[Vong Tiện] Nhị ca ca, ngươi muốn dưỡng ta sao?
Chương 3
Lam Vong Cơ cảm thấy có chút không quá thích hợp.Hắn khẽ đảo mắt nhìn quanh. Mặt suối nước lạnh phẳng lặng như gương, làn hơi lạnh lượn lờ bốc lên, gặp không khí oi bức ngưng tụ thành những giọt nước nhỏ li ti. Một con chim sẻ vàng nhạt sải cánh bay vòng giữa không trung rồi đáp xuống ngọn cây. Trên bờ, mặt đất còn lưu lại một vệt nước, bị ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi, chẳng mấy chốc nữa sẽ khô cạn.Bất quá, mùa hè nơi này vốn thường xuyên có chim đến tắm rửa, không riêng gì chim sẻ hay hoàng oanh, ngay cả thiên nga, cò trắng – những loài có kích thước lớn hơn – cũng ghé qua. Khi lên bờ, chúng sẽ rũ nước khỏi lông vũ, để lại dấu vết trên mặt đất.Trong không khí có một mùi hương nhàn nhạt.Từ đây xuất phát, cưỡi khoái mã đi ba ngày ba đêm là đến một tòa thành nhỏ. nơi đó không có gì đặc biệt, chỉ là quanh năm phảng phất mùi hương này, khiến người ta mỗi lần ngửi thấy liền nhớ đến ánh mặt trời cùng cát biển.Đó là một thành thị ven biển, đó là hương vị của gió biển.Ánh nắng len qua kẽ lá, phản chiếu lên những giọt nước còn vương trên cành, lấp lánh như những viên pha lê trong suốt. lam vong cơ tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đẩy ra lớp kim ti thảo xanh mướt trước mặt.Không có dị tượng phát sinh, cũng không có dấu hiệu nào của tà ám. Chỉ có một chiếc đuôi nhân ngư lấp lánh sắc màu đang ẩn nấp giữa bụi cỏ.Ngụy Vô Tiện chết lặng. Hắn vừa mới khoác tạm áo ngoài, Lam Vong Cơ đã đến. trong cơn hoảng loạn, hắn vội vàng trốn vào lùm cây bên cạnh. ai ngờ càng rối càng loạn, cái đuôi này thế nào cũng không biến mất. hắn lại không dám cử động mạnh để tránh thu hút sự chú ý của Lam Vong Cơ, đành phải ấm ức ghé vào trong bụi cỏ, cố gắng thu mình nhỏ lại.Ai ngờ lại bị phát hiện, hắn chống hai tay xuống đất, ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ, trông chẳng khác nào một con thỏ nhỏ bị túm lấy tai, run bần bật trong tay thợ săn, vừa đáng yêu vừa đáng thương.Lam Vong Cơ trong lòng chấn động mạnh. Ngụy Anh? Sao lại là Ngụy Anh!?Nhân ngư kia chính là Ngụy Anh, Ngụy Anh hóa thành nhân ngư!Hắn vô thức chạm tay lên bên hông Tị Trần, thậm chí còn có chút kích động muốn rút kiếm ra chém một nhát vào chính mình, xem thử có phải đang nằm mơ hay không.Ngụy Vô Tiện đáng thương hề hề nhìn hắn, như đang cầu xin hắn đừng nói chuyện này ra ngoài. Đôi mắt hắn hơi phiếm đỏ, hàng mi dài và dày, dưới làn sương lạnh lượn lờ quanh suối nước, đọng lại một lớp hơi nước mỏng manh, như chỉ cần chạm nhẹ sẽ lập tức hóa thành giọt mà rơi xuống.Cái đuôi xinh đẹp vô thức đập nhẹ xuống mặt đất, những vảy cá bán trong suốt dưới ánh mặt trời ánh lên từng tầng sáng lung linh, còn sống động hơn cả rong nước, trong suốt hơn cả ngọc thạch, mềm mại hơn cả cánh hoa. Dù đã nằm