền la lên một câu: "Ngươi còn ném nữa, ta liền đè ngươi xuống giường đó a."

Thẩm Lưu Niên: "......"


Sáng sớm, Vân Thừa Hoài đã xuất hiện trước cửa phủ Thôi Hiến, phía sau thị vệ còn mang theo quà tặng.

Ban đầu nàng vốn không định mang theo, nhưng Thẩm Lưu Niên vẫn bắt nàng phải mang.

Cái gọi là "lễ nhiều người không trách", quà không phải thứ gì quý giá, chỉ là một ít đặc sản địa phương.

Lời Thẩm Lưu Niên nói, lại lần nữa khiến nàng cảm nhận thế nào là "tài đại khí thô". Đặc sản Tây Bắc đúng là không hề rẻ.

Nhưng là phu nhân phân phó, nàng tự nhiên phải mang theo.

Vân Thừa Hoài đứng trước cửa phủ Thôi Hiến, hành lễ đầy đủ.

Thân là vương thượng, vốn có thể không xuống xe, đợi Thôi Hiến ra nghênh đón là được.

Nhưng đối phương là vương phó, cũng là lão sư của nàng. Thiên – địa – quân – thân – sư, dù là vương thượng cũng phải lễ đãi lão sư.

Vân Thừa Hoài luôn có sự tôn kính bẩm sinh với lão sư, lại không mang khí chất cao ngạo của vương thượng, cũng không thấy việc xuống xe chờ là sai.

Biết nàng đích thân tới, Thôi Hiến vẫn không ra tiếp, ra tiếp lại là nữ nhi trong nhà – Thôi Thâm.

"Không biết vương thượng giá lâm, thần không kịp ra xa nghênh đón, mong điện hạ thứ lỗi."

Thôi Thâm cùng Hứa Thác cùng khoa, gia thế hiển hách, lại là Trạng Nguyên, hiện làm Lễ Bộ viên ngoại lang, từ ngũ phẩm.

Trạng Nguyên vốn là người nổi bật nhất một khoa, xuất thân Hàn Lâm Viện, vậy mà mấy năm rồi vẫn chỉ ở chức từ ngũ phẩm.

Xuất thân hiển hách khiến Thôi Thâm nhận được giáo dục tốt nhất, nhưng đồng thời lại khiến nàng bước từng bước gian nan trên quan trường.

Nhìn Thôi Thâm nhã nhặn tuấn tú trước mặt, Vân Thừa Hoài không khỏi cảm thán đôi ba câu trong lòng, rồi mới hỏi: "Thôi Thâm, vương phó đâu rồi?"

Lẽ ra Thôi Hiến nên sớm đến vương phủ nhậm chức, nhưng lại bị hoàng đế vũ nhục như vậy, ai có tính tình một chút cũng sẽ không chịu nhịn.

Thôi Hiến cáo ốm, suốt thời gian Vân Thừa Hoài bị cấm túc cũng chưa từng đến vương phủ dạy học.

Mọi người đều biết bệnh là giả, phẫn nộ vì hoàng đế sỉ nhục mới là thật.

Hoàng đế dám nhục mạ Thôi Hiến, nhưng dám giết người nhà Thôi gia sao?

Loại hoàng đế biết cân nhắc lợi hại như vậy, sẽ không dễ dàng ra tay.

Vân Thừa Hoài thân là sở Tương Vương đích thân tới bái kiến, là cho Thôi Hiến một bậc thang, cũng là cho hoàng đế một bậc thang.

Dụng ý của thái nữ tỷ tỷ, nàng đã đoán được, bởi vậy mới tới đây từ sớm.

Nàng tới, Thôi Hiến lại không ra tiếp, mà để Thôi Thâm ra mặt, xem ra trong lòng quả thực tức giận không nhỏ.

Nàng cũng không để bụng. Trong nhận thức của nàng, không có lão sư nào cần phải ra tận cửa tiếp đón học trò, dù học trò kia hiện tại là vương thượng.

Thôi Thâm vội nói: "Điện hạ, gia mẫu bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi, e là không thể ra tiếp điện hạ."

"Vậy sao." Vân Thừa Hoài gật đầu như có điều suy nghĩ, rồi phất tay ra hiệu Tiểu Bắc đem đồ lên, "Đây là đặc sản Tây Bắc do vương phi mang đến, coi như thuốc bổ, mong dùng để bồi dưỡng thân thể vương phó."

Thôi Thâm vội bảo hạ nhân nhận lấy: "Điện hạ khách khí quá, như vậy thần thay mặt gia mẫu nhận lấy."

Nàng lên tiếng: "Ừm, vậy ta đi trước. Vài hôm nữa sẽ lại tới thăm vương phó."

Chương trước Chương tiếp
Loading...