|WENRENE| COUNTRYSIDE

19



Hai bạn Bùi Châu Hiền với Tôn Thừa Hoan chưa kịp đám cưới, thì dưới quê đã báo hỷ, làm hai bạn phải lật đật bắt xe đi về quê.

Chuyện là Phác Tú Anh chuẩn bị làm đám cưới với bạn trai của ẻm, hai người quen nhau cũng hơn hai năm trời, ba mẹ hai bên ưng quá nên cũng tổ chức cho hai bạn làm đám cưới luôn. Tôn Thừa Hoan nó nhận điện thoại của má Tôn báo tin cũng vội thu xếp công ăn chuyện làm để về dự, Bùi Châu Hiền cũng muốn đi theo nên hai bạn cùng xách nhau đi.

Tôn Thừa Hoan một tay xách giỏ đựng quần áo, tay kia nắm tay Châu Hiền đi thẳng vào nhà của má Tôn.

"Má ơi con về rồi!"

Má Tôn nghe tiếng con gái liền vội vàng đi từ nhà sau lên nhà trước.

"Về rồi hả hai đứa, mang đồ vô phòng cất đi. Má dọn cơm cho hai đứa ăn."

"Dạ được rồi má, nãy con với chị Hiền ăn ở trạm dừng chân nên cũng còn hơi no, tí có đói tụi con tự ăn cũng được."

"Ừ vậy dắt bé Hiền vô cho nó ngủ nghỉ đi, ngồi xe chắc cũng mệt rồi."

Thừa Hoan lôi Châu Hiền vào phòng ngủ của nó, hai bạn lôi mớ quần áo ra treo lên tủ rồi leo lên giường đánh một giấc cho khỏe người. Vì đi xe chuyến sớm nên mới hơn 10 giờ sáng là hai bạn đến nơi, cho nên đành ngủ lấy sức để chiều chiều chạy sang nhà Phác Tú Anh phụ làm đám.

Thoắt cái cũng tới 4 giờ chiều, Hoan nó cùng Châu Hiền đi bộ sang nhà Tú Anh. Đúng là nhà chuẩn bị có đám cưới, náo nhiệt cả một xóm luôn. Người người ra vào liên tục, căn nhà cũng được trang trí nào là hoa, nào là ruy băng đỏ, thêm cả vài chữ song hỷ dám khắp nhà.

Hoan nó ngó nghiêng một hồi, phát hiện Khương Sáp Kỳ với Kim Nghệ Lâm đang ngồi trên cái chạng trước nhà Tú Anh để phụ mấy cô dì lau lá chuối tí vào gói bánh cúng tổ tiên.

"Kỳ, Lâm."

"Ủa chị Hoan mới về."

Thừa Hoan kêu tên hai đứa nhỏ, Nghệ Lâm thấy chị Hoan cùng bồ chị Hoan đang đứng ngoài cửa thì mừng lắm, nhỏ vội chạy ra kéo tay hai chị đi vào nhà.

"Về hồi nào á?"

Khương Sáp Kỳ tay thì cầm khăn lau hai mặt lá chuối, cười cười nhìn nhỏ bạn thân lâu ngày không gặp. Rồi Kỳ với bé Lâm quay sang nhìn Bùi Châu Hiền chào một cái.

"Mới về hồi sáng. Mà nè, Tú Anh nó cưới ai vậy? Sao đùng một cái cưới rồi?"

Thừa Hoan nắm tay Châu Hiền kéo nàng ngồi lên cái chạng chung với nó.

"Chị Anh quen anh gì tên Cờ Rớt hay Cờ Rút gì ở trên huyện á, tên gì khó đọc muốn chết. Quen cũng được hơn hai năm nay rồi, bữa gia đình anh đó xuống hỏi cưới, coi bộ ảnh thương chị Tú Anh dữ lắm, cha má chị Tú vừa gật đầu là hôm sau ảnh xách của hồi môn qua dạm hỏi luôn."