trong bụi cỏ khá lâu, không tránh khỏi vướng phải cỏ dại và bùn đất, nhưng vẻ đẹp ấy vẫn chẳng hề bị tổn hại.Tim Lam Vong Cơ đột nhiên giật mạnh, hắn vội buông tay, những ngọn Kim Ti Thảo mềm mại lập tức bật trở về, che chắn người kia và cái đuôi ấy sau lớp lá cây dày đặc.Hắn lùi lại hai bước, thở ra một hơi. Nhưng trái tim lại như vừa bừng tỉnh, đến tận lúc này mới ý thức được điều vừa nhìn thấy, nhịp đập kịch liệt đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực."Lam Trạm."Ngụy Vô Tiện từ sau bụi cỏ ngồi dậy, vừa ngước lên đã thấy Lam Vong Cơ như thể vừa chạm phải mãnh thú hồng thủy, lại theo bản năng lùi thêm hai bước.Hắn nhất thời cụp đuôi, trông có vẻ ỉu xìu, ngay cả cái đuôi xinh đẹp kia cũng rũ xuống, không còn chút sức sống."Ta vừa mới phân hóa thành nhân ngư, không biết phải làm sao bây giờ. Cái đuôi này... ta không biến nó trở lại được..."Hắn mím môi, bỗng dưng cảm thấy vô cùng tủi thân. Vì sao cố tình lại là hắn? Vì sao chẳng hề có chút dấu hiệu báo trước nào, cũng chẳng ai nhắc nhở hắn? Mọi thứ cứ thế ập đến, buộc hắn phải tiếp nhận vận mệnh này mà chẳng kịp chuẩn bị.Hắn đã làm con người suốt mười mấy năm, căn bản không biết làm một nhân ngư thì phải thế nào.Từ nhỏ đến lớn, hắn tùy ý tiêu dao, thiên phú hơn người, kiếm pháp xuất chúng, giao thiệp rộng rãi, điều gì đã thấy qua thì không bao giờ quên được. Nhưng bây giờ, trước cái đuôi cá đột ngột xuất hiện trên người mình – thứ mà hắn không thể khống chế nổi – tất cả những gì hắn từng học dường như đều trở nên vô dụng.Chưa từng có ai dạy hắn làm một nhân ngư thì phải làm gì.Cảm giác như cả quãng đời mười mấy năm qua đều bị đảo lộn hoàn toàn trong khoảnh khắc này."Đừng sợ, ta đưa ngươi về."Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, sững sờ ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ.Ánh sáng phản chiếu lấp lánh, gió nhẹ lướt qua mặt cỏ tạo thành những âm thanh xào xạc. Trong khoảnh khắc này, khuôn mặt Lam Vong Cơ trở nên vô cùng ôn nhu.Cái đuôi kia của Ngụy Vô Tiện thật sự quá bắt mắt, cứ thế cõng hắn trở về chắc chắn là không ổn. Lam Vong Cơ do dự trong chốc lát, sau đó bế hắn vào lòng, để hắn vòng tay qua cổ mình, còn bản thân thì một tay đỡ lấy eo và mông hắn, tránh cho hắn bị trượt xuống.Tư thế này thực sự quá mức thân mật, nếu có người nhìn thấy nhị công tử nhà họ Lam ôm một người như vậy, chỉ sợ tròng mắt cũng phải rớt xuống vì kinh ngạc.May mắn là lúc này trên đường không có ai. Trời nóng như vậy, đừng nói con người, ngay cả lũ ve trên cây cũng kêu đến lười nhác.Rời khỏi suối nước lạnh, đi dưới ánh mặt trời, Ngụy Vô Tiện bắt đầu đổ mồ hôi, toàn thân bị thấm ướt dầm dề. Càng nóng, hắn càng muốn dán sát vào Lam Vong Cơ, thậm chí muốn chui hết vào lòng hắn.Trời nóng đến thế, tại sao người Lam Trạm vẫn mát lạnh, không hề đổ dù chỉ một giọt mồ hôi?"Băng cơ ngọc cốt thanh vô hãn, thủy điện phong lai ám hương mãn."Ngụy Vô Tiện bất giác nhớ tới câu thơ này, liền cười đến run cả người trong lòng Lam Vong Cơ.Lam Vong Cơ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không kiềm được mà lên tiếng:"Ngụy Anh, đừng nhúc nhích."Ngụy Vô Tiện lè lưỡi, ngoan ngoãn bất động."Ngụy Anh."Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt: "Sao thế? Ta có động đâu?""Cái đuôi của ngươi."Cái đuôi của Ngụy Vô Tiện quấn quýt, bám chặt vào chân hắn, chẳng khác nào một con vật nhỏ nhát gan, bản năng bám lấy người mà mình cảm thấy thân cận nhất.Thực ra không chỉ cái đuôi, mà cả người Ngụy Vô Tiện đều đang vùi trong lòng Lam Vong Cơ. Trán hắn dính sát lên cổ đối phương, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, nhân ngư vốn rất sợ nóng, nhưng khi áp lên làn da lạnh lẽo của Lam Vong Cơ lại có cảm giác mát lạnh dễ chịu. Cả hơi thở của hắn cũng mang theo hương vị ẩm ướt của nước suối, tựa như cơn gió mát rượi lướt qua.Sự mềm mại trong lòng khiến tâm trạng người ôm hắn cũng trở nên dịu dàng hơn, ý chí cũng dần bị xói mòn.Quá mức rối loạn.Cái đuôi của Ngụy Vô Tiện vừa mới buông ra đã lại vô thức quấn lên lần nữa.Lam Vong Cơ lần thứ ba lên tiếng: "Ngụy Anh."Ngụy Vô Tiện tủi thân đáp: "Ta không cố ý, nhưng cái đuôi dài quá, cứ kéo lê trên đất mất thôi."Đúng là như vậy, đuôi cá của Ngụy Vô Tiện so với hai chân con người còn dài hơn nhiều, thả xuống liền sẽ kéo lê trên mặt đất, làm cho lớp vây đuôi xinh đẹp bị ma sát đến rướm máu.Lam Vong Cơ trầm mặc một chút, rồi tiếp tục bước đi.Ngụy Vô Tiện có cảm giác hắn đang lẩm bẩm điều gì đó, liền tò mò ghé tai lại nghe, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.Là thanh tâm chú.Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhanh trí, nhớ đến giai thoại Lam Vong Cơ ngồi thiền mà tâm không loạn, nhớ đến lúc ở suối nước lạnh hắn đã lùi lại hai bước, nhớ đến suốt quãng đường này hắn đều nhẫn nhịn không nói lời nào."Lam Trạm, có phải ngươi không thích nhân ngư không?"Ba chữ "không thích" đã là cách nói uyển chuyển nhất rồi, hắn cảm thấy có lẽ Lam Vong Cơ còn hơi chán ghét nhân ngư."Không có, không chán ghét.""Thật không..."Ngụy Vô Tiện không quá tin tưởng, nhưng lại có chút cảm động. Lam Vong Cơ vì không muốn làm hắn tổn thương mà nhẫn nhịn lâu đến vậy, thật sự là quá không dễ dàng. Vẫn nên nhanh chóng biến trở lại đi, không nên tiếp tục làm phiền hắn nữa.Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hắn cảm thấy hạ thân tê rần một trận, ngay sau đó, cái đuôi cá thực sự biến mất, thay vào đó là hai chân con người dài thẳng.Nhưng hắn lại tính sót một chuyện.Đuôi cá không thể mặc quần, vậy nên bây giờ chân hắn cũng hoàn toàn trần trụi.Mà tay Lam Vong Cơ lúc này vẫn đang đỡ lấy phần eo của hắn, vừa vặn chạm vào nơi không nên chạm.