|WENRENE| COUNTRYSIDE

20 (END)



Hôm nay là ngày diễn ra lễ cưới của hai bạn Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan. Bởi vì còn phải mời đồng nghiệp các kiểu nên hai bạn quyết định tổ chức ở trên thành phố, sau đó mới về quê làm buổi tiệc nhỏ cúng gia tiên.

Có điều gần đến giờ đón khách, mà tìm mãi cũng chẳng thấy cô dâu nhỏ đâu, còn cô dâu lớn vẫn đang ngồi trang điểm. Đám bạn gồm Khương Sáp Kỳ, Phác Tú Anh, Kim Nghệ Lâm chạy đôn chạy đáo khắp cái khách sạn nơi tổ chức lễ cưới để tìm cô dâu nhỏ, ba mẹ Bùi với má Tôn thì bận phải lo bố trí các thứ trong sảnh tiệc nên không phụ ba đứa nhỏ tìm được.

"Trời ơi là trời, ngày cưới mà Hoan nó còn chơi trốn tìm nữa."

Khương Sáp Kỳ bực bội dậm chân thở hổn hển, nãy giờ nó chạy khắp nơi tìm cô bạn Thừa Hoan để nắm đầu nhỏ về hoài mà mãi chẳng thấy đâu.

"Hay mình hỏi chị Hiền đi, chắc chị Hiền biết á."

"Ừ ha, sao không nghĩ ra ta!"

Thế là ba đứa tòm tem đi sang phòng chờ của cô dâu. Ngó vào bên trong thấy Bùi Châu Hiền đang ngồi trước cái bàn trang điểm để thợ chỉnh lại mái tóc.

"Chị Hiền ơi!"

"Ơi!"

Nghe tiếng Nghệ Lâm gọi, Châu Hiền vội quay đầu nhìn về phía cửa. Thấy ba cái đầu nhỏ lấm lét thập thò thì vẫy tay gọi ba đứa vào trong.

"Sao thế?"

"Chị thấy Thừa Hoan đâu không? Sắp tới giờ rồi mà nó trốn đi đâu mất tiu. Em với hai nhỏ này đi tìm muốn khùng luôn mà không thấy?"

Bùi Châu Hiền nhăn mặt, ra hiệu cho chị thợ ngừng việc chỉnh tóc lại. Nàng quay sang ba đứa nhỏ.

"Thế không ai thấy em ấy đi đâu sao?"

"Không ạ, nên bọn em mới sang hỏi chị."

Bùi Châu Hiền trầm ngâm nghĩ ngợi một chút, chỉ thấy cơ mặt nàng có chút giãn ra.

"Chị biết Hoan ở đâu rồi, ba đứa quay lại sảnh tiệc phụ chị trông coi tí nha. Chị đi gọi Hoan cho."

"Dạ!"

Thế là ba đứa nhỏ kia bá vai bá cổ nhau đi ra ngoài sảnh tiệc. Bùi Châu Hiền cũng đứng dậy ra khỏi phòng chờ. Nàng đi vòng ra khu vườn bên hông khách sạn, rẻ vào một cái đường nhỏ hai bên là hai bụi hoa giấy nở đỏ rực, nàng đi thêm hơn mười bước chân nữa thì đến chỗ một cái xích đu màu trắng. Chỗ này là do Hoan nó tìm được khi hai bạn cùng đi xem trước chỗ tổ chức đám cưới, vì nó nằm ở một góc khá khuất ở khuôn viên khách sạn nên Khương Sáp Kỳ tìm không thấy cũng phải.

"Hoan!"

Tôn Thừa Hoan ngồi trên xích đu, hai chân nó đẩy nhẹ dưới đất để đẩy xích đu chuyển động lên xuống. Nó nghe cái giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng, vội quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền đang dịu dàng nhìn nó.

"Sao lại ra đây ngồi? Mọi người tìm em khắp nơi đấy!"

Tôn Thừa Hoan nhích người sang một bên, vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh nó, Bùi Châu Hiền cũng nhẹ nhàng đi lại ngồi lên xích đu.

"Hoan khóc à?"

Châu Hiền nhìn thấy đôi mắt của đứa nhỏ trước mặt đỏ ửng, mi mắt còn vươn lại một hai giọt nước. Nàng xót xa mà chạm vào đôi gò má núng nính của nó.

"Nói chị nghe, tại sao Hoan khóc?"

Tôn Thừa Hoan cái mũi vẫn còn đỏ ửng, chu môi rồi ngả đầu tựa vào vai của vợ sắp cưới.