"Nhỏ Lâm kể đúng đó, bọn này ở đây còn bị bất ngờ mà, nói chi Hoan ở tuốt trên thành phố. Mà công nhận con bé Anh nó quen bồ giữ kín thiệt chứ, tụi này chơi chung cũng không biết luôn."

Hoan nó gật gù, sau đó cũng phụ hai bạn nhỏ kia lau đống lá chuối, Bùi Châu Hiền cũng bắt chước làm theo.

"Ủa chị Hoan, chị Hiền."

Phác Tú Anh ở trong nhà đi ra thấy Tôn Thừa Hoan với Bùi Châu Hiền ngồi đó, không giấu được bất ngờ liền chạy tới nắm tay Thừa Hoan cười ríu rít.

"Cô dâu trẻ coi bộ vui vẻ quá ta, mai cưới chồng đến nơi rồi nè."

Thừa Hoan chọc ghẹo làm Phác Tú Anh ngại ngại.

"Chị mong là bé Anh sẽ hạnh phúc nha."

Bùi Châu Hiền lên tiếng, nàng cầm lấy tay Tú Anh vỗ vỗ, nhỏ Tú Anh cười sán lạn với chị đẹp gái.

"Em sẽ hạnh phúc mà, hạnh phúc giống như hai chị vậy á."

Rồi cả đám cười lớn. Nhóm bạn năm người lâu ngày không gặp nên có nhiều chuyện để nói lắm, làm xong công chuyện liền kéo nhau ra cái đại bản doanh của băng Chuột Đồng ngày xưa, ý là cái chòi lá ven hồ tôm mà tụi nhỏ hay ngồi á. Mang theo ít bánh trái ra vừa cười giỡn vừa nói đủ thứ chuyện.

Phác Tú Anh ngày mai cưới chồng thì biết rồi đi, mà bất ngờ nhất là em út của nhóm, nhỏ Nghệ Lâm coi vậy mà cũng có bạn gái rồi nha. Nghe đâu quen em gái nào xinh lắm, con gái chủ vựa gạo lớn nhất vùng. Còn cô bạn Khương Sáp Kỳ thì cũng không kém bạn bè trang lứa là mấy, đang quen chị gái nào ở xóm bên, cũng đẹp gái dữ lắm, mỗi tội tính tình hơi nóng nảy nên chỉ ho he tí là Kỳ nó sợ tím mặt rồi.

"Sao nguyên đám cà thơi mà lòi ra bà nội Tú Anh xì trây vậy?"

Nhỏ Nghệ Lâm cạp miếng xoài rồi nhìn Phác Tú Anh, không quên nói móc mấy câu khiến cô dâu trẻ nổi quạo mà nhào tới kí đầu nhỏ mấy cái.

Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan chỉ biết cười, nhìn mấy đứa em vậy mà cũng ổn định tình duyên các thứ, trong lòng hai bạn cũng vui vui. Tính ra hai bạn quen nhau từ lúc cả đám còn trẩu tre, giờ đứa nào trông cũng chững chạc, phát tướng với trổ mã ra hết.

"Mà em nghe má Tôn nói chị Hoan với chị Hiền cũng sắp cưới rồi mà đúng không?"

Tú Anh quay sang nhìn đôi cà thơi mới về từ thành phố, hỏi. Sáp Kỳ với Nghệ Lâm cũng hóng hớt nhìn theo.

"Cũng nhiều chuyện dữ à. Hai tháng nữa hai đứa mình mới cưới lận."

"Trời trời, là mai tốn tiền đám cưới nhỏ Tú Anh xong, hai tháng sau tốn thêm tiền cho đám cưới của hai người nữa hả."

Nhỏ Sáp Kỳ giả vờ khóc lóc, làm bốn người còn lại cười không nhặt được mồm. Nói chơi vậy thôi, bạn thân của nhỏ sắp cưới vợ, nhỏ cũng vui dữ lắm.

"Chị đẹp gái sau này cưới con chuột này về nhà, nếu nó làm chị buồn thì cứ đá máy cho em, em hứa sẽ lấy lại công bằng cho chị."

