[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?
Chương 4
Ngụy Vô Tiện trên người chỉ khoác hờ một chiếc áo trong cùng một lớp áo ngoài, hạ thân lại trống trơn, không mặc gì cả. Vì muốn tiện cho việc sử dụng kiếm, vạt áo từ phần eo trở xuống có vài đường xẻ tà, để lộ đôi chân thon dài thấp thoáng dưới lớp vải.Lam Vong Cơ đứng khựng lại tại chỗ. Chiếc áo ngoài mỏng manh đã thấm đẫm mồ hôi, dán sát vào da thịt, xúc cảm dưới tay mềm mại mà đàn hồi. Chỉ cần tưởng tượng lớp vải ấy đang áp chặt lên đường cong cơ thể tròn đầy kia, y đã cảm thấy tim mình loạn nhịp.Ngụy Vô Tiện cũng cứng đờ cả người. Bàn tay của Lam Vong Cơ quá nóng, thậm chí còn khiến hắn có cảm giác như giữa hè nắng gắt cũng không sánh bằng. Máu toàn thân hắn dường như đều dồn về một chỗ, nóng đến mức như sắp bị thiêu cháy, nướng chín, hoặc nổ tung tại chỗ.Lam Vong Cơ không phải cố ý. Hắn cũng không phải cố ý. Ai mà ngờ được, lúc vừa mới biến trở lại hình người, thời điểm lại xấu hổ đến mức này.Ngụy Vô Tiện giãy giãy, nhưng không thể động đậy. Sức lực của Lam Trạm sao lại lớn đến vậy chứ! Nhìn y như thể vừa chịu một đả kích không nhỏ, trông đến ngây người, hắn lại càng xấu hổ hơn. Bèn ghé sát tai y, thấp giọng nói:"Thả ta xuống đi, ta có thể tự đi được rồi."Lam Vong Cơ nhìn hắn một lát.Quần áo của Ngụy Vô Tiện đã ướt đẫm, dính sát vào da, làm lộ ra từng đường nét trên cơ thể. Đôi chân dài thấp thoáng dưới lớp vải, nước da trắng nõn lại phiếm chút ửng hồng. Đôi mắt đen láy long lanh hơi nước, càng trông hồn nhiên, lại càng dễ dàng khiến người ta sa vào.Như vậy mà để hắn tự đi?Yết hầu Lam Vong Cơ khẽ lăn lên lăn xuống. Đột nhiên, y đổi tư thế, vững vàng vòng tay qua khoeo chân hắn, lần này không còn cẩn thận dè dặt như trước nữa, mà dứt khoát bế hắn lên theo kiểu ôm ngang. Sau đó nhắm mắt lại, bước nhanh về phía trước.Ngụy Vô Tiện không nhịn được bật cười: "Lam Trạm, ngươi không cần như vậy đâu, đều là nam nhân cả, có gì mà không thể nhìn?"Lam Vong Cơ vẫn nhắm mắt, chân không dừng bước: "Ngươi là nhân ngư."Nhân ngư...Ngụy Vô Tiện bỗng cảm thấy nghẹn lại.Chỉ là hóa thành một nhân ngư thôi, vậy mà dường như hắn phải từ biệt cuộc sống trước kia, phải tua ngắn quá khứ của chính mình. Cả thế giới bỗng đảo lộn, huynh đệ và bằng hữu nhìn hắn cũng trở nên xa lạ."Ta cảm thấy ta với trước đây chẳng khác gì cả..." Giọng thiếu niên trong trẻo pha lẫn chút nghẹn ngào. "Ngươi vẫn có thể đối xử với ta như trước kia, có được không? Lam Trạm?"Lam Vong Cơ dừng bước, mở mắt ra. Ngụy Vô Tiện nhìn y, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ và tin tưởng.Giống như trước đây...Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ nhớ lại cảnh tượng tại bến đò phủ đầy sương khói—khi đó, một thiếu nữ nhân ngư bị lừa bán đột nhiên phát tình trước mặt y. Đám đông vây quanh có mười mấy nam nhân, người cao kẻ thấp, béo gầy đủ cả. Khuôn mặt bọn họ mơ hồ, nhưng ánh mắt thì sáng rực đầy hưng phấn, nụ cười méo mó đến dữ tợn.Thế giới của Ngụy Anh, từ khoảnh khắc hắn phân hóa, đã không còn giống trước kia nữa.Nhưng cũng giống như một con cá bị mắc cạn trên bờ, hắn vẫn không ngừng giãy giụa, khát khao được trở về biển cả bao dung hắn.Lam Vong Cơ bỗng thấy lòng nhói lên một cơn đau.Y chậm lại bước chân, cánh tay ôm Ngụy Anh vẫn hơi cứng đờ, có chút không tự nhiên. Nhưng điều đó chẳng liên quan đến việc hắn là nhân ngư - mà bởi vì hắn là Ngụy Anh."Được."Ta hy vọng trong mắt ngươi, thế giới này vẫn như trước kia. Nhưng ở trong lòng ta, ngươi vốn đã khác biệt rồi.Ngụy Vô Tiện khẽ đung đưa cẳng chân tựa trên khuỷu tay Lam Vong Cơ, chợt cảm thấy một cảm giác an tâm chưa từng có.Từ khi phân hóa thành nhân ngư, đằng sau vẻ ngoài lạc quan, rộng rãi, Ngụy Vô Tiện luôn che giấu sự thấp thỏm bất an, những lần rùng mình không rõ nguyên do. Nhưng tất cả những cảm xúc đó, dưới ánh mắt bình thản không gợn sóng của Lam Vong Cơ, dường như đều lặng lẽ bình ổn lại.Đi qua hai dãy hành lang gấp khúc, trước mắt hiện ra một tiểu viện thanh u. Lam Vong Cơ khựng bước.Lòng y rối bời, vậy mà lại vô thức đưa Ngụy Anh về tĩnh thất của mình.Ngụy Vô Tiện chẳng nghĩ nhiều như thế. Hắn thấy Lam Vong Cơ dừng lại, tò mò hỏi:"Lam Trạm, đây là đâu vậy?""Đây là… chỗ ở của ta."Ngụy Vô Tiện hiếu kỳ quan sát xung quanh: "Ta chưa từng đến đây bao giờ."Hắn quay đầu, nở nụ cười rạng rỡ nhìn Lam Vong Cơ:"Vậy… chúng ta có được tính là bằng hữu không?"Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, giọng thấp nhẹ: "Ừ"Vào phòng, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng có thể đứng vững trên mặt đất. Người hắn vẫn còn dính lá cỏ, vụn gỗ, nên có hơi ngượng ngùng khi ngồi lên giường Lam Vong Cơ.Lam Vong Cơ đặt hắn xuống, không nói một lời liền quay người rời đi.Ngụy Vô Tiện ngồi bên bàn, tùy ý đánh giá xung quanh.Trên bàn đặt nửa quyển sách chưa đọc hết, bút lông lớn nhỏ, dài ngắn, từ tả đến hữu treo ngay ngắn trên giá bút. Một khối ngọc hòa điền được điêu thành hình thiềm thừ ôm nguyệt, đè lên mép giấy. Ngụy Vô Tiện thấy thú vị, đang định nhìn kỹ hơn thì phía sau vang lên một tiếng "ầm" — Lam Vong Cơ mang một thùng nước ấm lớn bước vào."Quần áo ta đặt ở đây. Tắm xong thì gọi ta."Dứt lời, y xoay người định đi ra ngoài, nhưng Ngụy Vô Tiện đã gọi lại."Cảm ơn ngươi, Lam Trạm."Hắn đứng đó, có chút ảo não, cảm thấy bản thân đã làm phiền người ta không ít. Nhưng chợt ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ."Ngươi có muốn nhìn cái đuôi của ta không? Ở trong nước thật sự rất đẹp!"