"Cứ nghĩ đến chuyện sắp tới có thể chân chính cùng chị Hiền tạo nên một gia đình nhỏ, có thể gọi chị Hiền bằng hai tiếng 'vợ ơi' là Hoan lại muốn khóc thật lớn. Còn gì hạnh phúc hơn việc được cưới người mình thương yêu nhất chứ!"

Bùi Châu Hiền mỉm cười ôn nhu nhìn đứa nhỏ đang tựa đầu trên vai mình và bộc bạch những lời lẽ trong lòng cho nàng nghe. Ở bên nhau lâu như vậy, nàng đương nhiên biết đứa nhỏ đáng yêu của nàng là người sống tình cảm đến mức nào.

Nàng nắm lấy tay Thừa Hoan, đan từng ngón tay vào nhau, rồi hôn lên đỉnh đầu của đứa nhỏ này vài cái hôn vụn vặt.

"Chuẩn bị lấy vợ đến nơi rồi mà còn khóc nhè nữa."

"Tại người ta xúc động chứ bộ."

"Chị cũng giống như Hoan vậy đó, nghĩ đến chuyện tương lai cùng Hoan tạo dựng mối quan hệ gia đình hạnh phúc, nước mắt của chị muốn tuông ra đến nơi rồi. Nhưng mà chị sẽ không khóc đâu, chị phải kiềm những giọt lệ đó lại để đôi mắt chị hôm nay có thể thật tỉnh táo. Có như vậy chị mới có thể nhìn vợ chị xinh đẹp như thế nào."

Ngừng một chút, Bùi Châu Hiền lại nói tiếp.

"Một chút nữa thôi, Hoan sẽ là vợ của chị, mà chị cũng là vợ của Hoan. Khi Hoan khóc, hãy khóc trên vai chị, để chị có thể lau nước mắt cho Hoan, dỗ dành Hoan như thế này nè. Không cho Hoan nghẹn ngào một mình. Chị cũng sẽ như thế."

Bùi Châu Hiền ngọt ngào nói ra những lời từ sâu tận trong đáy lòng. Nàng yêu chết cái đứa nhỏ khờ khạo ngây ngô này, chỉ ở bên cạnh Hoan nàng mới có thể thoải mái bộc bạch biết bao nhiêu tâm tư.

Tôn Thừa Hoan ngước đầu lên nhìn Châu Hiền thật âu yếm, rồi nó đáp lại nụ cười của Châu Hiền bằng một nụ cười của nó.

"Chị muốn làm Hoan khóc tiếp hả?"

"Chị không dám đâu, nếu Hoan khóc nữa thì lớp trang điểm sẽ trôi mất đấy, sẽ xấu lắm đó. Vậy nên bây giờ Hoan đi theo chị vào trong trang điểm lại rồi chuẩn bị làm lễ nha."

"Dạ!"

Thế là Bùi Châu Hiền nắm tay dắt Tôn Thừa Hoan đi vào phòng chờ, Hoan nó được mấy chị thợ dậm lại lớp trang điểm các thứ cho tươm tất.

Bên ngoài sảnh tiệc, khách khứa cũng bắt đầu đến chung vui. Hai nhân vật chính cũng dắt tay nhau đi ra cổng hoa để cùng ba mẹ hai bên đón khách. Đám Khương Sáp Kỳ, Phác Tú Anh với Kim Nghệ Lâm bên trong chịu trách nhiệm sắp xếp chỗ ngồi cho khách.

Cho đến tầm bảy giờ tối, mọi người đã lấp kín sảnh tiệc, lễ cưới cũng chính thức bắt đầu.

Má Tôn nắm tay Tôn Thừa Hoan đi từng bước từ cửa ngoài tiến về khu vực sân khấu. Hôm nay Thừa Hoan ăn diện đẹp đẽ, khác hẳn cái hình tượng loi choi bình thường làm đám bạn cùng các đồng nghiệp ngồi bên dưới cứ khen lấy khen để.

Thừa Hoan hồi hộp đến mức tay nó run rẩy, má Tôn chỉ cười rồi nói nhỏ với nó rằng nên thả lỏng một chút, cưới vợ chứ có phải chuẩn bị lên bàn mổ đâu mà run dữ thế.

"Má này, tại con hồi hộp chứ bộ, cưới vợ mà hong cho người ta hồi hộp, giận má luôn."