"Cảm ơn bé Kỳ nha, Hoan không dám làm chị buồn đâu, ẻm sợ bị ba chị đánh đít lắm ha ha."

"Chị Hiềnnnn!"

Bùi Châu Hiền hùa theo sắp nhỏ ghẹo Tôn Thừa Hoan làm nhỏ Hoan chu mỏ phụng phịu thấy mà ghét.

Cả đám ngồi đó cười giỡn rôm rả cho tới tận khi chuyển tối mới chào nhau đi về.

Vì trong xóm có nhà chú Hai Điển có cái sân rộng, nên chú cho gia đình Tú Anh mượn cái sân làm chỗ đãi đám, sân khấu đèn đóm, mái che hay bàn ghế cũng được bày trí đâu ra đó hết rồi.

Hôm sau hai bạn Hoan Hiền cùng với má Tôn và dì Bảy ăn diện quần áo cùng đi sang ăn đám cưới của đôi vợ chồng trẻ Tú Anh và Cờ Rớt hay Cờ Rút gì đó hong biết đọc sao nữa.

Má Tôn giàu thì ai cũng biết rồi, má bỏ phong bì 200 đô đó nha. Hai bạn Hoan Hiền thì không bỏ phong bì, hai bạn mua cho Tú Anh một bộ trang sức bằng vàng, coi bộ cũng tốn của bạn Hoan tầm hai tháng lương đó. Nhưng mà vì nhỏ em gái ruột nên bấy nhiêu đó không nhằm nhò gì với bạn ta hết.

Đám cưới coi bộ cũng nhộn nhịp lắm nha, người người nhà nhà cười nói rôm rả. Cô dâu chú rể thì tình tình tứ tứ trong ghét lắm, làm đám bạn ở dưới cứ chọc ghẹo mãi thôi.

Làm lễ xong thì mọi người dùng tiệc, đương nhiên là không thể thiếu tiết mục ca hát cây nhà lá vườn rồi. Chú rễ cũng góp vui bằng một bài rap mà chú rễ nói là tự sáng tác để tặng vợ yêu Tú Anh, còn lộn mèo nhảy hip hop xém bay thẳng xuống khỏi sân khấu làm Tú Anh nó hết hồn.

Bạn nhỏ Thừa Hoan thì bị năn nỉ quá nên cũng lên hát một bài góp vui. Bùi Châu Hiền ngồi ở dưới cười tít cả mắt, lấy điện thoại ra quay phim lại, có gì nào về lại thành phố lấy ra xem.

Tôn Thừa Hoan hát hay lắm, nên khi nó hát xong mọi người vỗ tay không ngừng. Rồi đồng thanh hô lớn bảo nó làm thêm bài nữa đi. Hoan nó gãi gãi đầu, cũng quay sang bảo anh đánh đàn là đàn cho nó bài khác.

Nó vừa hát vừa nhìn chị Hiền say đắm, chị Hiền cũng nhìn nó không rời. Hát xong, nó còn nói thêm vào micro thế này làm chị Hiền lúc đó xém tí khóc thành tiếng.

"Bài hát ngọt ngào này ngoài việc dành tặng cho cô dâu chú rể của chúng ta ngày hôm nay, em còn muốn dành tặng cho người mà em yêu nhất nữa. Nhất định em sẽ mang đến cho chị một đám cưới tuyệt vời mà chị ao ước. Chị chỉ cần nắm lấy tay em thôi, mọi chuyện cứ để em lo hết. Yêu chị dữ dằn luôn."

Nói xong thì bên dưới không ngừng vang lên mấy tiếng ồ. Rồi mọi người vỗ tay ầm ầm. Khương Sáp Kỳ, Kim Nghệ Lâm, má Tôn với dì Bảy là cười lớn nhất, còn thúc vai Châu Hiền mấy cái.

"Sướng nha, được tỏ tình công khai luôn."