Khi Hoan với má Tôn đã đứng ở trung tâm sân khấu chính. Thì cánh cửa ngoài lại mở ra một lần nữa. Ba mẹ Bùi nắm tay Bùi Châu Hiền tiến vào bên trong. Tôn Thừa Hoan nó nhìn chị Hiền xinh đẹp lộng lẫy đang từng bước từng bước tiến về phía nó, nó cảm thấy sao khó thở quá, vợ nó đẹp quá đi.

Ba mẹ Bùi cầm tay Tôn Thừa Hoan rồi trao bàn tay của Châu Hiền lại cho nó. Mẹ Bùi thì còn đang xúc động, ba Bùi cười hiền nhìn Thừa Hoan rồi vỗ vai nó.

"Ba mẹ trao lại con gái của ba mẹ cho con, hãy yêu thương con gái của ba mẹ thật nhiều nhé Hoan."

"Dạ. Con hứa mà."

Sau đó, MC chính của buổi lễ bắt đầu dẫn dắt mọi người đến từng bước tiếp theo. Cô dâu lớn với cô dâu nhỏ cứ nhìn nhau miết, anh MC liền chọc ghẹo khiến cả khán phòng cười không ngớt.

"Chúng ta hãy cùng đến với nghi thức thiêng liêng nhất của buổi lễ hôm nay, nghi thức trao nhẫn của hai nhân vật chính."

Má Tôn đưa hộp nhẫn cho Thừa Hoan. Tay của Thừa Hoan đã đỡ run hơn đôi chút, nó cầm lấy hộp nhẫn, mở ra. Thừa Hoan cầm một chiếc nhẫn lên, tỉ mỉ đeo vào ngón áp út của Bùi Châu Hiền, sau đó đứng yên để Bùi Châu Hiền đeo nhẫn cho mình.

"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"

Mọi người bên dưới bắt đầu la lớn làm hai bạn ngại muốn chết. Nhưng mà cũng từ từ áp môi lại gần nhau. Bùi Châu Hiền nhắm đôi mắt lại, tay vòng lên cổ của Thừa Hoan. Tôn Thừa Hoan thì vịn eo của nàng, môi nó áp chặt vào môi nàng, còn mút mát mấy cái mới chịu buông ra.

Mà một màn tình tứ thế này sớm làm cho đám đông bên dưới phấn khích không thôi, mọi người vỗ tay ầm ầm, có người còn hét to "Chúc hai bạn mãi mãi hạnh phúc!".

Lễ cưới của hai bạn Hoan Hiền diễn ra vô cùng êm đẹp.

Khách sạn có bố trí cho hai bạn một phòng tân hôn, cho nên sau khi kết thúc lễ cưới có thể nghỉ ngơi tại khách sạn luôn.

Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan tắm rửa xong thì bắt đầu đến công đoạn mà hai bạn mong đợi nhất.

Đó là đếm tiền mừng cưới.

"Trời ơi, sao nặng dữ vậy nè."

Tôn Thừa Hoan bê cái thùng tiền cưới lên giường, mở khóa rồi đổ toàn bộ phong bì bên trong ra bên ngoài. Bùi Châu Hiền dùng tay xếp lại cho gọn gàng rồi cùng Hoan kiểm tiền.

"Để coi phong bì đầu tiên của ai đây. Chị Tâm phòng chăm sóc khách hàng của công ty Hoan nè, trời trời đi 100 đô luôn nè. Bà này lúc nào cũng than nghèo mà sao sộp dữ ta."

Hoan nó hí hửng mở từng cái phong bì ra. Thật ra hai bạn đếm phong bì tiền cưới theo thông lệ thôi, chứ hai bạn cũng không đặt nặng việc khách khứ đi bao nhiêu tiền, không đi tiền cũng được, có mặt góp vui là hai bạn mừng lắm rồi.

"Chà chà, phong bì của dì Bảy coi bộ nặng à. Có khi nào mở ra thấy nguyên cục heo quay không ta."

Bùi Châu Hiền cười lớn sau khi nghe lời đùa giỡn của Tôn Thừa Hoan, nàng vỗ tay vào đùi nó mấy phát, cười nghiêng ngả.

Ba đứa Kỳ, Lâm, Anh thì không bỏ phong bì nên khỏi tìm. Bởi vì tụi nhỏ gộp tiền lại tặng cho hai bạn chuyến đi nghỉ mát trọn gói 4 ngày 3 đêm để hai bạn làm tuần trăng mật rồi. Coi vậy mà cũng tình nghĩa dữ lắm nha, lúc ba đứa nó đi liên hệ dịch vụ du lịch để book vé cũng cãi nhau ỏm tỏi cả lên, vậy chứ cũng xong xuôi ra gì phết.

Đếm tiền mỏi tay, hai bạn cất vào vali quần áo. Dọn dẹp một chút rồi leo lên giường ngủ.

Đêm tân hôn mà, đương nhiên nghi thức quan trọng nhất phải để đến cuối cùng rồi.

Tôn Thừa Hoan âu yếm nhìn ngắm Bùi Châu Hiền, bàn tay vuốt ve cái eo nhỏ của nàng. Châu Hiền vì cái ánh mắt nóng bỏng của Thừa Hoan mà đỏ mặt, vội rụt đầu vào lồng ngực nó tránh né.

Hoan dùng tay nâng cầm nàng lên, đặt lên môi của nàng một nụ hôn, sau đó hai bạn dần kéo nụ hôn đi sâu hơn, nhiệt độ phòng vì thế mà nóng hơn bao giờ hết.

Tựa như lần quan hệ đầu tiên, Tôn Thừa Hoan khiến Bùi Châu Hiền phải rên rỉ không ngừng, cơ thể nàng được Thừa Hoan dẫn dắt mà đạt cao trào không biết bao nhiêu lần. Nàng thở dốc mà gục mặt vào hõm cổ của Thừa Hoan. Sung sướng cũng có đó, nhưng mà sao lao lực quá.

"Hiền!"

Thừa Hoan nhu tình vuốt ve gò má của Châu Hiền, hôn lên chóp mũi và đôi mắt nàng. Châu Hiền sau cao triều cũng chỉ để yên cho nó làm loạn, bình thường sẽ làm mọi cách để ngăn cản con sói nhỏ kia không làm loạn nữa, nhưng nay là đêm tân hôn, cho nên nàng quyết định sẽ chiều lòng Thừa Hoan một chút.

"Hoan có quà tặng cho Hiền."

Bùi Châu Hiền khó hiểu nhìn Thừa Hoan, cho đến khi bàn tay nàng bị nó cầm lấy rồi đặt xuống khu cấm địa bên dưới của nó, đôi mắt nàng liền mở to, đôi chân mày nhướng cao lên.

"Hoan?"

"Hoan muốn làm người của Hiền, Hoan cho Hiền đó."

Thừa Hoan ủy mị nói, bên dưới cố tình kẹp lấy đầu ngón tay của Bùi Châu Hiền. Toàn bộ lý trí của Bùi Châu Hiền như bị cắt đứt, não bộ ong lên một tiếng, đôi mắt liền phủ một tầng sương mờ của dục vọng. Nàng áp người lên trên Tôn Thừa Hoan, môi lưỡi bắt đầu quấn quýt nhau không một kẽ hở.

Châu Hiền tự nhớ lại những cử chỉ mà Hoan hay dùng để nâng niu cơ thể nàng mà trả bài lên người của Thừa Hoan. Nàng rải từng nụ hôn lên cổ, ngực và vùng eo săn chắc của Thừa Hoan.

Tiếng rên rỉ dụ tình của Thừa Hoan vang vọng khiến Bùi Châu Hiền như muốn nín thở, cái giọng khàn đục của nó gọi tên nàng sao mà da diết quá, nó khiến Châu Hiền như tăng thêm sự thèm khát cơ thể của Hoan hơn.

Và điều gì đến cũng đến, ngay khi ngón tay nàng chạm đến lớp màn mỏng bên trong cửa hang thiên đường của đứa nhỏ nằm dưới, một luồng điện như chạy khắp cơ thể Châu Hiền. Nàng nhấn ngón tay vào, chinh phục bức tường cuối cùng của Thừa Hoan cũng là lúc Thừa Hoan rên rỉ vì đau đớn, bên dưới không ngừng kẹp chặt ngón tay nàng.

Nàng hôn vội lên môi nó, dỗ dành nó như cái cách Hoan nó đã làm vào đêm nàng trao thân cho nó. Nhìn bên dưới một mảng máu đỏ, Bùi Châu Hiền không giấu được sự sung sướng.

"Hoan, chị yêu Hoan, yêu Hoan."

Sau từng tiếng yêu là từng đợt chuyển động ra vào. Bùi Châu Hiền áp chặt cơ thể đứa nhỏ hơn dưới thân, nâng niu từng tất cơ thể nó như điều trân quý nhất cuộc đời.

Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng ra vào không ngừng vang lên trong căn phòng tân hôn.