Bùi Châu Hiền nhìn nó mà muốn khóc quá, khóc vì hạnh phúc ấy. Sao đứa nhỏ này ngọt ngào thế không biết, yêu lắm cơ.

Đám cưới diễn ra rất thành công, vùng quê vì vậy náo nhiệt cả một đêm dài.

Hai bạn nhỏ Thừa Hoan và Châu Hiền sau đó cũng vội vàng quay lại thành phố để tiếp tục công việc, với lại còn chuẩn bị dần cho đám cưới vào hai tháng sau nữa.

Nhẫn cưới, sính lễ các thứ thì gia đình hai bên đều lo hết, hai bạn chỉ có việc đi lựa đồ cưới rồi chụp ảnh cưới, tranh thủ gửi thiệp mời khách là được.

Vì hai bạn đều là con gái, cho nên hai bạn đều chọn hai cái váy cưới. Lúc hai bạn ở trong studio chụp ảnh cưới, phải nói là khiến cả studio rộn ràng luôn. Vì Bùi Châu Hiền với Tôn Thừa Hoan nhan sắc thì khỏi phải chê, dáng vóc ngực ra ngực, eo ra eo bởi vậy vận váy cưới lên người đẹp ơi là đẹp. Mấy anh chị nhân viên cứ khen mãi làm hai bạn ngại muốn chết.

Mà hai bạn cũng đẹp đôi lắm, anh thợ chụp ảnh chụp ra tấm nào là mấy bạn nhân viên hậu kì liền xuýt xoa khen ngợi. Người đẹp chụp ảnh cũng đẹp, mà người đẹp lấy nhau càng đẹp gấp bội.

"Hai cô dâu ôm nhau đi, đúng rồi, sít gần vào chút nữa, đúng rồi. Cười lên."

Khi mà anh thợ bảo cười lên, Thừa Hoan tinh nghịch liền hôn thẳng vào môi Châu Hiền, nàng bởi vậy mở to mắt bất ngờ. Mà mà đó vừa vặn được anh thợ chộp được, ảnh khoái dữ lắm.

"Đẹp quá nè, tấm này tự nhiên với lãng mạn lắm á."

Bùi Châu Hiền đánh nhẹ vào vai Tôn Thừa Hoan còn nó thì cười khúc khích. Sau đó còn rủ rỉ rù rì vào tai nàng.

"Vợ Hoan đẹp quá, Hoan không cưỡng lại được."

"Dẻo miệng!"

Bùi Châu Hiền ngượng ngùng đánh yêu nó. Sau đó hai bạn lại tiếp tục chụp thêm vài bô ảnh nữa là xong xuôi phân đoạn ảnh cưới.

Hai bạn ở nhà tỉ mỉ viết tay tên các khách mời lên thiệp cưới, sau đó Hoan nó đèo chị Hiền trên xe máy đi tới nhà từng người để mời. Mệt mệt cũng có nhưng mà cũng vui. Trong lòng hai bạn vừa hạnh phúc, vừa háo hức, nôn nao đến lạ kỳ.

Tôn Thừa Hoan nghĩ tới cảnh sắp cưới được vợ, mà vợ còn đẹp hơn hoa hậu, nó khoái muốn chết. Lúc đi làm cứ lâu lâu lại ngồi khờ ra rồi cười, nhân viên trong phòng tài chính thấy trưởng phòng cứ cười như con dở chỉ biết lắc đầu, nhưng cũng thông cảm được cho nó, tại nó sắp cưới vợ mà.

Bùi Châu Hiền thì giỏi giấu giếm cảm xúc hơn Hoan. Nhưng mà trông nàng rạng rỡ thấy rõ, bởi vậy mấy anh chị đồng nghiệp trong tòa soạn cứ ghẹo nàng là sắp cưới vợ nên hí hửng quá, còn bảo nàng đừng có mê vợ mà bỏ việc. Nàng chỉ cười rồi thôi, tại mê vợ đương nhiên nàng phải mê rồi, mê muốn chết luôn á.















End chapter 19

Chương trước Chương tiếp
Loading...