Khi cô bé của Thừa Hoan không chịu nổi sự kích thích, tuông ra từng đợt dịch tình kiều diễm thì Bùi Châu Hiền cũng vô lực đổ ập xuống cơ thể cô vợ nhỏ của mình.

Thừa Hoan ôm lấy Châu Hiền vào lòng, trao cho nàng từng cái hôn khẽ khàng.

Hôm nay là một ngày hạnh phúc nhất của hai bạn Hoan Hiền, cùng nhau bước vào lễ đường, cùng nhau đón nhận những lời chúc phúc của mọi người, cùng trao cho nhau một đêm triền miên hạnh phúc.

"Vợ à! Em yêu chị."

.

.

.

Tôn Thừa Hoan khệ nệ vác từng thùng đồ vào trong căn nhà của má Tôn. Nó chạy ra chạy vô khắp nhà, dặn dò mấy anh bên đội bốc vác để đồ đúng chỗ.

Chuyện là hai bạn Hoan Hiền cưới nhau cũng được 3 năm hơn rồi. Cả hai sau nhiều ngày thảo luận quyết định trở về quê sống luôn. Công việc trên thành phố cũng đã bàn giao lại hết. Thời gian qua hai bạn cũng tích góp được cả đống tiền, đã thế Hoan nó còn được hưởng cả mớ tài sản của má Tôn cho nên hai bạn cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì quá nhiều, liền dọn hết đồ đạc về quê.

Ba mẹ Bùi thì không muốn thay đổi nơi sống, nên hai ông bà vẫn ở trên thành phố, dặn dò hai bạn lâu lâu lại lên thăm hai ông bà.

"Vợ con đâu rồi má?"

"Vợ mày sao mày hỏi má?"

Má Tôn đứng kho cá trong bếp thấy đứa con gái cưng hỏi tung tích vợ yêu của nó liền cười khinh bỉ. Con gái đẻ ra một câu vợ con, hai câu cũng vợ con, chả thèm để ý tới bà già này gì cả. Nhưng mà nói vậy thôi, chứ thấy Hoan nó thương vợ nó như vậy, má Tôn cũng mừng dữ lắm. Chỉ mong con gái của bà hạnh phúc là bà vui rồi.

"Bé Hiền nó nói má là sang nhà bà Bảy rồi, mày có tìm thì sang bên đó đi. Mà nè, có gì kêu bà Bảy qua đây ăn cơm luôn nghen bây."

"Dạ má."

Hoan nó vâng dạ rồi chạy tọt sang nhà dì Bảy. Vừa mở cửa vào đã thấy chị Hiền ngồi phụ dì Bảy nhổ tóc bạc.

"Tóc dì dạo này nhiều sợi bạc quá rồi."

"Dì già rồi mà con, với lại cũng ít khi nhổ. Nay có bé Hiền về thì có người nhổ tóc giúp dì rồi."

"Cho con nhổ chung với."

Thừa Hoan nó nhào tới ngồi ngay cạnh dì Bảy rồi trưng cái nét mặt khờ khờ ra cười. Qua bao nhiêu năm vẫn vậy, vẫn ngố ngố vậy đó, bảo sao Bùi Châu Hiền cưng quá trời quá đất.

"Đưa mày nhổ có nước đầu dì trọc lốc."

"Dì Bảy cứ vậy hoài, tay nghề con cũng khá lắm chứ bộ."

"Bớt xạo, có bao giờ dì thấy mày nhổ tóc cho má mày đâu mà khá với chả giỏi."

"Má con nhuộm đen sao con nhổ được."

"Ờ ha."

Châu Hiền chỉ cười khi nghe hai dì cháu kia nói chuyện.

"Má con bảo tí dì Bảy sang nhà con ăn cơm luôn."

Ừa biết rồi, để tí dì qua."

Nó quay sang chỗ Châu Hiền vẫn đang tập trung nhổ tóc bạc cho dì Bảy, khều khều tay áo nàng.

"Vợ, chiều này đi với Hoan ra cô nhi viện tí nha."

"Được rồi, chiều chị đi với Hoan mà."

"Khiếp, lấy nhau cũng lâu rồi mà cứ tình cảm dữ à, gọi vợ ngọt xớt."

"Dì này chọc con hoài à, vợ con thì con gọi thôi. Đúng hong vợ?"

Một lát sau, ba dì cháu kéo nhau về nhà má Tôn ăn cơm. Hai đứa nhỏ ngồi bên mâm cơm được hai người lớn gấp đồ ăn bỏ vào chén quá trời, trong lòng hai đứa cũng vui vui, bởi thế bao nhiêu thức ăn đều bỏ vào bụng hết.

Cho tới chiều hôm đó, Hoan nó vào kho lôi chiếc xe đạp màu xanh cũ ra lau chùi cho bớt bụi, tra dầu vào dây sên để đạp cho dễ rồi đèo Bùi Châu Hiền lên thẳng cô nhi viện. Đi ngang qua chợ làng, tiện thể mua ít trái cây cùng bánh kẹo mang vào cho mấy đứa nhỏ.

Mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện thấy hai bạn cầm theo bánh kẹo vào, tụi nhỏ mừng lắm, bu lại hai bạn rối rít. Nhưng mà các bé ngoan lắm, vì được các dì dạy dỗ đàng hoàng nên tụi nó đều đứng gọn lại, xếp thành một hàng chờ đến lượt được phát kẹo, khi nhận kẹo còn vâng dạ cảm ơn hai chị nữa cơ.

Xong xuôi, Hoan nó mới kéo tay Châu Hiền đi gặp mấy dì. Mấy dì nhìn thấy hai đứa nhỏ năm nào, liền niềm nở đón tiếp hai bạn như khách quý.

Thừa Hoan nó rút trong người ra một cái phong bì, đưa cho mấy dì. Này là tiền trước khi đi nó cùng Châu Hiền cầm theo để ủng hộ cho các dì chút kinh phí lo cho mấy đứa nhỏ.

"Cái này là tấm lòng của con với vợ con ủng hộ để mua thêm quần áo, đồ ăn cho mấy bé, với lại cũng để mấy dì có thêm kinh phí lo toang cuộc sống. Tí nữa người ta chở qua 200 ký lô gạo, bỏ kho để dành nấu cho mấy đứa nhỏ ăn nha. Mấy dì nhận cho tụi con vui."

Mấy dì ai cũng rơm rớm nước mắt, cầm tay hai bạn cảm ơn rối rít làm hai bạn cũng muốn khóc theo luôn.

Ngồi nói chuyện một chút, Châu Hiền với Thừa Hoan nghe tiếng con nít khóc, hai bạn hiếu kỳ mà nhìn ra ngoài cửa sau, thấy có người bế vào một bé gái có chút xíu, hình như chỉ được vài tháng tuổi.

"Trời ơi con ai đây?"

"Nãy tui đi dưới chợ, thấy ai để nó ở dưới gốc cây đa ngay cái đình á. Tội nghiệp, nó khóc đòi sữa. Thấy vậy tui ẵm nó về đây luôn. À có cái thư nhét ở trong cái khăn của nó nè, mà tui không biết chữ, mấy bà đọc thử đi."

Mấy dì cầm lấy lá thư đưa cho Thừa Hoan, thấy vậy Hoan nó cầm rồi đọc lớn cho mấy dì cùng nghe.

Theo trong thư, mẹ bé viết vì hoàn cảnh khó khăn, trong người mắc bệnh hiểm nghèo nên không nuôi nổi con bé, đành đặn phải bỏ con. Bé mới sinh được hơn hai tháng, còn khát sữa, mẹ bé mong ai đó có lòng thương thì nuôi bé giúp.

Bùi Châu Hiền đỡ lấy đứa nhỏ ôm vào lòng, đứa nhỏ đang khóc vậy mà vừa được nàng bế lại nín khóc ngay luôn.

"Tội nghiệp quá, có chút ét à, cũng nên để con nhỏ bú sữa mẹ thêm ít tháng nữa rồi muốn làm gì thì làm chứ!"

"Thôi bà ơi, mẹ nó cũng khổ nên mới chọn cách bỏ nó, chứ hổ dữ có bao giờ ăn thịt con. Coi như cháu nó có duyên, đến được đây chắc cũng do Phật Tổ chỉ lối."

Thừa Hoan ngồi cùng với Châu Hiền, nựng nựng gò má của đứa bé. Nó nhìn thấy vợ nó ôm đứa bé dỗ dành, ánh mắt của vợ nó sao mà dịu dàng quá. Rồi nó nghĩ một chút, liền quay sang mấy dì còn đang mãi nói chuyện bên phía đối diện.

"Hay là để con nhận nuôi đứa nhỏ này nha mấy dì!"

Bùi Châu Hiền nghe nó nói vậy liền rời tầm mắt khỏi đứa bé trong lòng rồi nhìn Thừa Hoan.

"Hoan, sao lại..?"

"Thì tụi mình không có con, cũng định nhận con nuôi mà chưa có dịp mà. Nay bé nó hữu duyên tìm tới đây, có thể coi là trời phật thương nên cho mình đứa con. Em biết chị muốn có con, em cũng vậy, chi bằng mình nhận nuôi bé đi, Hiền thấy sao?"

Bùi Châu Hiền mỉm cười gật đầu liên tục, đương nhiên nàng phải đồng ý thật nhanh rồi. Từ ngày cưới nhau về, nàng luôn muốn trong nhà có tiếng trẻ con, chỉ là lúc trước ở trên thành phố bận rộn quá, không có thời gian nên không dám nhận con nuôi. Nhịp sống đưa đẩy nên hai bạn cũng quên mất chuyện con cái, bây giờ xuất hiện một đứa trẻ, vậy là duyên rồi.

Mấy dì nghe vậy, ai cũng gật gù, sau đó liền quay sang căn dặn đôi vợ vợ nhà Thừa Hoan cách chăm em bé. Với lại do bé còn non tháng, nên phải cho bé uống sữa mẹ. Mà Châu Hiền với Thừa Hoan có đứa nào có sữa đâu, nên mấy dì bảo mỗi ngày cứ bế bé con tới cô nhi viện, mấy dì đi xin sữa từ mấy mẹ bỉm sữa trong làng về cho bé con uống.

Hai bạn mừng lắm, vội cảm ơn rối rít. Rồi hai bạn ẵm bé con về nhà, thiếu điều dọa cho hai bà già trong nhà ngất xỉu. Sau một hồi giải thích tường tận mọi chuyện, hai bà già liền thở phào, cứ tưởng hai đứa này khát con quá mà làm liều đi bắt cóc con của người ta về nuôi chứ, hại hai bà sợ muốn chết.

"Vợ ơi, mình đặt tên con là gì?"

"Chị thấy tên Hân rất đẹp, Tôn Thừa Hân, em thấy sao?"

"Ha ha, đẹp lắm, Tôn Thừa Hân. Con gái của mẹ."

Tôn Thừa Hoan phấn khích ôm lấy Thừa Hân nhỏ vào lòng cưng chiều, bé con vậy mà cũng chịu hơi hai bạn lắm nha, được hai bạn ôm là ngoan ngoãn nằm im không quấy khóc.

Liền mấy ngày sau đó, Thừa Hoan tất bật chạy đôn chạy đáo để làm giấy tờ nhận nuôi bé Hân, làm cho bé giấy khai sinh để bé sau này còn được đến trường. Bùi Châu Hiền ở nhà cùng má Tôn và dì Bảy mua sắm quần áo, tả sữa cho bé Hân. Từ ngày có bé Hân về, căn nhà rộn ràng lên hẵn.

Ba mẹ Bùi nghe Thừa Hoan nó báo tin cũng vội đi xe xuống để gặp cháu. Lúc ông bà ôm cháu trong tay, rưng rưng nước mắt mà gọi mấy tiếng nào là "Hân của ông ơi, Hân của bà ơi."

Bạn Thừa Hoan ôm bé Hân trong lòng, bên cạnh là vợ của nó, Bùi Châu Hiền đang tựa đầu vào vai nó, cùng nó giỡn với bé Hân.

"Bé Hân của mẹ, sau này lớn lên nhất định sẽ giống như mẹ Hiền, là một cô gái xinh đẹp nhất vùng luôn."

Bùi Châu Hiền đánh khẽ vào vai Hoan một cái, nói chuyện với con mà toàn nói mấy câu nhảm nhí thế không biết.

"Không cần bé Hân phải thật xinh đẹp hay tài giỏi, chỉ mong sau này con lớn lên thật khỏe mạnh, thiện lương, như vậy là hai mẹ hạnh phúc rồi."

Tôn Thừa Hoan kéo Bùi Châu Hiền vào lòng, hôn lên trán vợ yêu một cái, rồi hôn lên má con gái một cái. Gia đình nhỏ của nó giờ phút này trọn vẹn làm sao. Vợ con ở trong lòng chính là cả giang sơn, Tôn Thừa Hoan cảm thấy bản thân chính là người hạnh phúc nhất thế giới này.

"Cảm ơn chị."

"Hửm? Sao lại cảm ơn?"

"Vì đã xuất hiện bên cạnh em, làm vợ của em, cho em một gia đình, và làm mẹ của con em nữa."

Tôn Thừa Hoan vui sướng hôn lấy hôn để lên môi Bùi Châu Hiền, khiến nàng ta thẹn thùng, nhưng vẫn đáp lại cái hôn của nó.

"Ngốc ạ, nếu không là Hoan, chị cũng không biết cuộc đời chị sẽ như thế nào nữa. Thật may mắn khi mùa hè của nhiều năm về trước, chị chọn đến vùng quê này mới có thể gặp được Hoan, gặp được trân quý của đời chị. Cảm ơn Hoan, vì đã luôn cùng chị trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, cùng chị xây dựng gia đình. Chị và bé Hân rất yêu em."

Bé Hân trong lòng lại giơ cái tay chúm chím lên sờ vào má của Thừa Hoan, còn nhìn Thừa Hoan và Châu Hiền bằng đôi mắt sáng long lanh. Chắc là tiểu công chúa đang muốn nói rằng Hân yêu mẹ Hoan và mẹ Hiền nhiều lắm đây mà.

"Hoan biết tại sao dù không sinh ra ở đây, nhưng chị rất yêu vùng quê nhỏ này không?"

"Tại sao?"

"Vì ở vùng quê nhỏ này có một Tôn Thừa Hoan yêu chị nhiều hơn bất kỳ điều gì trên cuộc đời này. Thế nên chị yêu Hoan nhiều bao nhiêu, chị cũng sẽ yêu quê hương của Hoan nhiều bấy nhiêu."

Đúng vậy, vùng quê này chính là chất xúc tác giúp cho Hoan gặp Hiền, cũng là nơi chứng kiến tình yêu của Hoan và Hiền bắt đầu. Vùng quê này sinh ra một Tôn Thừa Hoan để Bùi Châu Hiền ngày trở về gặp gỡ rồi mang lòng yêu thương. Vùng quê này nuôi dạy một Tôn Thừa Hoan sống tình cảm và đầy thiện lương. Vùng quê này khiến Bùi Châu Hiền nhận ra rằng sự bình yên chốn đồng nội này mới là thứ bản thân nàng cần chứ không phải tiền bạc danh vọng ngoài kia. Và vùng quê này cũng mang Tôn Thừa Hân đến với cuộc đời của Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền.

Khoảng nhiều năm về sau đó, khi Bùi Châu Hiền viết xong cuốn tự truyện về cuộc đời mình, nàng bồi hồi khi nhớ về những ký ức xưa cũ mà nàng đã có được, hạnh phúc của nàng hiện tại chính là sự vun đắp của những điều trong quá khứ.

"Ở vùng quê có người nói yêu tôi, và tôi cũng yêu cô ấy."














THE END - COUNTRYSIDE

Đôi lời tác giả gửi đến bạn đọc:

Và thế là, sau hai năm gắn bó, cuối cùng Countryside về mối tình gà bông của hai bạn nhỏ Hoan Hiền cũng đã đi đến hồi kết. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì thời gian qua đã đồng hành cùng mình, cùng Hoan Hiền và Countryside.

Có lẽ sẽ có nhiều bạn đọc cảm thấy hụt hẫng khi những drama xảy ra trong cuộc sống của đôi gà bông sao nhẹ nhàng quá, sao không có cao trào, chia lìa hay đánh nhau vỡ máu đầu các thứ đồ đó :))) Thì mình chỉ muốn nhắn gửi rằng, khi mình viết nên chuyện tình của hai bạn Hoan Hiền từ một vùng quê, mình muốn tình yêu của hai bạn thật nhẹ nhàng, bên nhau bình yên như chốn làng mạc vậy. Hai bạn vẫn sẽ có cãi vã, hiểu lầm, bị chia cắt từ nhiều phía, thế nhưng Hoan và Hiền vẫn vượt qua được nhờ vào tình yêu của cả hai rất lớn, sự tin tưởng và thấu hiểu chính là chìa khóa vàng trong mối quan hệ của cả hai.

Ở nơi đây có một Tôn Thừa Hoan yêu Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền yêu Tôn Thừa Hoan, họ bên nhau bình yên vậy thôi.

Một lần nữa, trân thành cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành cùng mình trong suốt 20 chương truyện. Mong rằng những tác phẩm sắp tới cũng sẽ nhận được nhiều lời đón nhận hơn từ mọi người.

Mình là LARDLuv, yêu mọi người dữ dằn luôn 💙💓💙💓💙💓💙











































À, spoil cho mọi người cái bìa fic tiếp theo. Hãy đợi mình thêm một thời gian nữa nhé :)))))))















Chương trước Chương tiếp
Loading...